Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 238: (16) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

“Kí chủ! Kí chủ! Ngài không sao chứ?” Tiểu Thất phát hiện sóng não của cô nhiễu loạn, vội vàng gọi cô, “Kí chủ, ngài ngàn vạn lần không nên cố gắng hồi tưởng, làm thế sẽ tổn thương đại não của cô, có thể biến thành kẻ ngốc!”

Khúc Yên hít sâu một hơi, ổn định tâm thần: “Ta không sao......”

Cô lờ mờ cảm nhận được, thế giới thực của mình, nhất định từng xảy ra chuyện cực kì thảm thiết.

Cô còn thấy một cô gái có dáng dấp tương tự mình bên trong những hình ảnh vỡ nát kia.

Đó là em gái cô, Khúc Họa.

Họa Nhi......

“Kí chủ, cô mau ngừng hồi tưởng! Hậu quả rất nghiêm trọng!” Tiểu Thất gấp gáp hô lên.

Khúc Yên đưa tay đè xuống huyệt Thái Dương, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một lát mới dần bình tĩnh trở lại.

Cô nhìn kỹ bộ dáng chân thực của mình một lần nữa --

Giống dáng vẻ hiện tại của cô đến bảy phần, ngũ quan tinh xảo kiều diễm, hơi mang vẻ trong sáng thuần khiết.

Khác biệt duy nhất chính là trên tấm ảnh không phải mắt hạnh dịu dàng mà là cặp mắt xinh đẹp đào hoa tuyệt luân*...

*tuyệt luân: trên cả cái thường tình

Dường như càng quyến rũ hơn.

Cũng diễm lệ và lạnh lẽo hơn.

“Kí chủ, ngài muốn xem hình của mình làm gì?” Tiểu Thất thấy sóng não cô bình ổn mới yên tâm hỏi.

“Tôi muốn dùng hình dạng của mình một chút.” Khúc Yên tìm một hộp đồ dịch dung từ trong không gian.

Kỹ xảo trang điểm của thế giới này thật ra đã rất lợi hại, cô lại thêm chút dịch dung thì càng khó nhận ra.

Thẳng nam Cố Vân Thâm sắt thép này, chắc chắn nhận không ra.

Khúc Yên rời căn hộ, đi trung tâm thương mại mua một đống mỹ phẩm và quần áo mới.

Cô vào nhà vệ sinh nhanh chóng trang điểm và dịch dung --

Từ một em gái dễ thương trong sáng đã biến thành chị đại diễm lệ lạnh lùng.

Cô buộc mái tóc dài gợn sóng thành đuôi ngựa, thay quần jean màu đen bó sát, chân đi bốt đen, trên sống mũi cao thẳng đeo cặp kính râm cực ngầu, chỉ thiếu điều cầm một cây roi trong tay.

“ "Tiếu Ngôn" trong tưởng tượng của Cố Vân Thâm chắc chắn không phải bộ dáng này......” Khúc Yên lắc đầu trước gương.

Gu của Cố Vân Thâm hẳn là em gái ngọt ngào dễ thương.

Nhưng cô không muốn dịch dung thành dáng vẻ người khác.

Hắn có thích hay không thì tùy.

......

Bảy giờ tối.

Cố Vân Thâm sớm đã đến.

Hắn ngồi trước bàn ăn, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thủy tinh, hít một hơi thật sâu.

Tâm tình vào giờ khắc này lại có chút mong chờ khó diễn tả bằng lời.

Sau khi hắn sống lại, bề bộn nhiều việc, bận rộn trị liệu chân, chỉ nói chuyện phiếm vài câu với cô gái kia trong lúc nghỉ.

Vốn tưởng rằng đó cũng không tính là chuyện quan trọng gì.

Nhưng dường như lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

Cố Vân Thâm chờ đợi phút chốc, trên màn hình điện thoại di động hiện đúng 7h.

Cửa vào nhà hàng đột nhiên có chút hỗn loạn.

“Mỹ nữ, số điện thoại của em là gì?”

Một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang đắt đỏ chặn một cô gái lại ở cửa ra vào.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Khúc Yên không kiên nhẫn.

Người này bám theo cô từ bãi đỗ xe đến tận đây.

“Em biết cha anh là ai không?” Nam nhân tự hào hất cằm lên, “Anh sợ anh nói ra, em sẽ hối hận vì không quen anh sớm hơn.”

“Cha anh là ai?” Khúc Yên ngược lại có chút tò mò.

Có quyền thế nhất Hải Thành là Cố gia.

Chẳng lẽ người này là con em Cố gia?

“Cha anh là......” Nam nhân thấy cô có hứng thú, càng thêm hăng hái, lớn tiếng nói, “Cố, Vân, Uyên!”

“Cố Vân Uyên?” Khúc Yên cảm giác cái tên này có chút quen tai.

“Cố Vân Uyên nhà giàu nhất Hải Thành, em chưa nghe sao?” Nam nhân trẻ tuổi đắc ý khoe khoang nói, “Anh là con trai Cố Vân Uyên, Cố Tử Dục.”

“A......” Khúc Yên nghĩ nghĩ, Cố Vân Uyên không phải là anh cả của Cố Vân Thâm sao?

Nói như vậy, Cố Tử Dục trước mắt này còn phải gọi Cố Vân Thâm là " chú tư ".