Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 297: (9) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa




Edt: Nhan

Khúc Yên nấu xong mì tôm thì phát hiện mình không có bát.

Tối hôm qua cô chỉ nhớ bỏ đũa vào trong không gian.

"Tôi hay ăn trong nồi, anh không ngại chứ?" Cô quay đầu hỏi Tư Triệt.

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, không trả lời.

Khúc Yên đói lắm rồi, không chờ nổi hắn trả lời, cầm đũa gắp mì, thổi thổi rồi bắt đầu ăn.

"A...... Ngon quá!" Cô phồng má, vừa nhai vừa nói chuyện.

Tư Triệt cụp mắt xuống, không để ý đến cô nữa.

Trước năm mười sáu tuổi, hắn học tập vô cùng nghiêm túc và sống có kỷ luật.

Cha mẹ hắn đều là giáo sư tiến sĩ có IQ cao, hắn được giáo dục từ nhỏ rằng ăn uống là ham muốn cấp thấp nhất của nhân loại.

Hắn không có hứng thú tìm hiểu về việc ăn uống, vùi đầu vào học, một lòng muốn đến gần cha mẹ, mười sáu tuổi thi đậu đại học hạng nhất.

Nhưng không đợi hắn nhập học, mạt thế đã tới rồi...

Về sau hắn mới biết thì ra ham muốn "cao cấp" của cha mẹ hắn là trở thành người đứng đầu nhân loại --

Dù hi sinh con đẻ cũng không hối tiếc.

"Tư Triệt, tôi cảm thấy tôi ăn một mình thế này có chút xấu hổ." Khúc Yên ăn hết nửa nồi, cuối cùng cũng nhớ tới Tư Triệt có lẽ còn đói hơn cả cô.

Cô gắp mì đưa đến bên miệng hắn.

"Cẩn thận nóng." Cô há miệng ra thổi, "Ầy, anh nếm thử một chút đi."

Tư Triệt hạ mắt, thiếu nữ chu môi lên trông rất đáng yêu, tựa như phải giữ nguyên như thế thì mì mới không rơi xuống.

"A -- há mồm nào." Cô mềm giọng dỗ dành hắn.

Phản ứng tự nhiên của hắn còn nhanh hơn so với não, cứ như vậy há mồm ra, ăn mì mà cô đưa tới.

"Ăn ngon không?" Khúc Yên tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Tư Triệt chậm rãi nuốt, cảm thấy hơi cay.

Ba năm nay hắn vẫn luôn bị con người thay nhau cầm tù.

Những người này biết hắn có cơ thể bất tử, dù rất lâu không ăn cũng sẽ không chết đói, ngẫu nhiên nhớ tới mới cho hắn một chút bánh quy hoặc cơm.

Dường như rất lâu rồi hắn không được cảm nhận mùi vị mới mẻ như thế.

"Ăn ngon không?" Khúc Yên lại hỏi lần nữa.

Cô ngồi xổm trước mặt hắn, hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt hạnh sáng lấp lánh, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt đã dịch dung của hắn.

Tư Triệt chần chờ gật đầu: "Ngon."

Khúc Yên cong môi cười: "Tôi mới nghĩ ra một cách này rất hay! Tôi chỉ bỏ phần mì của vị hải sản vào trong nồi, vậy thì vẫn là vị thịt bò dưa muối rồi!"

Cô nghiêng đầu một chút, cười hì hì nói, "Tư Triệt, tôi rất thông minh đúng không?"

"Cô thích ăn vị này như vậy sao?"

"Đúng rồi, cái này ăn rất ngon. Tôi còn muốn ăn lẩu chua cay, thịt dê nướng, hủ tiếu, sườn xào chua ngọt, ăn gà rán và uống bia......"

Khúc Yên nhớ tới liền không nhịn được mà nuốt nước miếng, "Kỳ lạ, sau mạt thế liền cực kì muốn ăn các món ngon. Có thể đây chính là "càng không chiếm được, càng mong muốn"."

"Cô ở lại căn cứ, có lẽ còn có thể ăn ngon hơn một chút." Tư Triệt nhàn nhạt nhìn cô, "Hiện tại phản bội căn cứ, sẽ bị truy sát."

"Truy sát thì cứ truy sát thôi, anh đáng giá." Khúc Yên tiếp tục gắp mì đưa đến bên miệng hắn, "Anh ăn xong trước rồi chúng ta lại nấu thêm một gói."

"Tôi thật sự đáng giá." Đáy mắt Tư Triệt thoáng qua vẻ tự giễu.

Có hắn trong tay, cô có thể thăng cấp dị năng trong thời gian rất ngắn.

Tại mạt thế, chỉ cần bản thân đủ cường đại thì sẽ không sợ những trụ sở khác không chiêu mộ.

______________________________