Lương Nguyên đang cầm chiếc cúp, nói một đoạn lời thoại cám ơn đã sớm chuẩn bị tốt, vô cùng cảm động, nhưng ánh mắt vẫn như có như không quét qua Tang Đồng.
Lạc Hưởng Ngôn ngoắc ngoắc khóe môi, thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, đưa cánh tay ra sau lưng khoác lên trên ghế Tang Đồng, từ trên sân khấu nhìn xuống, tựa như Tang Đồng tựa vào trong ngực của hắn, mập mờ vô cùng.
Lương Nguyên sắc mặt trầm xuống, thiếu chút nữa duy trì không nổi nụ cười ấm áp, một đoạn diễn văn lộn xộn nói xong, vội vã kết thúc, mặt không thay đổi đi xuống đài.
Không bao lâu chính là công bố giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất.
Trên hình ảnh xuất hiện Đường Vũ Lâm và Tang Đồng thì dưới đài dẫn tới một trận xôn xao nho nhỏ.
Ống kính nhắm ngay hai người dưới đài, quay cận cảnh cả hai lúc này.
Đường Vũ Lâm nụ cười tươi rói, bộ dáng tự tin nắm chắc phần thắng.
Tang Đồng giống như chưa tỉnh, vẫn trấn định tự nhiên mà mỉm cười, nụ cười hoàn mỹ, mang theo tự tin không có gì sánh kịp và cao ngạo thích đáng.
Lạc Hưởng Ngôn làm khách quý lên sân khấu trao giải.
Người dẫn chương trình vì muốn khuếch đại không khí, cố ý nói chêm chọc cười, làm cho người xem hồi hộp một phen.
Lạc Hưởng Ngôn mở ra phong thư trong tay, tà khí lan tràn cười lên, hướng về phía micro nói: “Giải thưởng Kim Phủ lần thứ ba mươi bảy vai nữ chính xuất sắ
c nhất đoạt huy chương là —— Tang Đồng!”
Tiếng nói vừa dứt, Đường Vũ Lâm nụ cười lập tức biến mất, gương mặt kinh ngạc cùng không thể tin.
Nhìn lại Tang Đồng, khẽ sửng sốt một chút, liền thần sắc như thường mà cười đứng lên, hướng người bên cạnh chúc mừng cô nói cám ơn.
Cầu thang dẫn lên bục trao giải lóe ra ánh đèn chói mắt, Tang Đồng khẽ nhấc làn váy, từng bước met đi lên.
Lạc Hưởng Ngôn dịu dàng mà kiên định nhìn cô, tư thái kia giống như đã đợi cô rất lâu rồi, lại giống như vô luận bao lâu, hắn cũng sẽ đợi ở nơi này như cũ.
Tang Đồng đi lên sân khấu, phía dưới mấy trăm đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm cô, hơi nâng cằm, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhận lấy Tiểu Kim phủ trong tay Lạc Hưởng Ngôn.
“Chúc mừng cô!”
Tang Đồng nói cám ơn, hướng về phía micro mở miệng nói: “Hôm nay có thể nhận được giải thưởng này, tôi vô cùng bất ngờ…… Dù sao đoạn thời gian trước đã xảy ra quá nhiều bất lợi cho tôi, khiến cho tôi nghĩ rằng mình lại vô duyên với giải thưởng này rồi.”
Tang Đồng dừng một chút, thấy dưới đài trong nháy mắt yên tĩnh lại, ngay cả người dẫn chương trình cũng có chút kinh ngạc cô sẽ chủ động nói đến vụ tai tiếng này.
Tang Đồng phảng phất như không để tâm, chậm rãi nói: “Tôi 17 tuổi ký hợp đồng với Mia, đến nay đã năm năm rồi…… Hồi tưởng năm năm này, tôi cuối cùng cảm thấy trôi qua rất nhanh, giống như một giấc mộng, một cái chớp mắt những bấp bênh khó khăn kia đều trở thành hồi ức.”
