Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 182: (42) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân




Editor: Nhan

Dạo này nắng quá, bão nhẹ cho mát nào~~

______________________________

Mạc Yên Yên giả dịu dàng ngoan ngoãn, trả lời: "Đúng lúc tôi đi dạo ở gần đây thì trùng hợp gặp Mạc nhị thiếu. Ngài ấy nói biết tôi, tôi tò mò không biết có chuyện gì xảy ra, liền cùng ngài ấy đến đây."

"Cô giả mất trí nhớ rất giống." Mạc Bắc Đình cười nhạt một tiếng, mang theo khí thế lạnh lẽo, "Đáng tiếc cô bỏ lỡ một chi tiết. Cô không nên vừa vào cửa đã gọi tôi là đốc quân, một người mất trí nhớ như cô thì sao lại nhận ra tôi?"

"Đốc quân hiểu lầm rồi......" Mạc Yên Yên giả vội vàng giải thích, "Bởi vì Mạc nhị thiếu gọi ngài là anh cả nên tôi mới đoán được ngài là đốc quân."

"Có đạo lý, nhưng tôi không tin --"

Lời còn chưa dứt, Mạc Bắc Đình móc súng ra, họng súng chĩa thẳng vào đầu Mạc Yên Yên giả.

Trong chớp mắt, Mạc Yên Yên giả cũng lấy súng ra từ trong ngực, nhanh chóng bóp cò, phanh một tiếng thật lớn!

Khúc Yên ở sau lưng Mạc Bắc Đình nhìn rất rõ ràng, mục tiêu của Mạc Yên Yên giả kia cũng không phải Mạc Bắc Đình mà là Mạc Nam Thần bên cạnh.

Cô không chút nghĩ ngợi bổ nhào về phía Mạc Nam Thần!

Đạn sượt qua cánh tay cô, vạch ra vết máu.

Cô không rảnh bận tâm chút đau đớn ấy, quay đầu nhìn về phía Mạc Bắc Đình, la lên: "Đốc quân, ngài không có việc gì......"

Chữ cuối cùng " chứ " còn chưa đến miệng, cô đã thấy rõ tình huống.

Mạc Bắc Đình đứng hiên ngang, trong tay cầm súng, họng súng hơi bốc khói.

Mà trước mặt hắn cách đó không xa, Mạc Yên Yên giả ngã xuống đất, giữa ấn đường có dấu đỏ.

Một kích mất mạng.

Thương pháp của đốc quân không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Khúc Yên nhẹ nhàng thở phào, quay đầu lại chuẩn bị an ủi Mạc Nam Thần một chút, nhưng không nghĩ tới Mạc Nam Thần lại đẩy cô ra, chạy về phía Mạc Yên Yên giả, quỳ gối bên cạnh thi thể, khóc rống kêu to: "Yên Yên! Yên Yên! Em tỉnh lại đi...... Trời ạ! Là anh có lỗi với em, anh không nên mang em về phủ đốc quân......"

Hắn ngẩng đầu, tức giận trừng Mạc Bắc Đình, "Anh cả! Có phải anh ở chiến trường giết người thành nghiện rồi không? Vì sao lại tùy tiện nổ súng? Tại sao muốn giết Yên Yên? Anh là hung thủ giết người!"

Mạc Bắc Đình căn bản không để ý đến hắn, đi đến bên cạnh Khúc Yên, cúi người xem xét vết thương trên cánh tay cô, trầm giọng hỏi: "Đạn có bắn vào trong cánh tay không?"

Khúc Yên lắc đầu: "Không có, chỉ trầy da, không cần gấp gáp."

Mạc Bắc Đình không vui liếc cô một cái: "Cô nhào tới làm cái gì?"

Trước khi hắn nổ súng đã tính được góc độ của đối phương, phương hướng của nữ nhân giả mạo kia dù bắn trúng Nam Thần thì cũng không có khả năng là vị trí trí mạng.

Nam Thần ngốc này, đã đến lúc phải chịu khổ để rút ra bài học rồi.

"Tôi......" Khúc Yên hơi hé miệng, lại nuốt lời nói trở về.

Cô đã sớm xem qua tư liệu nên rất dễ dàng đoán được, Mạc Yên Yên giả không giết Mạc Bắc Đình mà muốn đối phó với Mạc Nam Thần.

Chị gái Mạc Yên Yên giả đã chết, cô ta muốn ăn miếng trả miếng, khiến Mạc Bắc Đình nếm thử hương vị đau đớn của việc mất đi người thân.

"Cô làm sao?" Mạc Bắc Đình hỏi.

"Tôi cảm thấy Mạc nhị thiếu rất tốt, tôi rất thích." Khúc Yên thuận miệng trả lời.

"Cô thích nó?" Mạc Bắc Đình đưa tay chỉ em trai ngốc quỳ gối bên thi thể khóc rống, "Cô thích gì ở nó?"

"Thích việc anh ấy thâm tình nha." Khúc Yên nghĩ nghĩ, nói, "Anh ấy đã định một người thì sẽ toàn tâm toàn ý. Không giống ai đó nhạy cảm lại đa nghi."

Cô có ý riêng.

Mạc Bắc Đình nhẹ cong môi, không phủ nhận, xoay người đi lấy hòm thuốc tới băng bó vết thương trên cánh tay cho cô.

"Đốc quân, nam nữ thụ thụ bất thân." Khúc Yên thấy hắn đưa tay muốn xắn tay áo của cô, ngăn cản nói, "Chúng ta đã giải trừ hôn ước, đốc quân không nên tùy tiện nhìn da thịt một nữ nhân."

______________________________