Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 304: (16) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa




Edt: Nhan

"Tôi mặc kệ, anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi chỉ thích gần gũi với anh." Khúc Yên chơi xấu, dang hai cánh tay ôm lấy eo hắn, "Anh cứ coi như tôi đang chiếm tiện nghi của anh đi, tôi hy vọng anh có thể làm bạn trai tôi."

Tư Triệt bỗng dưng cứng đờ, kinh ngạc nói: "Cô nói cái gì?"

"Em nói, em hy vọng anh làm bạn trai của em." Khúc Yên rúc vào trong ngực hắn, ngẩng đầu lên, mắt hạnh lấp lánh, "Em muốn ở bên anh, dù ở bất kì căn cứ nào hay chỉ có hai người chúng ta lang thang bên ngoài, chỉ cần ở cùng anh, ở đâu cũng được."

Ánh mắt Tư Triệt đung đưa khẽ bối rối, bỗng nhiên quay đầu đi, lạnh lùng tức giận nói: "Cô muốn lợi dụng tôi để hấp dẫn zombie thì cứ nói thẳng. Cô muốn dùng thủ đoạn ôn hòa hay tàn khốc, tôi không quan tâm. Nhưng --"

Hắn còn tức giận hơn so với cô dự liệu.

Hắn đột nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngữ khí rét lạnh, "Đừng dùng loại thủ đoạn chán ghét này, nuôi tôi như con chó của cô."

Khúc Yên giật mình: "Anh nghĩ như thế sao? Anh cho rằng em định dùng tình cảm bạn bè nam nữ để lừa anh hi sinh cho em, cam tâm tình nguyện dẫn dụ zombie cho em sao?"

Giọng Tư Triệt mỉa mai, nhếch môi mỏng: "Chẳng lẽ không phải?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Khúc Yên dùng sức ôm chặt eo hắn, giọng nói trong trẻo vang lên, "Như lời anh nói, nếu em muốn lợi dụng anh để hấp dẫn zombie, em có thể dùng thủ đoạn tàn khốc. Em căn bản không cần miễn cưỡng bản thân đến gần anh, ôm lấy anh."

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy thâm thúy của hắn, nghiêm túc nói, "Tư Triệt, anh suy nghĩ kĩ một chút, vừa rồi những gì anh nói có hợp lý không? Em nhất thiết phải làm bạn gái anh thì mới có thể lợi dụng anh sao? Nếu em ghét anh, em sẽ sẵn sàng ôm anh sao?"

Cô cong mắt nở nụ cười, "Cũng mấy ngày anh chưa tắm rồi nhỉ? Hai ngày nay chỉ có nước nóng để lau người thôi, quần áo còn có mùi máu nữa, em có chê đâu. Em cần gì hi sinh vì một "công cụ" nhiều như thế?"

Đáy lòng Tư Triệt như lướt qua vùng biển đầy gió.

Không sai.

Cô thật sự không cần hi sinh chính mình.

Có thể cô vì lí do gì đó nên mới muốn hắn làm bạn trai cô?

"Cô......" Hắn tính thăm dò, "Sẽ không phải là cô muốn nói, cô thích tôi nên muốn tôi làm bạn trai cô đấy chứ?"

"Đúng rồi, em thích anh, Tư Triệt." Khúc Yên thản nhiên gật đầu, "Còn có thể có lý do khác sao? Mặc dù em không thể đảm bảo sau khi hẹn hò, chúng ta có thể sống đến lúc đầu bạc răng long, nhưng......"

Cô nũng nịu uốn éo trong ngực hắn, mềm mại nói, "Em cũng đã nói đến thế rồi, anh đừng ép em thổ lộ thêm nữa mà. Về sau người khác hỏi ai theo đuổi ai, anh không được nói là em chủ động. Phải nói là anh theo đuổi em, biết chưa?"

Tư Triệt không nói gì.

Trong đầu hắn cực kì hỗn loạn.

Hết thảy hoang đường như một giấc mơ.

Không, ngay cả nằm mơ, hắn cũng không mơ tới việc cô nói cô thích hắn.

"Anh biết em bắt đầu thích anh từ khi nào không?" Khúc Yên nhón chân lên nhẹ nhàng hôn má hắn, "Là thời điểm em vừa mở mắt ra."

"Vì sao?" Suy nghĩ trong đầu Tư Triệt lộn xộn, ngay cả bị hôn cũng quên tránh.

"Lúc trước em cứu anh là xuất phát từ lòng thương cảm. Nhưng khi vừa mới tỉnh lại, em vui vì phát hiện anh là một khối ngọc thô có thể tỏa sáng."

Giọng Khúc Yên trong veo, chậm rãi nói, "Cho dù sống trong địa ngục tăm tối gần 3 năm, bị nhiều người nham hiểm độc ác hãm hại, bị chính cha sinh mẹ đẻ lợi dụng, anh vẫn không trở nên ác độc. Tâm của anh, có lẽ bây giờ đã bị khói bụi dày đặc che phủ, nhưng bản chất nó vẫn là bảo vật trân quý."

Cái ôm của cô giống như ánh mặt trời ấm áp, lời cô nói như dòng nước mùa xuân ngọt ngào.

Trái tim Tư Triệt siết lại, đau đến nghẹt thở.

Thật không?

Trên thế giới này, còn có người vẫn ôm hy vọng với hắn, chưa từng từ bỏ hắn sao?

______________________________