Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 230: (8) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

Một chiếc xe đỗ bên kia đường.

Trong xe, Cố Vân Thâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mắt lạnh nhìn nam nữ cách đó không xa.

Khoảng cách hơi xa, hắn không nghe được hai người bọn họ nói gì, nhưng cũng không có gì đáng để nghe, đơn giản là nữ nhân ngu xuẩn kia lại muốn dây dưa.

Kiếp trước, trong đầu Khúc Yên này đầy tình tình ái ái, không phải suy nghĩ làm thế nào để giữ lại nam nhân họ Lương kia thì chính là làm thế nào để trả thù hắn.

Cuối cùng thậm chí còn cực đoan muốn lái xe đồng quy vu tận.

Kết quả nam nhân họ Lương không chết, ngược lại là cô chết.

Coi như từng quen biết, hắn vẫn ra tay giúp cô xử lý hậu sự, thuận tiện an bài bệnh viện cho cha cô.

Nhưng đời này, hắn không có ý định xen vào bất cứ chuyện gì của nữ nhân này nữa.

“Anh Thâm, tôi xuống giúp anh chuẩn bị xe lăn trước.” Tài xế Lương ra phía sau đem xe lăn chuyển xuống, mở cửa ghế phụ, hỏi, “Anh muốn vào tiệm mì bác gái sao? Có cần tôi vào cùng không?”

“Không cần.”

Cố Vân Thâm tự đẩy xe lăn, đi tới cửa ra vào tiệm mì.

Đã hơn 10 giờ, tiệm mì cũng chuẩn bị đóng cửa, bên trong chỉ còn hai khách hàng nam.

Cũng không có khách nữ nào.

Cô gái kia chắc đã ăn xong rồi.

Cố Vân Thâm nhếch môi ra vẻ tự giễu, quả nhiên hắn đang làm chuyện lãng phí thời gian.

“Anh Thâm, sao anh đã quay lại rồi? Không ăn mì sao?” A Lương thấy hắn trở về, kỳ quái hỏi.

“Ừ, không ăn.” Cố Vân Thâm lên xe, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Là cô gái kia gửi tin nhắn, nói: 【 Hủ tiếu xào bò của tiệm mì bác gái thật sự siêu ngon! 】

Lần này cô không nhắn mà là ghi âm.

Âm thanh ngọt ngào mềm mại như chứa mật, trong nháy mắt thấm vào lòng người, ngọt ngào đến lạ thường.

So với thời điểm cô đọc thơ, giọng cô lúc này càng thêm nhẹ nhàng tùy ý, nghe có chút lười biếng như cầm lông vũ chọc người.

【 Lần sau có cơ hội, tôi mời cô ăn. 】 Cố Vân Thâm gần như không nghĩ ngợi gì, nhắn lại một câu.

Hắn vốn cho rằng như thế quá đường đột, nhưng đối phương rất nhanh đã phản hồi:【Được.】

Cố Vân Thâm hơi nhíu mày.

Dễ hẹn như vậy?

Không phải phần mềm này lợi dụng mấy cô gái để lừa gạt đâu đúng không?

【 Đúng rồi, tôi kể cho anh một chuyện rất thần kỳ! 】

Khúc Yên thừa dịp chờ đèn đỏ ở ngã tư, ghi âm giọng nói gửi qua, 【 Tôi có một người bạn, lúc trước xảy ra tai nạn giao thông nên gãy chân, bác sĩ nói là dây thần kinh bị hao tổn nghiêm trọng, không thể chữa trị. Anh đoán kết quả như thế nào? 】

Chân mày Cố Vân Thâm nhíu chặt hơn.

Con đường quen thuộc này......

Dường như đối phương đã biết tình huống của hắn, cố ý dùng loại biện pháp này khiến hắn mắc câu?

Dỗ hắn đi trị liệu, tiếp đó lừa tiền hắn?

【 Về sau, người đó đến số 33 đường Đông Hoa ở Quảng Thành, tìm được một bác sĩ trung y tên Bác Viễn, châm cứu đả thông khí mạch, kết quả mấy tháng sau liền có thể đứng lên. 】 Giọng nói Khúc Yên nhẹ nhàng.

Cố Vân Thâm càng nghe càng nghi ngờ.

Hắn trả lời: 【 Tiếp đó? 】

Khúc Yên hì hì nở nụ cười.

Cô biết lấy tính cách của Cố Vân Thâm sau biến cố lớn kia sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.

Mặc dù cô " từ không mà làm thành có ", nhưng Bác Viễn đúng là một người tài.

Đây là tư liệu hệ thống tiết lộ cho cô, liên quan tới một chút hi vọng sống của Cố Vân Thâm.

【 Không có tiếp đó, tôi cảm thấy vui vẻ vì người bạn của tôi nên mới kể cho anh. 】 Giọng nói của Khúc Yên mang theo ý cười, ngọt ngào trả lời hắn.

【 A. 】 Cố Vân Thâm lãnh đạm nhắn lại một chữ.

Khúc Yên nhìn màn hình điện thoại di động, cười híp mắt.

Hoài nghi cô?

Vậy thì đúng rồi.

Nhanh đi tra rõ Bác Viễn kia đi, điều tra sẽ có kinh hỉ lớn.