Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 213: (73) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân




Edt: Nhan

Sau khi chiến sự bộc phát, Khúc Yên được Mạc Bắc Đình an bài ở đội tiếp viện hậu phương an toàn nhất.

Tuy đây cũng là đầu quân, nhưng Khúc Yên cùng Mạc Bắc Đình hầu như không gặp mặt.

Hắn ở tuyến đầu chiến hỏa, ít khi có tin tức.

Khúc Yên nhớ tới liền tức giận, cô là người “bất tử” sợ gì đi tiền tuyến?

Cô biết là Mạc Bắc Đình lo lắng an nguy của cô, nhưng để cô lại đội tiếp viện hậu phương, vậy cô nhập ngũ còn có ý nghĩa gì nữa?!

Thế là, một đêm tối không trăng không sao, Khúc Yên thừa dịp hiếm khi nhìn thấy Mạc Bắc Đình một lần, lặng lẽ bò lên trên xe quân dụng của hắn.

“Xuống!”

Cô mới vừa lên xe, Mạc Bắc Đình đã phát hiện.

Đây là một chiếc xe tải quân dụng, một đám binh sĩ ngồi trong mái hiên phía sau xe.

Khúc Yên nhìn thấy mấy người lính trên người bị thương, lập tức cơ trí hô: “Tôi ở bên quân y, tôi tới trị thương thay thuốc cho mọi người!”

Cô lấy ra sổ ghi chép chứng minh mình là bác sĩ quân y.

Mấy thương binh kia không dám nói tiếp, thận trọng nhìn về phía Mạc Bắc Đình: “Đốc quân, ngài xem......”

Khúc Yên biết hành trình của bọn họ khẩn cấp, đi ngang qua hậu phương chỉ là bởi vì tiện đường, mà chút thương thế của binh sĩ cũng là băng bó qua loa rồi lại vội lên đường.

Khúc Yên đưa tay ra sau lưng, làm bộ sờ cái hòm thuốc, vụng trộm từ trong không gian lấy ra một hòm thuốc dự bị.

Lần trước bởi vì cô giúp Lý Ngưu tìm em gái Lý Mai, đã không thể mở ra hệ thống thương thành, nhưng không gian của cô vẫn có thể dùng.

“Trị thương quan trọng nhất, đốc quân nhất định sẽ không trơ mắt nhìn vết thương của mọi người nhiễm trùng, mang bệnh đi chiến trường đánh trận.” Khúc Yên mở miệng liền nhắc đến Mạc Bắc Đình.

Mạc Bắc Đình quay đầu trừng cô một cái, cuối cùng vẫn không cam lòng mở miệng đuổi cô đi.

Trên thực tế, chiến sự bùng nổ mấy tháng nay, hắn thật sự rất nhớ cô.

Cô xuất hiện vô số lần trong mộng của hắn.

Như thể vẫn luôn ở trong mộng cảnh của hắn, dã man đến vô lý.

“Cảm ơn đốc quân!” Khúc Yên hì hì nở nụ cười, bắt đầu kiểm tra vết thương cho các binh sĩ.

Xe một đường xóc nảy.

Cô vội vàng quên cả trời đất.

Mạc Bắc Đình thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô không cảm thấy khổ sở chút nào, khuôn mặt nhỏ xinh xắn nở nụ cười rực rỡ, sâu trong nội tâm không khỏi lướt qua một tia rung động.

Cô là cô gái kỳ lạ nhất hắn từng gặp.

Nhìn rõ ràng là mảnh mai giống một đóa hoa tươi dễ héo, lại cứng cỏi khiến hắn kinh ngạc.

Một cô gái lại đuổi theo hắn vào quân đội, nếu như nói không xúc động, đó là giả.

“Hạ trại ở phía trước.”

Khi trời hửng sáng, xe mới dừng lại hạ trại dưới chân núi.

Mạc Bắc Đình dựng lều, gọi Khúc Yên tới, “Bận rộn suốt cả đêm, không mệt sao?”

Khúc Yên tiến vào trong lều, nằm xuống, lầu bầu nói: “Mệt chết đi được, cho em mượn nằm một lát.”

“Biết rõ khổ cực, biết rõ nguy hiểm, tại sao còn muốn theo tới?” Mạc Bắc Đình đưa nước ấm cho cô, “Uống nước.”

“Đương nhiên là vì anh đó.” Khúc Yên nghiêng người, chống khuỷu tay gối lên đầu, nhìn hắn, “Em muốn cùng anh vượt qua mỗi một trận chiến, em muốn vì anh băng bó từng vết thương.”

Cô vừa nói vừa bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên, anh không bị thương mới là tốt nhất.”

“Em thật sự muốn ở bên tôi?” Mạc Bắc Đình ngồi xuống bên người cô, hạ mắt nhìn cô.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp, không thoa phấn trang điểm, lại thanh mỹ kiều diễm như cũ.

Đôi mắt lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, lúc nào cũng tươi đẹp như vậy, rực rỡ như vậy.

Trong thời kỳ chiến tranh gian khổ, mỗi lần hắn nhớ tới đôi mắt tràn đầy sức sống ấy, phảng phất như được an ủi phần nào.

“Ừm!” Khúc Yên dùng sức gật đầu, “Dù anh đuổi em đi, em vẫn sẽ mạo hiểm đi xuống tiền tuyến tìm anh.”