“Làm nghệ sĩ thật ra thì rất vất vả, trên sân khấu có bao nhiêu vinh quang, thì bên dưới lại có bấy nhiêu gian truân. Nhưng khi bạn hát một ca khúc, rất nhiều người vì vậy mà xúc động, bạn đóng một bộ phim, người xem có thể bị cảm động…… Người hâm mộ ủng hộ, bọn họ tăng cao nhiệt tình, đều là động lực giúp bạn kiên trì.”
“Năm năm này, tôi từng bước từng bước đi tới hiện tại, từng có rất nhiều vinh quang, cũng gặp qua vô số ngăn trở, chịu qua rất nhiều uất ức, cũng nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay…… Quá nhiều việc khiến cho tôi bỏ quên rất nhiều thứ.”
Ngàn vạn người xem bị đoạn diễn văn cùng người khác bất đồng này hấp dẫn.
Ánh mắt của Tang Đồng thành khẩn, nghiêm túc tiếp tục nói: “Tôi cẩn thận hồi tưởng những năm này, mới phát hiện ra bản thân thủy chung vẫn luôn trôi lơ lửng trong chốn phù hoa, tâm cũng phiêu bạc nơi nào, không có nơi cập bến. Vậy mà hôm nay, tôi nhận được giải thưởng này, coi như là đã đạt thành tâm nguyện…… Tôi nghĩ, cũng đến lúc nói lời tạm biệt với sân khấu, đi tìm cuộc sống yên ổn tôi mong muốn!”
Lời này vừa nói ra, dưới đài một mảnh ồn ào, mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu Tang Đồng muốn làm gì, đoạn cảm nghĩ nhận giải thưởng này thế nhưng có ý tứ từ giã sự nghiệp.
Tang Đồng chờ dưới đài dần dần lắng xuống, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ muốn có một tình cảm quang minh chính đại, có thể ở dưới sự chúc phúc mọi người dắt tay nhau. Tôi không muốn bị thế giới bên ngoài quấy rầy, đi tìm kiếm hạnh phúc của mình…… Người sẽ ủng hộc tôi yêu tôi, thật xin lỗi, sau ngày hôm nay, tôi sẽ tạm thời rời đi, hi vọng mọi người có thể tha thứ cho tôi hành động tự tiện……”
Lương Nguyên như gặp phải một đòn nghiêm trọng, ngơ ngác nhìn Tang Đồng chói lọi trên đài, đau lòng cùng cực.
May là người dẫn chương trình kinh nghiệm phong phú, giờ phút này cũng biết nên phản ứng như thế nào.
Phải biết, người có thể ở giây phút nổi danh thoái ẩn, thật sự không nhiều lắm.
Đang lúc người xem dưới đài bàn luận xôn xao, Lạc Hưởng Ngôn tiến đến gần Tang Đồng hai bước, nở nụ cười giảo hoạt.
Tang Đồng không rõ chân tướng nhìn về phía hắn, đang muốn tiếp tục nói tiếp, lại thấy Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên từ trong túi móc ra một hộp vuông nhung tơ màu xanh dương.
Lần này, khắp nơi xôn xao, người dẫn chương trình thậm chí không nhịn được kinh hô một tiếng.
Lạc Hưởng Ngôn hả hê đắc ý chợt nhíu mày, mở hộp ra giơ lên chiếc nhẫn trong tay, dưới ánh đèn, kim cương tinh mỹ xa hoa chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Tang Đồng, anh nợ em một lần cầu hôn, hiện tại, ở trước mặt ngàn vạn người xem, anh chính thức thỉnh cầu em gả cho anh…… Có lẽ anh không thể cho em trở thành người phụ nữ giàu có nhất thế giới, nhưng anh sẽ cố gắng cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Anh ở trước mặt vài tỷ người dân cả nước cam kết, anh Lạc Hưởng Ngôn, nguyện ý cả đời chăm sóc em, không xa không rời, đem hết khả năng cho em một cuộc sống em mong muốn!”
Tang Đồng hoàn toàn bối rối, không nghĩ tới Lạc Hưởng Ngôn lại đột nhiên chen chân vào, cư nhiên trong lễ trao giải diễn một tuồng như vậy.
