Một chàng trai mặc sơ mi trắng, dung mạo anh tuấn hớt hải đến đây.
Trên trán hắn còn mang theo lấm tấm mồ hôi, trên mặt còn có vết thương do đánh nhau nhưng không làm giảm đi độ đẹp trai, ngược lại còn tăng thêm vẻ kiệt ngạo của chàng trai trẻ.
Sau khi đạp cửa xông vào, hắn nhìn Bạch Đào một thân chật vật bị trói, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, chàng trai vội chạy lại vừa hỏi han vừa cởi trói cho cô.
"Đào nhi, em không sao chứ?".
"Tiêu Vĩnh Hiểu?". Trong giọng nói Bạch Đào còn mang theo tia không thể tin.
Tiêu Vĩnh Hiểu là em họ Tiêu Minh, hắn hiện tại phải đang du học nước ngoài mới đúng, sao có thể xuất hiện tại đây?
"Anh...... sao anh lại ở đây?".
"Anh về nước từ tối hôm qua, ngày hôm nay nghe tin em bị bắt nên anh vội cho người đi tìm, thật may khi anh đã tìm được em".
Vừa nói, Tiêu Vĩnh Hiểu liền ôm chặt lấy Bạch Đào.
Bạch Đào nhận được một cái ôm ấm áp, trong lòng cảm thấy an tâm, liền đem sự sợ hãi trút xuống nơi đây.
"Không sao rồi". Tiêu Vĩnh Hiểu vỗ vỗ lưng an ủi.
Bạch Đào chợt nhớ đến Lục Thanh Ngọc, liền rời khỏi vòng ôm, hai cánh tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn "Vĩnh Hiểu, mau cứu lấy Thanh Thanh, cậu ấy......."
Giọng nói cô nghẹn ngào, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.
Tiêu Vĩnh Hiểu bây giờ mới nhớ tới đại tiểi thư Lục gia cũng bị bắt cóc tới đây, vỗ vỗ vai của Bạch Đào, sau đó theo hướng cô chỉ tới một căn phòng.
Trong căn phòng này, do đêm tối, nhiệt độ giảm đi nên cả người Lục Thanh Ngọc trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cô ta nhắm chặt lại.
Tiêu Vĩnh Hiểu vừa đến liền nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải của cô ta, hắn nhíu mày.
"Tại sao..... cô ta lại......" Hắn ngập ngừng hỏi lại.
Bạch Đào vừa khóc lóc vừa kể lể hết mọi chuyện.
Vừa nghe xong, mặt mày hắn ta hơi trầm xuống, gọi người bên ngoài hắn mang theo đi vào mang Lục Thanh Ngọc ra.
Sau rồi hắn mới quay lại nhìn Bạch Đào "Ý em nói...... là có một cô gái với một phụ nhân cố tình dụ hai người vào bẫy, dẫn đến Lục Thanh Ngọc bị tới tình trạng này sao".
Bạch Đào vội gật đầu.
"Được, anh hiểu rồi". Hắn gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.
Sau rồi Tiêu Vĩnh Hiểu đưa Bạch Đào ra ngoài, vừa ra tới nơi thì thấy Tiêu Minh bước xuống xe chạy tới.
"Tiểu Đào, em không sao chứ?". Tiêu Minh lo lắng hỏi, nhưng thấy cô một thân an toàn thì mới vơi đi nỗi lo.
"Bây giờ anh mới đến sao? Nếu như tôi không nhắn tin thì chắc có lẽ anh không biết cô ấy đã bị bắt cóc đâu nhỉ?". Tiêu Vĩnh Hiểu bộ dáng cười nhạo nói.
Bạch Đào nghe Tiêu Vĩnh Hiểu nói vậy, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Tiêu Minh.
"Chú nói vậy là ý gì? Ai nói tôi không đi tìm cô ấy?". Tiêu Minh nhíu mày nhìn hắn, nhìn thấy cánh tay khoác lên bờ vai Bạch Đào thì lông mày nhíu càng sâu.
"Thôi đi, anh giờ nói vậy thì có tác dụng gì? Bây giờ tôi phải đưa Bạch Đào về, vậy nên phiền anh tránh ra".
Tiêu Minh vẫn đứng đó, thậm chí ngày tới gần Bạch Đào "Tiểu Đào, em về với anh".
Một giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Bạch Đào cảm thấy thật rắc rối, cô thích Tiêu Minh, nhưng.......
Tiêu Vĩnh Hiểu càng nắm chặt bờ vai của cô, mặt hắn càng thêm âm trầm.
"Đào nhi đi cùng ai là quyền của cô ấy, anh cấm được sao?".
Nhìn không khí giữa hai người nổi lên mùi thuốc súng, Bạch Đào hít sâu một hơi, quay mặt lại nhìn Tiêu Vĩnh Hiểu.
"Vĩnh Hiểu, cảm ơn vì hôm nay đã tới cứu em, bây giờ em sẽ không làm phiền anh nữa, em về trước đây".
Nói xong, cô thoát khỏi vòng tay hắn, mặc kệ hắn nghĩ cái gì, cô tiến tới trước mặt Tiêu Minh.
"Đại thần". Bạch Đào nhỏ nhẹ nói một câu.
