Phòng học trở nên yên tĩnh.
Tĩnh Hạ hiện tại vừa quay đầu ra ngoài cửa sổ vừa ăn.
Động tác ăn tuy chậm rãi nhưng cũng không kém phần phóng khoáng.
Cô lười biếng bắt chéo chân tựa vào lưng ghế, một tay đặt lên bàn gõ gõ, một bên cầm đồ ăn đưa vào miệng.
Vẻ mặt cô thờ ơ nhìn ra ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu vào nửa bên mặt của cô, làm gương mặt vốn lạnh nhạt không khỏi hiện lên một tia ấm áp.
Mọi người không thể không công nhận.
Có một loại cảm giác soái!
Thẩm Nguyên quay xuống đang định nói gì, ánh mắt đụng phải tầm mắt của Sở Tiếu Tiếu, hắn không khỏi hơi đỏ mặt quay đầu, quên mất mình đang định nói gì.
Đột nhiên có một người xông vào lớp, giọng điệu chất vấn:" Lăng Tĩnh Hạ, tại sao hôm nay Bạch Băng không đi học, cô làm gì cô ấy rồi?".
Mọi người nghe thấy vậy, không khỏi có chút hứng thú nghe ngóng.
Tĩnh Hạ miễn cưỡng liếc mắt nhìn Lăng Du " Cô ta ở đâu sao tôi biết được".
"Chắc chắn là cô làm gì cô ấy rồi".
Lăng Du hôm nay không thấy Mộ Bạch Băng đến, lại nhớ đến chuyện hôm trước, trong lòng càng đinh ninh chuyện này chắc chắn là cô làm.
Tĩnh Hạ không khỏi cười cợt " Lăng thiếu gia, phiền cậu lần sau đến tìm tôi thì hãy lắp não vào, hay là cậu đã quên những gì tôi nói rồi?".
Hắn không đi tìm nữ chính của hắn, đến tìm ta làm gì?
Ta là bảo mẫu của cô ta sao?
"Chết tiệt, nếu như Bạch Băng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên". Lăng Du cảnh cáo xong nhanh chóng đi ra khỏi lớp.
Tĩnh Hạ cũng không để tâm.
Đây đâu phải lần đầu hắn đe dọa cô đâu?
Trong trường học này, tuy hắn là người thừa kế Lăng gia, nhưng Lăng gia rất xem trọng thể diện, Lăng Du chưa chắc đã có quyền đuổi cô ra khỏi trường học nếu như cô không làm chuyện gì nghiêm trọng.
Sở Tiếu Tiếu ghé đến gần cô nói: " Tiểu Hạ, cậu nói xem vì sao hôm nay Mộ Bạch Băng không đi học vậy?".
Cô hơi nhún vai " Rất có thể cô ta đang giải quyết rắc rối do cô ta tự gây ra".
Sở Tiếu Tiếu hơi không hiểu nhìn cô.
Thế nào là rắc rối tự gây ra?
Tĩnh Hạ lắc lắc đầu.
Tiểu thiếu nữ vẫn còn ngây thơ lắm.
Một vài ngày sau, tổ chức Uông Lang ổn định trở lại.
Chắc chắn là có nam chính giúp sức nên mới được như vậy.
Hẳn là hắn ta đã biết nữ chính là Nguyệt - lão đại giới hắc đạo ai nghe cũng sợ, dù cô lãnh huyết vô tình đến mấy nhưng vẫn không rời bỏ cô.
Ừm.
Trí tưởng tượng của ta thật không tệ.
Tổ chức của nữ chính đã không còn chuyện xảy ra.
Vậy để ta gây thêm chút chuyên đi.
....
Mộ Bạch Băng cũng thấy trong tổ chức này đã không còn phiền phức nào nữa.
Gương mặt của cô hiện lên một phần cảm kích hướng tới Lăng Du.
"Cảm ơn đã đồng ý giúp tôi giải quyết".
Gương mặt Lăng Du hiện lên sự vui vẻ.
"Không sao cả, có thể giúp được cậu, tôi rất vui".
Hắn cảm thấy vui vì mình đã chinh phục được trái tim băng giá của cô.
"Tuy nhiên......" Mặt Mộ Bạch Băng trầm xuống " Tôi còn muốn những kẻ đã hại tôi ra nông nỗi này phải trả giá, cậu giúp tôi chứ?".
"Đương nhiên". Mỹ nhân yêu cầu tất nhiên hắn sẽ giúp.
Khóe môi cô khẽ nhếch " Vậy được".
Nhưng khi hai người còn chưa kịp thống nhất kế hoạch.
Con mẹ nó lại xảy ra chuyện.
Lần này là chuyện đến từ vấn đề nội bộ.
Có một kẻ dẫn đầu nhiều kẻ khác ngóc đầu dậy nhằm cướp lấy vị trí lão đại của Mộ Bạch Băng.
Mà cô thân là nữ chính, sao có thể bị rớt đài dễ dàng.
Huống chi còn có nam chính trợ giúp.
Nhưng mà từng người từng người rời khỏi tổ chức, mà những người đó đều có vị trí cao hoặc có vai trò quan trọng.
Chính Mộ Bạch Băng cũng tỏ vẻ không cần họ.
Những kẻ muốn làm phản với cô không cần phải giữ lại.
Không thể không nói nữ chính là quá tự tin vào bản thân hay đã quá chủ quan nữa.
Cũng có lẽ cô tự tin Lăng Du nhất định sẽ giúp mình.
Nhưmg cô không biết, bây giờ Lăng gia đã bắt đầu bị các công ty khác đối chọi gay gắt.
Gần đây có một mảnh đất mới cần được khai quật, mà trong mảnh đất đó có rất nhiều tiềm năng. Sở hữu được nó thì lợi ích khỏi phải nói tới.
Nhưng khổ nỗi có không ít công ty lớn khác tranh đoạt. Lăng gia tuy là nhà hào môn giàu có nhất nhì nơi đây nhưng về tài lực thì Sở gia có nhiều hơn.
Lăng gia bây giờ đã gặp không ít khó khăn.
Mộ Bạch Băng thì không khá khẩm hơn là mấy.
Phải giải quyết vấn đề thù trong giặc ngoài.
Hồi trước còn có Thuần Khanh trợ giúp cô, nhưng bây giờ cô phải tự giải quyết.
Dù sao cô cũng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, tuy được rèn luyện từ nhỏ nhưng kinh nghiệm còn thiếu, sao có thể giải quyết trọn vẹn được.
Mấy ngày nay Lăng Du cũng đã không gặp cô rồi, hiện tại Mộ Bạch Băng cảm thấy mình sắp điên đầu.
Nhưng mấy ngày sau, đột nhiên có cảnh sát đến bao vây nơi này.
Có nhiều người trong tổ chức bị cảnh sát bắt đi.
Tuy nhiên Mộ Bạch Băng biết tin nên chạy trốn.
Cô đến trốn một nơi vắng vẻ, trong lòng không thể tin nổi.
Tại sao cảnh sát lại biết đến chỗ cô mà tới?
Có khi nào.......?
Cô ta chợt nghĩ đến những kẻ rời đi kia, trong lòng nổi lên hận thù.
Toàn những kẻ ăn cháo đá bát, bình thường cô đã đối với chúng tử tế, vậy mà chúng lại quay ra cắn ngược lại cô như vậy.
Đáng chết!
Bây giờ Mộ Bạch Băng không còn đường để đi, đành phải đến tìm Lăng Du.