Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 275: (53) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

Cố Vân Thâm cúi đầu hôn lên mi mắt cô.

Nửa ngày sau hắn mới trầm thấp mở miệng: "Hôm đó trời mưa rất to, có người hẹn anh ra quán cà phê lưng núi nói chuyện, anh tự lái xe, lúc đi qua dốc bên sườn núi, một chiếc xe tải từ phía sau lao tới. Anh cùng xe đều rơi xuống núi, túi khí nổ tung, anh bị ghế ngồi đè lên chân."

Khúc Yên cúi người khẽ vuốt chân hắn: "Khi đó rất đau có phải không? Đều đã qua, không sao."

"Quả thật rất đau, nhưng cũng không phải khó khăn nhất." Ngữ khí Cố Vân Thâm âm u, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh, sự đau nhức kịch liệt bỗng bùng lên.

Khúc Yên thấy hắn vừa đau lại mờ mịt, trong lòng lướt qua một tia khó chịu.

Cô xem kịch bản kiếp trước, trận tai nạn kia vô cùng thảm liệt, hắn bị người ta cưỡng ép kéo từ trong xe ra ngoài, hai chân toàn là máu.

Hung thủ kéo hắn ra, ném xuống dòng sông dưới sườn núi, nhấn đầu hắn vào trong nước một lần lại một lần.

Lúc đó Cố Vân Thâm thấy được mặt của hung thủ, là em họ hắn.

Em họ kia từ nhỏ đã có tình cảm tốt với hắn, tính tình hoạt bát vui vẻ, sau khi thành niên vẫn luôn làm phụ tá đặc biệt cho hắn, giúp hắn xử lý công việc, có thể nói là tâm phúc.

Kiếp trước Cố Vân Thâm còn không biết hung thủ chân chính là anh ba, em họ chỉ là đồng lõa.

Lúc đó hắn nhìn thấy mặt em họ, không thể tin nổi, lửa giận bộc phát, dùng chút sức lực cuối cùng kéo em họ xuống sông.

Khi đó hắn muốn cá chết lưới rách, kéo em họ cùng chết.

Nhưng không nghĩ tới cuối cùng em họ chết chìm, hắn lại nổi lên mặt nước, về sau được người ta cứu đi bệnh viện.

"Nếu như anh không muốn nói thì chúng ta cũng không cần nhắc đến chuyện này nữa." Khúc Yên xoa mặt hắn, hôn hắn một cái, "Không cần biết anh đã trải qua cái gì, dù anh từng làm gì, anh ở trong lòng em vẫn là Tiểu Cố cá biệt kiêu ngạo lại anh tuấn."

"Yên nhi." Cố Vân Thâm dùng sức ôm lấy cô, lập tức buông ra, trầm giọng nói, "Anh phải thẳng thắn nói cho em biết, trong tai nạn xe lần đó, anh đã gϊếŧ người."

"Không, anh không gϊếŧ người, anh chỉ tự vệ hợp pháp." Khúc Yên lập tức phản bác.

"Sau khi anh gϊếŧ em họ liền sinh ra ảo giác." Cố Vân Thâm nói tiếp, "Thời gian nằm viện sau đó, mỗi đêm anh đều cảm giác chân tay mình bị người ta cắt đi từng khối từng khối máu thịt, rất chân thật."

"Sao?" Khúc Yên cảm thấy ngoài ý muốn.

Còn có loại chuyện này?

Trong tư liệu hệ thống cũng không ghi chép.

"Anh nằm viện trị liệu 3 tháng, gần một trăm đêm, anh chết đi một lần lại một lần, ở trong mơ bị chém thành quái vật không tay không chân." Giọng Cố Vân Thâm trở nên khàn đặc, hồi tưởng lại ảo giác chân thật trong ác mộng, cảm giác đau nhức kịch liệt xông thẳng lên trán.

Hắn đè lên huyệt thái dương, tận lực khiến mình bình tĩnh lại.

"Tại sao có thể như vậy......" Khúc Yên nhăn mày, trực giác mách bảo có gì đó kì lạ.

Hắn tự vệ hợp pháp, cũng không phải ác ý gϊếŧ người. Coi như lên thẳng tòa án, hắn vẫn là vô tội, làm sao lại có tổn thương tâm lý lớn như vậy?

Cái này không quá thích hợp.

"Anh Thâm, em nghi ngờ không phải anh nằm mơ, cũng không phải hậu chấn thương, mà là trúng một loại ác mộng huyễn thuật." Khúc Yên nắm chặt tay hắn, sau lưng bỗng nhiên lạnh lẽo, "Là anh hai của anh! Kể từ lúc đó anh ta đã bắt đầu đối phó anh, muốn cho tinh thần anh sụp đổ, tiếp đó anh ta có thể hoàn toàn chiếm lấy thân thể anh."

"Ác mộng huyễn thuật?" Mắt Cố Vân Thâm hơi đỏ hồng, hắn cảm thấy huyệt thái dương nhói lên, dường như có gì đó muốn nhảy ra.