Dưới đài quả thật sôi trào, vô số nghệ sĩ, diễn viên, đạo diễn, biên kịch cũng cùng nhau vỗ tay, vì Lạc Hưởng Ngôn hô hào trợ uy.
“Lấy anh ấy, lấy anh ấy ——“
Tang Đồng che miệng, che giấu khóe miệng co rút của mình.
Lạc Hưởng Ngôn mặt thâm tình dứt khoát, nhưng trong ánh mắt lóe ra tia sáng, rõ ràng tất cả đều là hài hước.
Tang Đồng bộ dáng này, ở trong mắt mọi người, chính là phản ứng vui mừng vô cùng mà bật khóc.
Tang Đồng không phải vui mừng mà khóc, mà là khóc không ra nước mắt.
Cô bị Lương Nguyên tổn thương, tâm sau chi đã chết liền quyết định đồng ý gả cho Lạc Hưởng Ngôn theo như nhu cầu.
Ở trong đoạn tình cảm này, Tang Đồng thất bại thảm hại, nhưng mặc dù cô muốn rút lui, cũng không nên như chó nhà có tang ảo não chạy trốn.
Một chút tự tôn đáng thương còn sót lại kia, không cho phép cô mặt xám mày tro như vậy rời đi.
Cho dù nhận thua, cô cũng phải ra đi thật xinh đẹp, cho những kẻ đang chờ nhìn cô trở thành chuyện cười một cú phản kích thật kêu. Cho nên cô mới bất ngờ ở thời điểm sau khi nhận giải tuyên bố mình sẽ thoái lui.
Cô muốn lớn tiếng nói rời khỏi không sai, nhưng cũng không tính toán sẽ biến thành như vậy!
Lạc Hưởng Ngôn tay ăn chơi bảnh bao này, làm cái gì đột nhiên tập kích a!
Dưới đài thậm chí có người hiểu chuyện thổi lên tiếng huýt gió bén nhọn, còn có người vỗ tay hét to.
Người dẫn chương trình lập tức phản ứng kịp, cười tủm tỉm nói: “Oa —— Lạc Nhị gia thật là lãng mạn a! Tang Đồng, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Tay của Nhị gia đều mỏi rồi kìa!”
Tang Đồng hận hận thả tay xuống, giật giật khóe miệng, vô tội hỏi: “Cầu hôn không phải nên quỳ xuống sao?”
Người dẫn chương trình không nhịn được hì hì một tiếng bật cười, dưới đài những nghệ sĩ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia cùng nhau hô hào: “Quỳ xuống, quỳ xuống, quỳ xuống ——“
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt hơi vặn vẹo, Tang Đồng hả hê trừng mắt nhìn, bộ dáng kia, xem ra khổ sở mới vừa tích tụ đã tiêu tán không ít.
Lạc Hưởng Ngôn yên tâm, dứt khoát tự nhiên tiến lên một bước, hướng về phía Tang Đồng một chân quỳ xuống: “Hãy gả cho anh đi!”
Dưới đài thét chói tai một hồi cao hơn một hồi, Lương Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hai người trên đài, ngay cả Lương Tiểu Nghệ gọi hắn cũng giống như không nghe thấy.
Tang Đồng liếc nhìn mọi người, gật đầu cười.
Dưới đài nhất thời bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Lạc Hưởng Ngôn đứng dậy, đem chiếc nhẫn đeo vào tay trái của cô trên ngón vô danh, đột nhiên sau đó quỷ dị cười một tiếng, hai tay bưng lấy mặt của Tang Đồng, thực hiện một nụ triền miên tiêu chuẩn thật lâu.
Dưới đài ầm ầm kêu to nhốn nháo, tình cảnh này quả thật giống như đang nháo động phòng, khiến người dẫn chương trình dở khóc dở cười, chưa từng có một buổi lễ trao giải nào như hiện tại quần chúng kích động như vậy.
Cảnh này diễn của thật quá đi.
Tang Đồng trợn tròn mắt nhìn Lạc Hưởng Ngôn gần trong gang tấc, cặp mắt kia khẽ hếch lên ánh mắt tối tăm chuyên chú, tràn đầy nụ cười.
