Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 406: (47) Đội trưởng đội cảnh sát VS Nữ minh tinh xinh đẹp




Edt: Nhan

“Trốn rồi?” Khúc Yên nhíu mày, hẳn là "điều khiển tâm trí" đã hết thời gian rồi cho nên Nguyễn Đường mới có thể chạy.

Nếu như cô muốn thực hiện "điều khiển tâm trí" một lần nữa thì cần phải nhìn thấy Nguyễn Đường.

“Đừng lo, anh đi xem thế nào.” Hạ Tư Viêm xoa đầu cô, quay người ra khỏi phòng.

Khúc Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo sau: “Em sợ anh xảy ra chuyện, Nguyễn Đường tâm cơ khó dò.”

Hạ Tư Viêm quay lại nắm tay cô: “Cũng được, chúng ta cùng đi với nhau.”

Giang Từ nhìn hai người bọn họ dính vào nhau, xùy xùy nói: “Đi cầu thang mà còn nắm tay, không sợ ngã à!”

“Ghen tị thì cứ việc nói thẳng.” Hạ Tư Viêm nắm chặt tay Khúc Yên, không quay đầu lại nói.

Giang Từ à một tiếng, khinh thường: “Tôi ghen tị cái gì? Ghen tị việc sau này sẽ bị anh quản lí gắt gao? Hay là ghen tị vì anh cứ đâm đầu vào yêu hết lần này tới lần khác?”

Hạ Tư Viêm khẽ cong khóe môi, hời hợt trả lời: “Nói cứ như lần này anh không yêu vậy.”

Giang Từ thấy bức bối trong lòng.

Hứ!

Hắn giống rơi vào lưới tình lắm sao?

Hắn thích Yên Yên là thật, nhưng sự thích thú này còn xa mới đến yêu. Hắn có thể buông xuống được, nào giống Hạ Tư Viêm, kiếp trước và kiếp này đều treo cổ trên một thân cây, ân oán rối rắm khi xưa cũng không để ý.

Tình yêu điên rồ lại ngu ngốc.

Vẫn là độc thân hợp với hắn hơn!

Tự do mới là vô địch!

“Hai người còn nói chuyện phiếm nữa thì không biết Nguyễn Đường chạy được bao xa đâu.” Xuống tầng dưới, Khúc Yên chạy ra cửa quan sát, bên ngoài sóng êm biển lặng, ngoại trừ có mấy con zombie đang lang thang thì cũng không có tình huống kì lạ gì.

Đây là một khu vực ngoại thành vừa xa xôi lại hẻo lánh.

Người dân phụ cận một là dị biến thành zombie, hai là đã sớm chạy trốn, cho nên số người còn lại cũng thưa thớt.

“Trong lòng em luôn có một dự cảm bất thường.” Khúc Yên quay người nói với Hạ Tư Viêm: “Nguyễn Đường biết quá nhiều chuyện, em sợ cô ta nghĩ ra biện pháp ác độc nào đó để đối phó anh.”

Hạ Tư Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang lo lắng, không khỏi đưa tay véo má, cười nhạt: “Đồ ngốc, em đã quên là anh thức tỉnh dị năng rồi sao. Không cần biết là Nguyễn Đường dẫn zombie tới hay là tìm ai khác tới đối phó anh, cô ta đều không có phần thắng.”

“Dị năng của anh......” Khúc Yên nhỏ giọng hỏi: “Được tới đâu?”

“Đủ để bảo vệ em, tin anh.” Hạ Tư Viêm cảm giác dưới lòng bàn tay vô cùng mềm mại thoải mái, lại véo thêm hai cái nữa.

Hắn không nói hắn có sức mạnh đáng sợ của kiếp trước, đủ để hủy trời diệt đất.

Lần này, hắn sẽ không diệt thế.

Hắn muốn sống bên cô.

“Mặt em sắp lệch rồi!” Khúc Yên "cứu" mặt mình, hắng giọng: “Nói chuyện bình thường là được, anh cứ động tay động chân làm gì.”

Hạ Tư Viêm nhìn cô, cười nhẹ: “Má em béo nên sờ rất thích, anh không kiềm chế nổi.”

Khúc Yên trợn mắt: “Em béo? Em cho anh nói lại lần nữa!”

Nói cô thế nào cũng được, riêng béo là không được!

“Được, em không béo, em đáng yêu.” Hạ Tư Viêm cúi đầu hôn cô.

“Thế còn được.” Khúc Yên hừ hừ, bị hắn chuyển chủ đề, việc của Nguyễn Đường còn chưa giải quyết nữa.

Cô muốn tìm Tiểu Thất để hỏi vài câu.

Cô lặng lẽ gọi trợ thủ hệ thống ra: “Tiểu Thất, tôi cảm thấy thế giới này có gì là lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì tôi chưa nói được. Mi kiểm tra từ trường xem có chỗ nào không thích hợp không.”

“Được, kí chủ chờ một chút.” Tiểu Thất trả lời.