Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 409: (50) Đội trưởng đội cảnh sát VS Nữ minh tinh xinh đẹp




Edt: Nhan

Đêm dài lắm mộng nhưng cảnh xuân lại vừa mới bắt đầu.

Khúc Yên không biết Hạ Tư Viêm còn miên man suy nghĩ điều gì, dường như hôm nay hắn nhiệt huyết và kịch liệt bất ngờ.

Nụ hôn của hắn như cuồng phong bão táp, muốn thôn phệ lý trí cô, ép ra hết tâm tư tình cảm của cô.

“A Viêm......” Cô bị hôn đến không thở nổi, đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn, “Anh Từ còn ở dưới tầng...... Anh ấy sẽ nghe thấy......”

“Anh ta không nghe được.” Môi Hạ Tư Viêm lướt qua cổ cô, dần dần hướng xuống, càng ngày càng mập mờ.

“Hiệu quả cách âm của nhà này không quá tốt, sao anh ấy lại không nghe thấy chứ?” Người Khúc Yên hơi run.

Hắn " hiểu rõ " cô, thậm chí còn hiểu cơ thể cô hơn cả bản thân cô.

Nhất định là bởi vì hắn nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, bây giờ dùng toàn bộ những kỹ xảo trước kia trên người cô!

“Bảo bối, lúc này em còn nói chuyện với anh về người đàn ông khác, anh sẽ muốn giết người đấy.” Hạ Tư Viêm cắn bả vai trắng như tuyết của cô.

Lưu lại dấu răng nhàn nhạt.

Hắn muốn đánh dấu chủ quyền.

“Vậy anh muốn giết anh Từ hay là giết em?” Khúc Yên cố ý hỏi.

“Em vẫn nhắc tới A Từ sao?” Hạ Tư Viêm ngẩng đầu lên, mắt đen lấp lánh nhưng lại nguy hiểm: “Ngày mai không muốn rời giường, hửm?”

Khúc Yên cong môi nở nụ cười, co người vào trong chăn chỉ ló đầu ra: “Anh xấu quá, em không nói chuyện với anh nữa.”

“Vậy cũng tốt, bây giờ anh không muốn em nói chuyện.” Hạ Tư Viêm chui xuống chăn với cô, trong bóng đen mịt mù hôn môi cô, thì thầm: “Cái miệng nhỏ của em cứ suốt ngày nói linh tinh.”

Hắn hôn thật sâu, tay đỡ gáy cô kéo sát lại về phía mình.

Không khí dưới chăn cực kì mỏng manh nhưng lại càng kích thích hơn.

Hai người hôn nhau say đắm không ngừng thở dốc.

Đến cuối cùng vẫn là Khúc Yên đầu hàng trước: “A Viêm, em không thở nổi......”

Hạ Tư Viêm ôm eo cô kéo sát vào, tay kia đẩy chăn ra: “Cho em thở một hơi.”

Hắn cũng ác, chỉ cho cô nghỉ vài giây rồi lại hôn tiếp.

Nụ hôn này không chỉ bao gồm hôn.

Đêm xuân kiều diễm. Ánh đèn le lói như trăng sáng ngoài kia, tình cảm nồng đậm, lay động lòng người.

......

Ngày thứ hai Khúc Yên thật sự dậy không nổi.

Đêm qua Hạ Tư Viêm quá độc ác, cô cứ ngủ được chút lại bị hắn giày vò đến tỉnh lại.

Mặc dù cô không nhớ rõ kiếp trước hắn có "đói khát" như thế không, nhưng có thể khẳng định là tối hôm qua hắn cố ý!

“Bảo bối, hôm nay em muốn ăn gì?”

Hạ Tư Viêm đã ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền chui vào chăn nằm với cô.

Hắn ôm cô vào lòng, chăn mền trượt xuống, lờ mờ có thể thấy được vết đỏ trên da thịt trắng nõn của cô.

Quả thật đêm qua hắn làm hơi quá.

“Không muốn ăn.” Khúc Yên miễn cưỡng tựa vào ngực hắn, nói: “Anh nói cho em biết, tối hôm qua vì sao anh nói mấy chuyện khó hiểu kia?”

“Cứ coi như là cảm giác không an toàn đi.” Hạ Tư Viêm cúi đầu hôn trán cô, khẽ nói: “Anh sợ mất em.”

Hắn không che giấu sự bất an của mình.

Cũng không sợ cô trông thấy sự yếu đuối của hắn.

Dù giá trị hảo cảm của cô đối với hắn vĩnh viễn dừng lại ở 80%, hắn đều không ngại, hắn nguyện ý yêu cô nhiều hơn tình cảm cô dành cho hắn.

Nhưng mà, sự xuất hiện của tận thế và đột nhiên âm thanh nhắc nhở giá trị hảo cảm hiện ra khiến hắn có một loại cảm giác vô cùng cổ quái.

“Em vẫn đang nằm trong lòng anh.” Khúc Yên đưa tay ôm lấy eo hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ hôn lên xương quai hàm hắn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

“Ừm, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau” Hạ Tư Viêm quay người lại, biến thành cô nằm dưới hắn.

Quần áo trên người cô đã sớm bị ném đi đâu không biết, hắn đè lên cô liền cảm nhận được da thịt mềm mại trơn mượt.

Hắn phản ứng trong nháy mắt.

“Bảo bối, nếu em vẫn chưa đói thì chúng ta tiếp tục chuyện tối qua đi.”

Hắn cúi người xuống.

Nóng bỏng như lửa.

Khúc Yên bỗng thoáng cảm thấy như không còn ngày mai nữa.