Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 287: (65)Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

"Vừa rồi có một người mà giờ còn nói không có." Khúc Yên phản bác.

"Trong thế giới của anh chỉ có em là cô gái duy nhất." Cố Vân Thâm êm ái hôn cô một cái, không dám dùng sức, chỉ sợ "đυ.ng hỏng" cô, lại khiến cô rời đi.

"Còn lâu em mới tin, nhân viên trong tập đoàn của anh, khách hàng và đối tác của công ty, chẳng lẽ đều không có phụ nữ sao?" Khúc Yên xấu xa cắn môi dưới của hắn, trừng phạt nhẹ nhàng một chút, khẽ nói, "Em vừa về đến đây liền xem trò hay của "thư ký xinh đẹp cùng tổng tài bá đạo"."

"Về sau không có." Cố Vân Thâm giữ eo cô, ôm cô ngồi trên bàn sách, hạ mắt nhìn kỹ cô, "Yên nhi, bây giờ em cảm thấy thế nào? Trở về một lần nữa có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Có đói bụng không? Buồn ngủ không?"

"Em thấy rất tốt đó." Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, "A Thâm, anh thật dài dòng."

"Ừ, anh dài dòng." Hắn không ngại thừa nhận, lại nói, "Ngày mai anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra toàn diện được không? Lần này em trở về......"

Hắn hơi dừng lại, giọng có chút khàn, "Còn rời đi nữa không?"

Khúc Yên lắc đầu: "Không rời đi nữa. Em sẽ ở với anh."

Lòng Cố Vân Thâm thắt lại, cảm giác vui vẻ đến đau đớn.

"Yên nhi, em biết anh yêu em không?" Hắn bỗng nhiên nói.

"A?" Khúc Yên ngạc nhiên.

Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?

"Em không biết cũng không cần gấp." Cố Vân Thâm khẽ cong môi, đưa tay xoa đầu cô một chút, "Anh đã hứa là chờ em về liền cho em tất cả những gì em mong muốn. Cho nên em chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được."

"Anh đã nói như vậy rồi thì sao em có thể không biết chứ......" Khúc Yên nhỏ giọng thầm thì.

Tiểu Cố, có phải thật ra anh muốn hỏi là em có yêu anh không đúng không?

Khúc Yên nói ở trong lòng.

Ánh mắt Cố Vân Thâm khẽ động, giống như lúc trước, hắn lại nghe thấy tiếng lòng của cô.

"A Thâm." Khúc Yên dang hai cánh tay, "Ôm một cái."

"Được." Cố Vân Thâm nghiêng người kéo cô lại gần.

Khúc Yên rúc vào l*иg ngực hắn, nói khẽ: "Em biết tình cảm anh dành cho em. Em biết nó rất trân quý. Lòng em cũng như vậy."

Tim Cố Vân Thâm đập rất nhanh, cúi đầu hôn cô: "Không, em không cần như vậy, anh nguyện mãi mãi yêu em nhiều hơn tình yêu em dành cho anh."

Nụ hôn của hắn dần mãnh liệt.

Nỗi nhớ bị kìm nén gần hai năm trong khoảnh khắc này bùng phát, hắn không khống chế nổi khát khao của mình.

Khúc Yên được hắn hôn say đắm, hơi nghiêng người ra sau, ngã trên bàn sách.

Hắn siết chặt tay cô trong tay mình, mười ngón giao nhau giống như ngày cô rời đi.

Hắn quấn lấy ngón tay cô, tràn ngập tình cảm không kể sao cho hết, lại lo là quá vội vàng, cô mới vừa tỉnh lại, nhỡ cơ thể không chịu nổi......

"Yên nhi......" Hắn hôn một hồi, đè nén dục niệm mãnh liệt xuống, đứng dậy buông cô ra.

"Sao?" Khúc Yên bị hắn hôn mơ mơ màng màng, chớp chớp mắt nhìn.

Hắn xem cô như búp bê dễ vỡ, ngay cả đè cô xuống cũng phải cẩn thận.

"Anh bế em vào phòng ngủ nhé, em vừa mới khôi phục, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Cố Vân Thâm cúi người bế cô lên, đi vào phòng ngủ bên cạnh.

"Em cũng đã ngủ lâu như vậy, tinh thần rất sảng khoái."

Khúc Yên được hắn đặt lên giường.

Cô lăn qua lăn lại trên chăn, cười hì hì nói, "Anh xem, em khỏe khoắn như thế này, anh đừng coi em thành búp bê yếu ớt. Em nói sẽ luôn ở cùng anh, sẽ không đi nữa, không cần khẩn trương như vậy."