Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 177: (37) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân




Editor: Nhan

Mạc Thanh Đại kéo kéo Mạc Nam Thần, nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh đừng nói như vậy, cô ấy cũng thật đáng thương.”

Mạc Nam Thần không lưu luyến chút nào thu tầm mắt lại, quay đầu nói với em gái: “Thì ra đây là vị hôn thê cũ của anh cả, anh cả đã phải chịu ấm ức rồi.”

Hắn giảm âm lượng xuống thật thấp, còn tính là quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Nhưng thính lực của Khúc Yên tốt, tất cả đều nghe được.

Cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Mạc nhị thiếu, ngài nói tôi như vậy, tôi sẽ mất hứng.”

Mạc Nam Thần không giải thích được nhìn về phía cô: “Cô không cao hứng thì liên quan gì tới tôi?”

Cũng không phải vị hôn thê của hắn.

Huống chi, cô và anh cả cũng đã không có quan hệ, chỉ là người dưng thôi.

“Tôi không cao hứng, ngài sẽ không tìm được người mà ngài muốn tìm.” Khúc Yên trả lời.

“Cái gì?” Mạc Nam Thần vô cùng kinh ngạc nói, “Cô biết người mà tôi muốn tìm?”

“Biết.” Khúc Yên gật đầu, “Tôi và cô ấy rất thân. Cô ấy thích mặc sườn xám, y thuật siêu phàm, người đẹp thiện tâm, tên là Mạc Yên Yên.”

“Đúng đúng đúng, y thuật thật sự rất tốt, người đẹp lại thiện tâm!” Mạc Nam Thần kích động, nhanh chân đi về phía cô, vội hỏi, “Hiện tại cô ấy ở đâu? Không phải cô biết cô ấy sao? Tôi muốn gặp cô ấy!”

“Ngài muốn gặp cô ấy làm gì?” Khúc Yên hỏi.

“Đương nhiên là mang quà lớn tới cảm ơn cô ấy.” Mạc Nam Thần hơi dừng một chút, đưa tay sờ vị trí trái tim ở ngực trái, “Hơn nữa...... hình như tôi vừa gặp đã yêu cô ấy mất rồi.”

Mấy ngày nay, mỗi khi đêm xuống, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô ấy vẫn luôn xuất hiện trong mộng của hắn.

Hắn cũng không thể phân biệt là bởi vì cảm kích, hay là vì thích.

Tóm lại, chính là muốn gặp cô.

Đặc biệt muốn.

“Mạc nhị thiếu dễ dàng thích một người như vậy sao?” Khúc Yên cũng không quên Bạch Mẫu Đơn, lúc trước hắn vẫn quan tâm đến muốn đòi mạng.

“Này, tôi nói với cô cái này để làm gì, cô nói cho tôi biết cô ấy ở đâu là được, tôi có thể cho cô tiền coi như thù lao.”

“Tôi không cần tiền của ngài.” Khúc Yên hạ mắt, thần sắc ôn thuần, lại nói, “Vừa rồi ngài khiến tôi mất hứng, tôi không nói cho ngài.”

Cô nói xong liền cất bước tiến vào Lan Viên Công quán.

Mạc Nam Thần theo sau cô, tội nghiệp nói: “Thật xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi không giữ mồm giữ miệng, nói nhảm rồi. Cô đừng tức giận, nhờ cô nói cho tôi biết!”

Khúc Yên ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý tới hắn.

Mạc Nam Thần theo sát, chắp tay trước ngực, làm dáng thỉnh cầu: “Khúc tiểu thư, coi như cô phát hảo tâm, nói cho tôi biết đi! Tôi thật sự muốn gặp được cô ấy, xác nhận một chút......”

Xác nhận cảm giác trong lòng mình thực chất là cái gì.

Hắn sống đến 20 tuổi, chưa bao giờ trải qua loại cảm giác kỳ quái cào xé tim gan này.

Khát vọng cực độ nhìn thấy một người.

“Vậy ngài giúp tôi làm một chuyện trước.” Khúc Yên quay đầu, chỉ chỉ Kỷ Hàn Yên cách đó không xa, “Ngôi nhà này đã thuộc về tôi, nhưng cô ấy chậm chạp không chịu dọn đi, ngài thay tôi xử lý một chút.”

“Được!” Mạc Nam Thần rất sảng khoái, đáp, “Việc nhỏ, cứ giao cho tôi.”

Hắn từ trước đến nay vẫn có tính khí của thiếu gia, không giữ mặt mũi cho nữ nhân.

Anh cả có thua thiệt với Kỷ gia, nhưng hắn không có.

Hắn đi đến trước mặt Kỷ Hàn Yên, trực tiếp nói, “Cô, hôm nay chuyển tất cả đồ vật ra khỏi Lan Viên Công quán, bằng không đừng trách tôi gọi người ném ra giúp cô.”

Mặt Kỷ Hàn Yên đỏ lên, rất khó xử.

“Anh hai, anh......”

“Dù cô gọi anh cả cũng vô dụng.” Mạc Nam Thần mang bộ dáng vô tình, “Anh cả đã đem ngôi nhà này cho người khác, cô muốn dựa vào ai nữa?”

______________________________