Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 209: (69) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân




Edt: Nhan

Khúc Yên đưa Kỷ Noãn Noãn đến phòng của Mạc Thanh Đại, thấy cô ấy đang ngủ còn rơi lệ, không khỏi thở dài nói: “Chị tiết lộ chân tướng, khó tránh khỏi làm tổn thương Noãn Noãn.”

Mạc Thanh Đại ngồi ở bên giường, lắc đầu nói: “Chị Yên Yên, chị không làm sai. Nếu như sợ bị thương mà dung túng người xấu ngoài vòng pháp luật, thế giới này còn có thiên lý sao?”

“Chị cũng là muốn như vậy.” Khúc Yên cong môi nở nụ cười, “Tiểu Thanh Đại, em thoạt nhìn hơn ngốc, thật ra cũng rất thấu hiểu.”

“Em nào có ngốc?” Mạc Thanh Đại ngoác miệng, bất mãn nói, “Hơn nữa, em chỉ nhỏ hơn chị một tuổi, làm sao lại là " tiểu Thanh Đại"?”

“Được được được, em không ngốc, em là thiên chân khả ái.” Khúc Yên cười nhìn cô ấy, hồi tưởng lại ngày đầu tiên Mạc Thanh Đại đón cô vào thành, bộ dạng ghét bỏ, “Em có còn nhớ hay không, trước đó em chê chị quê mùa, chê chị là cô gái nhà quê.”

“A?” Mạc Thanh Đại cuống quít đứng lên, “Chị Yên Yên, thật xin lỗi! Chị giận em sao? Khi đó em......”

Cô ấy cắn cắn môi, không có cách nào giải thích.

Lúc đó cô thật sự có thành kiến, một mặt cảm thấy không xứng với anh cả, mặt khác giận cha tùy tiện đưa ngọc bội gia truyền cho người ta.

Bất kể như thế nào, cô ấy cũng sai rồi.

Sai thì phải nhận.

“Chị Yên Yên, em sai rồi, chị có thể tha thứ cho em không? Chị muốn em đền bù như thế nào, em đều nguyện ý.” Mạc Thanh Đại khẩn cầu nhìn cô.

“Chị không giận mà.” Khúc Yên cười híp mắt véo má cô ấy.

“Nếu như chị không giận...... Vậy chị có thể làm chị dâu của em không?” Mạc Thanh Đại đột nhiên hỏi.

Khúc Yên nhíu mày: “Câu này, là em muốn hỏi, hay là anh cả của em muốn hỏi?”

Mạc Thanh Đại ngoan ngoãn trả lời: “Là em muốn hỏi. Anh cả của em từ nhỏ đã đặc biệt nghiêm túc, nghiêm mặt không thích cười. Trước đó anh ấy đối với chị Noãn Noãn cũng không tệ lắm, thế nhưng chỉ là bởi vì chị Noãn Noãn là người tốt, anh cả đối xử với chị ấy như với em vậy.”

Về sau anh cả vẫn luôn che chở Kỷ Hàn Yên, chỉ là bởi vì hổ thẹn với Kỷ gia nên dễ dàng bao dung.

“Chị Yên Yên, em nói thật với chị......” Mạc Thanh Đại thần bí hề hề đè thấp giọng nói, “Anh cả từ nhỏ đến lớn không theo đuổi cô gái nào, càng không có bạn gái. Thượng Hải nhiều quý cô như vậy, ca nữ diễm lệ ái mộ anh cả, lại không một ai có thể lọt vào tầm mắt của anh ấy.”

“Hửm?” Khúc Yên tò mò nói, “Anh ấy cũng hai mươi bảy tuổi rồi, chưa yêu một lần nào sao?”

Trong tư liệu hệ thống không nhắc đến phương diện này.

Khó trách, Mạc Bắc Đình cứng như sắt thép, thì ra chưa bao giờ giác ngộ a.

“Đúng nha, chị Yên Yên, em nói với chị......” Mạc Thanh Đại bát quái, tiến đến bên tai Khúc Yên, “Có một lần, anh hai muốn giới thiệu cho anh cả một cô bạn gái, mang cô bé kia trở về dùng cơm. Chị biết sau khi anh cả nhìn thấy người thì nói thế nào không?”

“Nói thế nào?”

“Anh ấy nói: " Tôi dị ứng nước hoa, các người ăn đi ".” Mạc Thanh Đại nhớ tới việc này liền không nhịn được cười ha ha, “Tiếp đó anh cả đi luôn! Cô bé kia tức giận đến muốn đánh anh hai!”

Khúc Yên không nhịn được cười: “Cô gái kia cẩn thận xịt chút nước hoa thì có gì không tốt? Anh cả của em thật sự......”

Quá thẳng!

“Hai người đang nói cái gì mà cười như vậy?”

Ngoài cửa phòng, Mạc Bắc Đình chống nạng đi tới.

Mặc dù bước chân hắn chậm chạp nhưng dáng người vẫn anh tuấn như cũ, tràn ngập khí chất quân nhân lạnh lẽo.

“Không có!” Mạc Thanh Đại chột dạ, giật giật ống tay áo Khúc Yên, ám thị nháy mắt mấy cái, “Bọn em đang nói anh cả anh dũng bất phàm, chưa từng thất bại, đặc biệt lợi hại!”

Khúc Yên hơi cong môi, cười như không cười.

Mạc Bắc Đình nhìn vẻ mặt cô liền biết hai người bọn họ vụng trộm nói xấu hắn.