Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 225: (3) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật




Edt: Nhan

Khúc Yên rời khách sạn liền gọi xe đến phòng thu âm.

Nguyên chủ "Khúc Yên" năm nay 22 tuổi, mới tốt nghiệp học viện truyền thông, học chuyên ngành lồng tiếng.

Cha Khúc xuất tiền đầu tư mở một studio lồng tiếng cho nguyên chủ.

Nguyên chủ có giọng nói linh hoạt trời sinh, nhưng tiếc là cô ấy chỉ để ý đến tình yêu, chỉ lo theo đuổi bạn trai Lương Tấn, không có tâm trí làm việc.

Phòng làm việc tốt như vậy, chỉ còn lại bạn thời đại học Bạch Mộ Linh của nguyên chủ chống đỡ.

“Yên Yên?”

Bạch Mộ Linh nhìn thấy Khúc Yên đêm hôm khuya khoắt tới phòng làm việc, vô cùng bất ngờ, “Không phải cậu nói đêm nay đi hẹn hò với bạn trai sao?”

“Đừng nói nữa.” Khúc Yên khoát khoát tay, hỏi, “Gần đây không phải chúng ta vừa nhận một app đọc thơ sao? Tôi muốn tìm vài bài đọc một chút để luyện giọng.”

Kiếp trước Cố Vân Thâm xảy ra tai nạn, cắt mất hai chân, từ đây mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.

Một mặt là tác dụng phụ của thuốc, mặt khác đại khái là do tâm lý hắn.

Tóm lại, Cố Vân Thâm muốn ngủ ngon là rất khó.

Nhưng hắn thuở nhỏ có một đam mê -- kiểm soát giọng nói.

Khúc Yên định ra tay từ chỗ này, để hắn có thể nghe cô đọc thơ, hàng đêm ngủ ngon.

“Tiểu Thất, tôi muốn mua bình xịt thôi miên.” Khúc Yên lặng lẽ mở hệ thống thương thành, “Tại thời điểm tôi cần, sử dụng đạo cụ lên giọng của tôi.”

“Được, kí chủ, chỉ cần tiêu 10 Vạn tích phân.”

“Được, mua.”

“Đinh! Chúc mừng kí chủ mua sắm thành công, tổng điểm tích lũy hiện tại là 1678 vạn.”

Khúc Yên thuận tiện hỏi một câu: “Kiếp trước rốt cuộc Cố Vân Thâm giải dược như thế nào? Tự mình giải quyết sao?”

Tiểu Thất xấu hổ mà trả lời: “Vấn đề này không thích hợp cho trẻ em, Tiểu Thất không biết.”

Khúc Yên hứ một tiếng.

Cô đi vào văn phòng của nguyên chủ, mở thiết bị lồng tiếng chuyên nghiệp, dùng giọng nói càng thêm ngọt ngào mềm mại hơn so với nguyên chủ, đọc ba bài thơ.

Cô phân phó Tiểu Thất phát ba đoạn ghi âm này đến điện thoại di động Cố Vân Thâm.

Tiểu Thất nắm trong tay số liệu của thế giới, tại thời hiện đại có khoa học kỹ thuật tiên tiến lại càng như cá gặp nước.

“Kí chủ, đã gửi bản ghi âm!”

......

Bên trong phòng khách sạn.

Cố Vân Thâm ngồi trên xe lăn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá.

Kiếp trước, hắn cai thuốc từ lâu rồi.

Hắn bỏ ra khoảng mười năm đoạt lại những thứ thuộc về mình.

Nhưng mà, ngay một ngày trước khi hắn tiếp nhận tập đoàn Cố thị liền chết thảm trong tay người hắn tín nhiệm nhất.

Chết không nhắm mắt.

Mở mắt ra lần nữa, hắn lại về mười năm trước -- hắn ở phòng ăn khách sạn, thời điểm sắp uống xong ly nước chanh kia.

Bên trong nước chanh bị hạ độc.

Lần này, đương nhiên hắn không uống.

Ánh mắt Cố Vân Thâm u ám, hút xong một điếu thuốc, tâm tình phức tạp lắng lại.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Điện thoại bỗng nhiên vang lên ba tiếng.

Trên màn hình hiển thị ba bài thơ.

Cố Vân Thâm nhíu mày, hắn download loại app vô dụng này lúc nào?

Kiếp trước hắn nhàm chán như vậy sao?

Xuất phát từ sự hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu, hắn vẫn ấn mở --

【 Bạn thân mến, ngày hôm nay của bạn thế nào? Tâm trạng bình ổn hay là nổi sóng chập trùng? Hy vọng sau khi bạn nghe tôi đọc thơ có thể có một giấc ngủ an lành. 】

Giọng nói ngọt mềm của cô gái độc thoại xong liền bắt đầu đọc thơ.

Cô đọc những bản sonnet của Shakespeare.

Âm sắc mềm mại lại như mang sức mạnh diệu kỳ, giống marshmallon mùa hè khiến người ta cảm thấy ngọt ngào trên đầu lưỡi.