Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 233: (11) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

【 Cô thích người đàn ông kia? 】 Cố Vân Thâm dừng lại phút chốc, chậm rãi đánh ra một hàng chữ, 【 Anh ta là người như thế nào? 】

【 Anh ấy rất tốt. 】 Khúc Yên trong phòng tắm, nhảy lên bồn rửa mặt ngồi, dựa lưng vào tường, thảnh thơi quơ hai chân: 【 Mặc dù nhìn anh ấy có chút lạnh lùng, nhưng tôi biết anh ấy cũng rất ấm áp. 】

Cố Vân Thâm nhìn chằm chằm màn hình, mắt phượng đen như mực híp lại, trả lời: 【 Lòng người khó dò, cô không nên quá dễ dàng tin tưởng một người. 】

【 Vấn đề hiện tại là anh ấy không tín nhiệm tôi, cũng không thích tôi. 】

【 Nếu anh ta đã không thích cô thì cô đừng nên cố chấp. Trên đời này nhiều đàn ông như vậy, hà tất phải treo cổ trên một thân cây. 】 Cố Vân Thâm khuyên nhủ, 【 Cô cứ nghĩ thế này, người đàn ông nào không hiểu được cô thì nhất định không phải đàn ông tốt. 】

Khúc Yên cầm điện thoại di động, nghiêng đầu một chút.

Hửm?

Hắn đang mắng chính mình sao?

【 Tiểu Cố, vậy anh giúp tôi phân tích một chút đi. 】 Môi Khúc Yên càng cong hơn, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, 【 Anh ấy nhìn thấy tôi không thoải mái nhưng cũng không chịu quan tâm tôi, chỉ biết bảo tôi uống nước, có phải anh ấy không có lương tâm không? 】

Cô gửi tin nhắn xong thuận tay cầm chai nước đặt bên cạnh lên, vặn ra uống một ngụm.

【 Cô không thoải mái? 】 Cố Vân Thâm hỏi.

【 Bây giờ tôi đã khỏe rồi, đấy là chuyện lúc trước. 】

【 Anh ta nhìn thấy cô không khỏe cũng không quan tâm? Có phần quá máu lạnh. 】 Cố Vân Thâm nhíu mày, tiếp tục nhắn, 【 Loại đàn ông này, dù cô hẹn hò với anh ta thì cô cũng không vui vẻ. 】

【 Anh nói rất có lý. Đàn ông quả nhiên không phải là đồ tốt gì. 】 Khúc Yên cười cong mắt, tinh nghịch lanh lợi.

【 Chưa từng yêu đương, cẩn thận bị lừa. 】

Khoảng thời gian nói chuyện phiếm này, Cố Vân Thâm biết cô mới tốt nghiệp đại học không lâu, trước đó chưa từng có bạn trai.

Mặc dù chỉ nói chuyện trên mạng, nhưng hắn vẫn tin tưởng cô.

Cùng cô nói chuyện phiếm rất nhẹ nhàng, cô ngây thơ lại thông minh, dường như có thể đoán được tâm tình hắn ngay lúc đó, tiếp đó lại mang đến cho hắn niềm vui.

Không khó để cảm nhận được cô không cần gì ở hắn, không hề giống như hắn hoài nghi lúc trước - muốn lừa tiền hắn.

【 Đáng tiếc, anh ấy thậm chí còn chả muốn lừa gạt tôi. 】 Khúc Yên gửi icon khóc, 【 Thậm chí anh ấy nhốt tôi ở ngoài cửa, tôi muốn gặp cũng không được. 】

Ánh mắt Cố Vân Thâm khẽ trầm xuống, cảm giác nghẹn trong lòng.

Cô theo đuổi người đàn ông kia?

Thậm chí đuổi tới cửa nhà tên kia?

【 Anh ta nhẫn tâm nhốt cô ở ngoài cửa, tại sao cô còn muốn dây dưa? 】 Trong lòng Cố Vân Thâm bỗng tức giận, không còn dùng từ uyển chuyển, nói thẳng, 【 Anh ta không đáng để cô thích, cô mau về nhà đi! Từ hôm nay trở đi, có cốt khí một chút, cách xa hắn ra! 】

【 Tôi không làm được......】

Khúc Yên nghĩ, tôi còn phải làm nhiệm vụ, sao có thể cách anh xa một chút được.

Cố Vân Thâm nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi.

Lúc này hắn sợ nhắn tin chậm, dứt khoát ghi âm gửi qua: “Tiếu Ngôn, cô có từng nghe câu nói này chưa -- Bởi vì không chiếm được nên mới nhớ mãi không quên. Sự thích thú này của cô chưa chắc là thật sự thích.”

Giọng nói trầm thấp êm tai của hắn xuyên qua loa điện thoại gợi cảm động lòng người.

Lại có hương vị mê hoặc.

“Kinh nghiệm sống của cô chưa nhiều, không hiểu cái gì là tình ái. Có thể cô không cam lòng, coi nó thành một loại yêu thích.” Hắn hướng dẫn từng bước, “Có vài tên thích hưởng thụ khoái cảm được con gái theo đuổi, bản tính ác độc. Cô phải có sự kiêu ngạo của mình, đừng rơi vào tay tra nam.”