Tiêu Minh liền cởi áo khoác ngoài mặc lên cho cô, rồi xoa đầu "Em không sao là tốt rồi, lần sau còn đi lung tung như vậy nữa, để xem tôi phạt em thế nào, biết chưa?".
Ngữ khí trách móc không kém phần ôn nhu, lo lắng.
Bạch Đào hơi đỏ mặt, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe "Vâng".
Nhìn hai người tình tứ với nhau, Tiêu Vĩnh Hiểu bị bỏ qua một bên đứng nhìn, tay nắm chặt.
.......
Dù sao Lục Thanh Ngọc cũng là đại tiểu thư Lục gia, cô ta có chuyện sao Lục gia sẽ để yên?
Ngay lập tức, trên mạng đồn thổi Lục đại tiểu thư bị làm nhục, Lục Thanh Ngọc sau khi xuất viện liền khóc lóc cả ngày trời, mấy ngày tự giam mình trong phòng, không ăn uống gì.
"Ngọc nhi, con mở cửa cho mẹ vào đi, đừng làm mẹ sợ".
Lục mẫu đã vài ngày không thấy mặt con gái, sợ Lục Thanh Ngọc nghĩ quẩn, đập cửa mấy lần muốn cô mở cửa ra, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Lục mẫu vội vàng đi tìm chìa khóa phòng mở cửa, nhìn vào tình cảnh trong đó làm bà sợ phát khiếp.
"Ngọc nhi!".
Lúc này.
(Nhóm):
[Thiên Sơn Vạn Thủy]: Mọi người nghe tin gì chưa? Băng Thanh Ngọc Khiết cắt cổ tay tự tử rồi.
[Thiên Sơn Khải]: Lục Thanh Ngọc? Hôm qua có nghe tin.
[Thiên Sơn Vấn]: Rốt cuộc cô ta xui xẻo tới mức nào vậy? Mà hôm bị bắt cóc cô ta đi cùng Đào Vũ Lan Tâm có phải không?
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Đúng vậy.
[Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Kiểu này chắc Hiên Viên đội phải yên tĩnh một thời gian.
[Thiên Sơn Kha Tĩnh]: Mà khoan, lão đại không online sao?
[Thiên Sơn Vạn Thủy]: Không, hắn nói với tôi rằng hôm nay hắn có việc bận, không đi đánh phó bản với chúng ta được.
[Nhất Độ Vỹ Hàn]: Bận gì?
[Thiên Sơn Vạn Thủy]: Không biết nữa, lão đại nói không rõ.
Hệ thống vẫn luôn im ắng bây giờ mới lên tiếng: [ Ký chủ, thời điểm thu phục hảo cảm của Quách Quỳ tới rồi]
Tĩnh Hạ hơi nhướng mày.
[ Bây giờ hắn đang ở một tòa siêu thị trong phạm vi một trăm mét, bây giờ cô có thể đi tìm hắn được rồi]
Hệ thống hôm nay có vẻ tích cực nhắc nhở.
Tĩnh Hạ cảm thấy nghi hoặc.
Thường thì nó toàn để cô tự làm việc, nhưng về việc này thì nó lại có lòng tốt nhắc nhở cô.
Có nghi vấn!
[ Ký chủ, độ hảo cảm của hắn với cô bây giờ mới chỉ có 7%, còn chưa đạt đến một nửa của mức trung bình, cứ tiến độ này chỉ sợ cả đời cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được]
Đây là chế giễu bổn tiểu thư?
Ngươi chưa từng nghe vạn sự tùy duyên sao?
Cứ để cho mọi việc tuân theo tự nhiên là được rồi.
[ Nếu cô không hành động thì sao có duyên được? ]
Chính vì như vậy mới cần tuân theo tự nhiên.
Ngu ngốc!
Đột nhiên bị mắng, hệ thống tức giận offline.
Tí nữa để cho cô tìm đến chết mệt luôn, bổn hệ thống không cung cấp bản đồ cho nữa.
Hừ!
Tĩnh Hạ nhìn đồng hồ, thấy mới có 3h15p, rồi lại nhìn ra ngoài trời, thấy trời hôm nay rất nắng, trong phòng lại đang rất mát, cô rất ngại ra ngoài.
Không đi có được không?
[ Không được ]
Hệ thống bất thình lình trả lời một tiếng.
"Không phải ngươi off rồi sao?". Còn đột nhiên nhảy ra như vậy, đây là ngại ta đau tim không đủ nhanh sao?
[ Ký chủ, ta có nhiệm vụ đi theo để đốc thúc cô hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy nên mong cô hãy làm một cách nghiêm túc ]
Tĩnh Hạ nhíu mày, cô thật sự không muốn đi đâu.
Nhưng âm thanh của hệ thống chết tiệt này cứ quanh quẩn trong đầu, không sao dứt ra được.
Cô đành lật đà lật đật đứng dậy, chậm chạp thay đồ, đi xuống nhà mở cửa đi ra ngoài.
Một thân áo phông quần đùi, bên ngoài khoác áo khoác, chân đi dép lào, đầu đội mũ lưỡi trai, không thể không nói rất có hương vị của mùa hè.
[..... ] Ký chủ ăn mặc thế này đi thu phục Quách Quỳ, đây là nghiêm túc sao?