Tang Đồng híp híp mắt, biết Lạc Hưởng Ngôn là cố ý trêu cợt cô sàm sỡ cô, liền làm bộ thân thiết vươn tay, một tay ôm cổ của hắn, một tay sờ tới trước ngực của hắn.
Lạc Hưởng Ngôn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng cực kỳ bảnh bao, vải vóc mỏng manh, hình dáng cơ ngực hoàn mỹ như ẩn như hiện để lộ ra.
Tang Đồng sờ tới chỗ nhô ra kia, trong mắt hung quang chợt lóe, lập tức hạ thủ ngoan độc gắt gao nhéo nó.
Trước ngực đó giờ không chỉ có đối với phụ nữ là điểm mẫn cảm, đối với đàn ông mà nói cũng rất yếu ớt.
Lạc Hưởng Ngôn toàn thân cứng đờ, ngay lập tức buộc chặt cánh tay, chen chúc đến mặt Tang Đồng cũng biến hình.
Tang Đồng phồng miệng, không chút nào nương tay, vặn chặt hai viên nhỏ hung hăng xoay tròn 90 độ, đau đến Lạc Hưởng Ngôn chợt run lên, nước mắt không nhịn được chảy ra ngoài.
Lạc Hưởng Ngôn lập tức tách ra môi lưỡi hai người đang dây dưa chặt chẽ, đem Tang Đồng thật chặt ôm vào trong ngực, không cho tay của cô có không gian hoạt động, vì che giấu sự thất thố của mình, vội vàng cúi đầu, vùi mặt ở bên cổ Tang Đồng.
Người dẫn chương trình tinh nhìn thấy Lạc Hưởng Ngôn lệ quang lóe lên, không khỏi hâm mộ cảm khái nói: “Xem ra Lạc Nhị gia thật là yêu thảm Tang Đồng, vào lúc này cư nhiên vui mừng phát khóc…… Chúng ta hãy chúc phúc cả hai người có tình sẽ thành thân thuộc!”
Dưới đài rầm rầm rào rào vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lạc Hưởng Ngôn nghẹn muốn chết rồi, một đời anh danh bị hủy trong chốc lát, khóc, khóc, khóc, khóc em gái nhà ngươi khóc!
Lạc Hưởng Ngôn hít sâu một hơi, đôi mắt đẫm lệ sương mù ngẩng đầu, hướng về phía máy quay khẽ mỉm cười, hình tượng hoàng tử thâm tình không đổi, chậm rãi mở miệng nói: “Tang Đồng vì có thể cùng tôi hưởng thụ thế giới hai người, ở thời điểm sự nghiệp như mặt trời ban trưa thoái ẩn, Lạc gia chúng tôi cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy…… Ở đây, anh xin thề, nhất định đối xử với em thật tốt, tuyệt không cô phụ tấm chân tình của em!”
Người dẫn chương trình khoa trương “Oa ——” một tiếng, tò mò hỏi: “Tang Đồng là bởi vì muốn cùng Lạc Nhị gia kết hôn mới quyết định thối lui sao? Không biết hai người lui tới bao lâu?”
Tang Đồng ý định chuyển một cái, cười nói: “Không biết mọi người còn nhớ hay không, Lạc Hưởng Ngôn đã từng tuyên bố giải thưởng Kim Bách Linh lần đầu tiên của cô, chúng tôi cũng tại lần đó mà quen biết…… Bởi vì tôi không muốn bị người khác hiểu lầm dựa vào Lạc Nhị gia thượng vị, cũng không hi vọng bởi vì mọi người quá chú ý tới đời sống tình cảm của tôi mà bỏ quên cố gắng của tôi bỏ ra để đổi lấy thành tích, cho nên vẫn không có công bố. Vì thế tôi cảm thấy rất đau lòng, uất ức Hưởng Ngôn lâu như vậy, cũng may anh ấy vẫn tin tưởng tôi, ủng hộ tôi, mới có thể để cho tôi đi tới hôm nay!”
