Sau một lúc khá lâu, Tĩnh Hạ bình thản bước ra khỏi phòng.
Cô từng bước chậm rãi tiến tới căn phòng chính. Bước chân đang đi đột ngột dừng lại.
Phía trước cô chính là có hai bóng dáng một nam một nữ đang tay nắm tay đi ngược hướng với cô, nữ chính là Tiêu Mộng Hàm, còn nam lại là...
Một thiếu niên xa lạ.
Đúng vậy là thiếu niên.
Gương mặt thiếu niên này không thể biết hình dung bằng từ ngữ gì ngoại trừ hai từ "xinh đẹp".
Nếu như Quách Quỳ đẹp theo kiểu trầm ổn trưởng thành, thì thiếu niên này lại mang đến cho người ta cảm giác đáng yêu, dễ gần.
Hơn nữa thiếu niên này đang nở nụ cười tươi tắn với Tiêu Mộng Hàm, kết hợp với nhan sắc trời cho, quả thực là tú sắc khả xan.
Hai người đứng bên cạnh nhau, tạo ra sự hài hòa đến kỳ lạ.
Đôi mắt Tĩnh Hạ không hề có chút trập chùng gì khi nhìn thấy cảnh này, chỉ bàn về sắc đẹp thì cô có Quách Quỳ là đủ rồi, cần gì phải ham muốn những thứ khác.
Hai người trước mặt tất nhiên cũng nhìn thấy cô, thiếu niên lập tức thu lại nụ cười, không biết có phải ảo giác của Tĩnh Hạ hay không, tuy thiếu niên kia không có biểu hiện gì, nhưng cô lại cảm giác sự u ám bao quanh hắn.
Còn về phía Tiêu Mộng Hàm, thì cũng chỉ chớp chớp con ngươi đen láy như trời đêm, mang theo vẻ hiếu kỳ nhìn Tĩnh Hạ.
Cả ba người cứ đứng mắt đối mắt như thế, không ai có ý định mở miệng trước.
Thiếu niên kia cũng chỉ nhìn Tĩnh Hạ một lần rồi thu lại tầm mắt, Tĩnh Hạ cũng chẳng để ý đến thiếu niên đó, chỉ nhìn Tiêu Mộng Hàm.
Nhưng được một lúc cô lại cảm thấy không kiên nhẫn, theo lẽ thường chỉ gật gật đầu với hai người rồi cất bước đi trước.
Khi Tĩnh Hạ đi ngang qua họ được một đoạn, chợt thấy Quách Quỳ đang đi về phía bên này.
Hắn hơi nhíu mày, trong giọng nói không tự chủ được mà kèm theo tia lo lắng:
"Sao lại đi lâu như vậy?".
Tĩnh Hạ khoanh tay, bất giác sờ cằm. Quả nhiên là Quách Quỳ vẫn hợp gu của cô hơn.
"Có chút việc". Tĩnh Hạ nói ít lời nhiều.
"Sao anh biết em ở đây?".
Tuy nói là chọn đại, nhưng thực chất cô đi lên tầng trên để chọn phòng vì tầng trên rất yên tĩnh, chọn tầng dưới ai biết được lại có người đột ngột muốn vào thì sao.
"Anh đi tìm".
"Anh không biết gọi điện cho em à?".
Quách Quỳ lắc đầu "Không biết".
"..." Ok fine.
Quách Quỳ tuy cảm thấy kì lạ là vì sao cô lại ở tầng trên, nhưng hắn cũng không gặng hỏi, trái lại nói " Chúng ta về thôi".
"Về? Sớm như vậy?".
Cô còn chưa tặng cho họ chút lễ vật mà.
"Có chút công chuyện" Hơi dừng một lát, hắn lại nói "... Em muốn ở lại?".
Gương mặt đẹp như tạc tượng của Quách Quỳ hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tĩnh Hạ trầm mặc một chút, gật đầu một cái.
