Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 236: (14) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

Khúc Yên ở phòng bên cạnh, nhưng cô không có quần áo để thay, lại đi gõ cửa phòng Cố Vân Thâm, hỏi mượn quần áo thể thao của hắn.

Kết quả hắn rất lạnh lùng nói: “Ban công có máy sấy khô, cô giặt xong quần áo sau đó hong khô, có thể mặc luôn.”

Khúc Yên bị chặn không nói được lời nào.

Hắn quả nhiên " thủ thân như ngọc ", ngay cả quần áo cũng không thể cho con gái mượn mặc một chút.

【 Tiểu Cố, anh đã ngủ chưa? 】 Khúc Yên nằm trên giường, rất muốn chửi bậy, 【 Thẳng nam có phải một sinh vật kỳ quái hay không? Mượn chút đồ cũng không được......】

Thế mà lại bảo cô trùm khăn tắm chờ bên cạnh máy sấy khô.

Lần đầu tiên cô làm chuyện ngớ ngẩn như vậy!

Cố Vân Thâm sắt thép này!

【 Cô......】 Lúc này Cố Vân Thâm vừa xử lý xong công việc trên máy tính, thấy cô nhắn tin, lòng hơi thắt lại một chút.

Những gì hắn nói buổi chiều đều là vô ích?

Cô lại đi tìm tên kia?

【 Tôi làm sao? 】 Khúc Yên nhìn hắn vẫn luôn nhập tin nhắn, lại chậm chạp không gửi, kỳ quái hỏi, 【 Tiểu Cố, tâm trạng anh không tốt sao? 】

【 Ừ. 】 Cố Vân Thâm xóa một đoạn thuyết phục dài, cuối cùng chỉ gửi đi một chữ.

【 Vậy tôi hát một bài cho anh nghe nhé? 】 Khúc Yên đoán có thể là bởi vì hôm nay hắn bị Cố lão thái thái bức hôn, cho nên tâm tình không tốt lắm.

【 Được. 】

Khúc Yên hát một bài tình ca.

Cô trời sinh cảm nhạc rất tốt, là bản năng thiên phú.

Giọng nguyên chủ lại xuất sắc, cộng thêm ngữ điệu mềm mại ngọt ngào của cô, hát tình ca như gần sát bên tai.

Nhẹ nhàng lướt qua, trêu chọc lấy lòng.

Cố Vân Thâm lên giường nằm xuống nghỉ ngơi, ngửa mặt, hai tay gối sau ót, điện thoại đặt bên gối.

Tiếng hát của cô gái nhu hòa lượn lờ quanh quẩn bên tai, giống như ánh sáng vô hình rọi vào trong lòng hắn, lặng lẽ ở lại.

Cố Vân Thâm cảm giác tim đập hơi nhanh.

Một loại cảm giác rất lạ lẫm rất cổ quái.

Không thể nói rõ là cái gì.

Có lẽ là một loại phản ứng tự nhiên đối với thanh âm êm tai mà thôi.

“Tiểu Cố, anh ngủ thiếp đi sao?” Khúc Yên hát xong, gửi tin nhắn thoại tới hỏi.

“Không có. Cô hát rất dễ nghe.” Cố Vân Thâm nói chầm chậm, ở trong màn đêm trầm thấp như đàn Cello.

“Tiểu Cố, giọng anh cũng rất êm tai.” Khúc Yên không hiểu điều khiển giọng nói là phát triển thế nào, nhưng cô thật sự rất thích giọng hắn, khích lệ nói, “Là loại có thể khiến người ta nghe xong sẽ đỏ mặt a.”

Bỗng nhiên cô nổi hứng trêu hắn, cười hắc hắc, “Tôi cũng biết nói giọng khiến người ta nghe xong liền đỏ mặt.”

Cố Vân Thâm liền giật mình.

Cô muốn làm gì?

“Tiểu Cố......” Khúc Yên mềm nhũn kéo dài âm cuối, nhõng nhẽo nũng nịu, “Anh cũng hát một bài cho tôi nghe đi! Người ta muốn nghe...... Anh hát đi, anh anh anh......”

Cô nói anh anh anh một lát, nhịn không được cười thành tiếng.

Má ơi, ríu rít thật đáng sợ, ha ha ha!

【......】 Cố Vân Thâm gửi một loạt dấu chấm.

Lỗ tai hắn phiếm hồng.

Muốn mạng.

Thanh âm của cô thật sự sẽ giết người.

“Tiểu Cố, có phải anh bị tôi hù ngã rồi không?” Khúc Yên đổi sang giọng khả ái, “Xin lỗi mà, tôi không phải như vậy đâu, Tiểu Cố đừng giận.”

【 Tôi không giận. 】 Cố Vân Thâm lặng yên hít sâu một hơi, bình ổn trái tim đang nhảy loạn.

“Vậy anh......” Khúc Yên cầm điện thoại di động, nghiêng đầu, bỗng nhiên đoán, “Sẽ không phải là anh thích loại này đấy chứ?”

Cố Vân Thâm không trả lời.

Khúc Yên cong môi cười xấu xa: “Vậy tôi biết điểm yếu của anh rồi, anh xong rồi a! Tiểu Cố~~~~”

Cô dùng giọng mềm mềm mại mại ngọt ngào.

Cố Vân Thâm nhắm mắt lại, đột nhiên đặc biệt đặc biệt muốn gặp cô.

“Tiếu Ngôn, chúng ta gặp nhau đi?” Hắn mở miệng hỏi.