Đoạn văn này quả thật giống như đánh Lương Nguyên một bạt tai vang dội.
Người dẫn chương trình cảm động không ngừng: “Mặc dù vô cùng đáng tiếc Tang Đồng cứ như vậy thối lui khỏi vũ đài này, nhưng là…… Vẫn muốn chúc phúc hai người, chúc phúc hai người trong vũ đài cuộc sống, tiếp tục diễn tiếp câu chuyện xưa thật hạnh phúc!”
Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn nhìn nhau cười một tiếng, mười ngón đan cài, đối với mọi người cúi người chào nói cám ơn, sau đó cùng nhau cùng đi xuống sân khấu.
Có Lạc gia vị Đại Phật này trấn giữ, còn có ai dám công kích Tang Đồng!
Huống chi, Tang Đồng nếu có quan hệ với Nhị gia, như thế nào lại coi trọng Ngô Trung Chí?
Tin đồn bán dâm tự nhiên sụp đổ, ai còn đi tin tưởng chuyện như vậy sẽ liên quan tới Tang Đồng người sắp gã vào hào môn!
Buổi lễ trao giải Kim Phủ thành công hạ màn.
Sau buổi lễ trao giải là party ăn mừng như thường lệ, Tang Đồng tự nhiên cùng Lạc Hưởng Ngôn như hình với bóng, hai người ngọt ngào rúc vào với nhau tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, ở trước vô số ống kính ân ái nồng thắm, vẻ mặt nhiệt tình, quả thật làm mù mắt người khác.
Lương Nguyên thất hồn lạc phách ngồi ở góc ban công, ôm hai chai rượu một mình uống.
Lương Nguyên quơ quơ vỏ chai rượu, đang chuẩn bị đi lấy thêm một chai, liền nhìn thấy bóng dáng Đường Vũ Lâm tức giận đùng đùng lướt qua.
Lương Nguyên sững sờ, không tự chủ nhớ tới lời Lạc Hưởng Ngôn nói, kêu hắn theo sát Đường Vũ Lâm.
Lương Nguyên suy nghĩ một chút, quỷ thần xui khiến nhẹ nhàng theo đuôi Đường Vũ lâm, ở khúc quanh nghe được Đường Vũ lâm cãi vã kịch liệt, không khỏi giật mình.
Một người khác thanh âm rất rõ ràng, giọng nói lại xa lạ như vậy.
Thì ra là Tiểu Nghệ cũng sẽ có lúc có thái độ bén nhọn như vậy
“Đường Vũ Lâm cô không nên làm bậy! Chuyện không liên quan với tôi, kế hoạch của tôi rất hoàn mỹ, Tang Đồng vốn đã thất bại thảm hại rồi, còn kém chút nữa là có thể hoàn toàn loại bỏ cô ta! Ai bảo Ngô Trung Chí nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sắc tâm lại nổi lên, nhất định đem Tang Đồng thu vào tay…… Nếu không phải lão ta chậm trễ, sao có thể để cho cô ta có cơ hội trở mình!”
Đường Vũ Lâm cười lạnh: “Lương Tiểu Nghệ, cô không cần lừa gạt tôi! Ban đầu cô nói, nhất định có thể để cho tôi lấy được giải thưởng Kim Phủ, kết quả thì sao! Cô cho rằng cô quyến rũ Ngô Trung Chí là có thể đi nước Mĩ tiêu dao sao! Cô tin hay không tôi sẽ khiến Ngô Trung chí rút tiền, đem chân tướng sự thật bán dâm nói ra, đến lúc đó các người liền cùng nhau lăn đi uống gió tây bắc đi!”
Lương Tiểu Nghệ lạnh lùng nói: “Tùy cô, xem một chút Ngô Trung Chí có thể rút tiền hay không! Đường Vũ Lâm, cô cho rằng tôi không biết bảo tồn lực lượng sao! Cô muốn đối phó tôi, tự nhiên muốn làm gì cũng được chắc!”
“Cô ——“
Lương Nguyên không nhịn được nữa bước ra, xanh mặt lớn tiếng hỏi: “Lương Tiểu Nghệ, em đến cùng đã làm cái gì!”