Lễ vật phải đưa liền tay cho nóng, bằng không sao có thể thể hiện đủ thành ý chứ.
Hai người sóng vai đi đến thang máy, Tĩnh Hạ đột nhiên nói với Quách Quỳ: "Nếu anh có việc thì anh có thể về trước, em tự lo được".
Cách nói chuyện của cô đối với Quách Quỳ vẫn luôn lạnh nhạt và hờ hững như vậy, dù có làm người yêu thì giọng điệu cũng không hề thay đổi.
Dù sao hai từ "bạn trai" đối với cô cũng chỉ là một danh nghĩa, ít nhất là đối với người không có cảm giác gì với tìmh yêu như cô.
Cho nên không có hắn cô vẫn tự lo được
Quách Quỳ lắc lắc đầu, hơi cúi đầu đối diện với đôi mắt của cô.
"Ở lại với em".
Đôi đồng tử xinh đẹp của Tĩnh Hạ hơi ngưng lại, nghe vậy, cô cũng không trả lời.
Khi hai người đứng trước thang máy, điện thoại trong túi quần Quách Quỳ đột ngột rung lên, hắn nhìn số người gọi, nhấc chân đi ra một chỗ không xa nhấc máy.
"Ting". Cửa thang máy mở ra, Tĩnh Hạ nhìn bóng dáng nghe điện thoại của Quách Quỳ, quyết định đi vào trước.
Cô vừa bước vào thang máy, đèn trong thang máy vốn sáng trưng chợt chấp nháy dữ dội, Tĩnh Hạ còn chưa kịp suy nghĩ thì...
Cả thang máy đột ngột rơi xuống.
Đúng vậy, là rơi xuống.
Tĩnh Hạ cố giữ vững thăng bằng, tuy có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng không sợ hãi, bởi vì cô vừa ra tay là thang máy đã ngừng rơi giữa chừng.
Nếu như thanh âm hệ thống không vang lên.
[ Cưỡng chế truyền tống trở về ]
Cưỡng chế truyền tống?
[ Ký chủ, vì có một vài vấn đề xảy ra nên cần phải cấp tốc đưa cô quay về ]
"Quay về? Vậy còn nhiệm vụ?".
Không cần phải làm nhiệm vụ nữa kể ra Tĩnh Hạ cũng cảm thấy vui, nhưng tính ra cô vẫn hỏi cho có lệ.
[ Ký chủ không cần phải làm nữa, nhiệm vụ thế giới này coi như hủy bỏ ]
"Hủy bỏ? Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Ngươi có biết là... "
Tĩnh Hạ chưa nói hết câu, thang máy vốn được dừng giữa không trung lại tiếp tục rơi xuống.
Aaaaa, chết tiệt!!!
Quách Quỳ vốn đang nghe điện thoại, có tiếng động lạ truyền vào trong tai khiến hắn bất giác quay đầu.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ, vừa mới quay đầu lại, đập vào mắt chính là chiếc thang máy rơi xuống.
Mà quan trọng hơn Tĩnh Hạ còn đang ở trong kia...
Điện thoại rơi xuống mặt đất, màn hình vỡ hơn một nửa, chủ nhân chiếc điện thoại đã sớm mang tâm tình khủng hoảng chạy xuống dưới, quanh khu hành lang nơi đó chỉ quanh quẩn tiếng người gọi bên kia đầu dây.
"A lô, a lô, thiếu gia..."
Quách Quỳ dùng hết sức bình sinh chạy xuống dưới tầng, nhưng chỉ chạy được nửa đường thì có tiếng "ầm ầm" cực kỳ nặng nề vang lên, kèm theo đó là sự rung chuyển của cả tòa khách sạn như có động đất xảy ra.
Bên ngoài phía đổ nát của thang máy, chính là một dòng máu đỏ tươi lênh láng chảy ra, khiến bất kỳ ai được chứng kiến đều vô cùng bàng hoàng..