Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 269: (47)Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

“Chờ chút......” Bàn tay Khúc Yên lướt qua bụng hắn, sờ mép quần, hơi kéo xuống.

Cố Vân Thâm ấn tay cô đang làm loạn xuống: “Em có biết em đang làm gì không?”

“Em chỉ muốn nhìn một chút......” Khúc Yên vô tội chớp chớp mắt.

Không biết xảy ra chuyện gì, vậy mà cô lại có một loại cảm giác quen thuộc với động tác của mình, dường như trước đó cô cũng từng kéo quần người đàn ông nào đó như vậy?

Cảm giác cổ quái kỳ lạ quen thuộc này!

“Em muốn xem cái gì?” Ánh mắt Cố Vân Thâm u ám, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ dần thẹn thùng ửng hồng của cô, nghi ngờ, “Em mau thành thật đi, em muốn xem cái gì.”

“Anh cho rằng em muốn xem cái gì?” Khúc Yên hỏi lại.

“Có phải em nghi ngờ anh không......” Cố Vân Thâm hơi dừng một chút, vẫn là trực tiếp hỏi, “Em cảm thấy hai chân anh tàn phế nên không thể?”

“Em mới không phải muốn xem cái kia!” Mặt Khúc Yên nóng lên, suy nghĩ của hắn quá đen tối!

Mặc dù quả thật lúc trước cô hoài nghi hắn không có khả năng sinh đẻ, nhưng cô cũng không thể vạch quần hắn ra nghiệm chứng.

Hắn nghĩ bậy bạ gì vậy!

“Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?” Ánh mắt Cố Vân Thâm khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ của cô, chỉ cảm thấy cực kỳ dễ thương, cố ý tiếp tục ép hỏi, “Xem miệng vết thương của anh có nứt ra hay không thì cũng không cần kéo quần xuống. Có phải em muốn chiếm tiện nghi của anh không?”

“Em chiếm tiện nghi gì chứ?” Khúc Yên tức giận lườn hắn một cái, “Xem một chút thôi mà, sao anh lại nhỏ mọn như vậy.”

Trong tâm cô có sự thôi thúc muốn xem phần bụng dưới của hắn một chút.

Đến nỗi rốt cuộc muốn nhìn cái gì, trong nhất thời cô cũng không biết.

Chỉ là trực giác mà thôi.

“Em vừa mới cưỡng hôn anh mà còn không phải chiếm tiện nghi anh?” Đáy mắt Cố Vân Thâm lướt qua ý cười, thấy cô tức giận phồng má, nắm tay cô đặt ở mép quần mình, “Nhưng anh nguyện ý để cho em chiếm tiện nghi.”

“Là tự anh nói đó......” Khúc Yên thuận thế lôi kéo, liếc dưới cơ bụng cùng bên eo hắn một cái.

Quả nhiên, bên cạnh có một ấn ký hỏa diễm.

Cô cảm thấy dường như mình muốn xem cái này.

“Anh Thâm, anh có bớt.” Cô chạm nhẹ vết bớt hỏa diễm, “Có từ khi sinh ra sao?”

“Ừ.” Cố Vân Thâm nghi ngờ trong lòng, “Lúc trước em đã biết anh có bớt?”

Nhìn động tác này của cô thuần thục như trước kia đã biết hắn có một vết bớt ở đây.

“Không biết.” Khúc Yên lắc đầu, “Chẳng qua là cảm thấy nó rất quen thuộc.”

“Em nhìn thấy vết bớt tương tự trên người nam nhân khác?” Cố Vân Thâm rất nhạy cảm, ý niệm thoáng qua trong đầu, trầm giọng nói, “Anh biết em không phải Khúc Yên, như vậy, em mượn xác mà đến là vì tìm một nam nhân có vết bớt này?”

Khúc Yên hiểu "Khúc Yên" trong miệng hắn là nguyên chủ.

Nhưng cô cũng không phải vì tìm nam nhân mới tới thế giới này.

“Đã nói là bí mật, không thể nói rõ cho anh.”

Cố Vân Thâm híp mắt phượng, lại hỏi: “Hình dáng thực sự của em ra sao? Trước đây chúng ta có quen biết không?”

Khúc Yên chọn mấy câu có thể trả lời hắn: “Chúng ta không quen nhau. Dung mạo thật sự của em, anh đã từng thấy, chính là bộ dáng lúc chúng ta gặp mặt sau khi nhắn tin trên mạng.”

Cố Vân Thâm trầm mặc phút chốc.

Những thứ này thật ra hắn đều không quan tâm.

Nhưng nam nhân mà cô đang tìm là ai?

“Anh Thâm?” Khúc Yên gọi hắn, “Anh sao vậy? Sợ thân phận quái dị của em?”

Hẳn là không đến mức đấy chứ.

Chính hắn cũng đã trải qua sự sống lại huyền diệu kì ảo như thế, lại bị tàn hồn của anh hai hắn mượn xác, hẳn là có thể tiếp nhận lai lịch của cô mới đúng.

“Em cũng không sợ trong cơ thể anh có một linh hồn khác, sao anh lại sợ thân phận của em.” Cố Vân Thâm ngước mắt nhìn cô, màu mắt đen như mực, chậm rãi nói, “Có phải người đàn ông em yêu kiếp trước không?”

_________________