Lương Tiểu Nghệ cả kinh, vô cùng hốt hoảng nhìn Lương Nguyên, đôi tay khẩn trương nắm chặt làn váy.
“Anh, em……”
Đường Vũ Lâm châm chọc cười lên: “Lương Nguyên, các người họ Lương, thật đúng là rắn chuột một ổ, Tang Đồng quen biết các nườig, thật là xui xẻo tám đời!”
Đường Vũ Lâm hả hê nhìn Lương Tiểu Nghệ một cái, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Lương Tiểu Nghệ kinh hoàng nói: “Anh, anh đừng nghe cô ta, em……”
“Tiểu Nghệ, phòng làm việc tiền đầu tư là Ngô Trung Chí cho, em làm sao thuyết phục được lão ta?”
Lương Tiểu Nghệ cúi đầu: “Anh, em chỉ phải….. Cầu xin lão ta mà thôi……”
“Vậy sao?” Lương Nguyên thảm đạm cười cười, châm chọc hỏi, “Em cầu xin hắn, hắn làm sao có thể cho? Tiểu Nghệ, em lần này quá đáng lắm rồi, em làm cho anh mất đi Đồng Đồng…… Anh hiện tại liền nói cho em biết, nước Mĩ, anh sẽ không đi!”
Lương Tiểu Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi run rẩy hô: “Anh không thể như vậy! Anh có biết hay không em là lấy cái gì đổi lấy đầu tư của Ngô Trung Chí! Chẳng lẽ anh muốn cho em không công bán mình cho cái loại đó súc sinh sao!”
Lương Nguyên chấn động toàn thân, kinh đau nhìn cô ta: “Em……”
Lương Tiểu Nghệ khuôn mặt trắng bệch, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Anh, Lạc Nhị gia sẽ không bỏ qua cho em…… Nếu như chúng ta không đi Mĩ, thì vĩnh viễn không có đường ra rồi……”
Lương Nguyên chỉ cảm thấy cả đời này chưa từng có bất đắc dĩ cùng bi ai như vậy, tiếp được Tiểu Nghệ lao vào trong ngực hắn, thanh âm khàn khàn nói: “Làm sao em lại ngu ngốc như vậy…… Em nói anh phải làm thế nào trả lại cho em?”
Lương Tiểu Nghệ ôm thật chặt hông của hắn, dán sát mặt ở trước ngực hắn: “Anh, em không muốn anh trả, em tự nguyện…… Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có một mơ ước này, giấc mộng của anh chính là của em, em hi vọng anh có thể sớm ngày thực hiện, dù là bỏ ra tất cả cũng không quan hệ!”
Mơ ước sắp trở thành sự thật, Lương Nguyên nhưng không có nửa phần vui sướng, chỉ cảm thấy Lương Tiểu Nghệ càng tăng thêm gánh nặng trong lòng hắn, nặng thêm mấy phần, ép tới hắn cơ hồ không thở nổi……
Sau buổi lễ trao giải, hợp đồng của Tang Đồng và Mia đã đến kỳ hạn, lập tức được Vinh Hiển lấy giá cao thu vào dưới trướng. Sau đó Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn cử hành hôn lễ long trọng, khung cảnh xa hoa, chấn động một thời.
Chân tướng bán dâm cuối cùng cũng bị công bố, rất nhiều nữ nghệ sĩ nổi danh một thời đều gặp nạn, trong đó đột nhiên có Lương Tiểu Nghệ và Đường Vũ Lâm.
Vì thế, Lương Tiểu Nghệ thản nhiên gánh chịu tất cả sai lầm, khóc như hoa lê mang vũ thỉnh cầu tha thứ, cũng ở buổi họp ký giả tuyên bố, vì bù đắp lỗi lầm của mình, sẽ vĩnh viễn thoái ẩn ở phía sau màn.
Không lâu sau, Lương Tiểu Nghệ đi theo Lương Nguyên cất cánh bay tới Mĩ, khai sáng phòng làm việc của riêng mình.