Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 180: (40) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân




Editor: Nhan

Một lớp da mỏng bị chà đi, còn một chút da màu nâu che lấp.

Hắn nhẹ nhàng lau, khiếp sợ trong lòng cũng dần tăng lên.

Đây gần như là chuyện không thể nào!

Khúc Yên, Khúc Yên đến từ thôn Khúc gia, làm sao biết tiếng Ý, sao có thể biết y thuật?

Khí chất kiều diễm ưu nhã lúc cô mặc sườn xám, lúc tinh nghịch thản nhiên cười nói, không giống cô gái lớn lên ở nông thôn một chút nào.

“Đốc quân, ngài nhẹ chút.” Khúc Yên nhíu mũi, tinh nghịch nói, “Da mặt tôi cũng sắp bị ngài chà muốn rớt ra rồi, có phải ngài muốn rạch mặt tôi không?”

Mạc Bắc Đình dừng lại, ném băng gạc trong tay ra.

Hắn lùi hai bước, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt cô.

Không phải bộ dáng Mạc Yên Yên.

Ngũ quan của cô vẫn là dáng vẻ vốn có của Khúc Yên, nhưng sau khi tháo bỏ lớp dịch dung lại càng thêm xinh đẹp tinh xảo, da trắng nõn, đôi mắt đôi sáng ngời, long lanh đầy sức sống.

Cô nhìn rất đẹp.

Dù cho lúc này có mặc váy vải thô thì vẫn đẹp như cũ.

Nhưng lại không phải dáng vẻ Mạc Yên Yên.

Mạc Bắc Đình nhíu mày lại, vén tóc mái vừa dày vừa nặng cắt ngang trán của cô lên, để lộ cả khuôn mặt nhỏ ra.

“Đừng làm hỏng kiểu tóc của tôi.” Khúc Yên oán trách.

Tay Mạc Bắc Đìn đặt trên trán cô, hạ mắt nhìn cô, khoảng cách rất gần, hít thật sâu, cảm nhận mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Hương thơm này, quá giống.

Chính là nó, làm hắn hoài nghi.

“Tại sao cô lại biến da mình thành màu đen, khiến mình trở nên xấu xí?” Mạc Bắc Đình trầm giọng hỏi.

Sợ bị hắn vừa ý?

Cô tới Thượng Hải, trên thực tế chính là vì từ hôn?

Khó trách trước đây một chút mong muốn cũng không có, sảng khoái đáp ứng việc giải trừ hôn ước.

“Đốc quân đã biết rõ rồi sao?” Khúc Yên hơi ngước mặt, chóp mũi cọ vào mũi hắn, “Biết tôi là ai không?”

Mạc Bắc Đình nhếch môi, không nói.

Dường như biết, lại như không biết.

Trên người cô có quá nhiều bí ẩn, cho dù hắn lăn lộn nhiều năm bên trong gió tanh mưa máu như vậy, vẫn không thể giải được câu đố của cô.

“Thật ra dù tôi là Khúc Yên hay là Mạc Yên Yên thì cũng không quan trọng.” Khúc Yên mềm mại nói, “Cảm giác trong lòng đốc quân mới quan trọng. Ngài có cảm giác gì đối với tôi, chỉ có mình ngài biết.”

Bây giờ mới là dung mạo thật sự của cô.

Hương thơm mềm mại, nghịch ngợm ngọt ngào.

Một mặt này, Mạc Bắc Đình chưa bao giờ thấy ở “Khúc Yên”.

Nhưng đã từng thấy trên người Mạc Yên Yên.

“Đốc quân có thể thả tôi ra trước không?” Khúc Yên lắc lư cánh tay đang bị còng, “Tôi hiểu ngài thường xuyên phải thẩm vấn người khác, nhưng tôi không phải là phạm nhân.”

Mạc Bắc Đình còn chưa trả lời, chỉ thấy Mạc Nam Thần như một cơn gió từ bên ngoài vọt vào.

“Anh! Em tìm được cô ấy rồi!”

Mạc Nam Thần cực kì vui mừng.

“Em tìm được ai?” Mạc Bắc Đình quay người, cau mày nói, “Nói rõ ràng chút.”

“Em tìm được Mạc Yên Yên rồi!” Mạc Nam Thần khó nén kích động, lớn tiếng tuyên bố, “Dù anh không chịu nói cho em biết, em cũng tìm được. Em và cô ấy có duyên phận hơn nhiều so với anh!”

Khúc Yên ngồi ở trên ghế, kinh ngạc chen vào hỏi: “Ngài tìm được Mạc Yên Yên ở đâu?”

Lúc này Mạc Nam Thần mới phát hiện trong phòng khách còn một người khác.

Hắn đưa mắt nhìn cô, cũng kinh ngạc một chút: “Cô là ai? Dường như nhìn rất quen mắt......”

Khúc Yên nháy mắt mấy cái.

Ánh mắt Mạc nhị thiếu hơi bất ổn a.

Hắn tìm Mạc Yên Yên ở đâu, cô chân chính còn ở đây mà.

“Nam Thần, em tìm được người ở đâu?” Ngữ khí Mạc Bắc Đình lạnh lùng, ra lệnh, “Anh phái vài tên phó tướng cho em, em đem người mang về cho anh.”

“Không cần, em đã đưa về.” Mạc Nam Thần quay người, chạy ra bên ngoài cửa, “Yên Yên, em đừng sợ, anh đã nói với anh cả, anh ấy sẽ không ngăn cản chúng ta ở chung với nhau.”

Hắn dắt một cô gái đi tới.

______________________________