Màu Xanh Huyền Bí

Chương 37




Lạc Hưởng Ngôn bất mãn, cảm giác mình bị Tang Đồng không bỏ rơi, tức giận bất bình chỉ trích nói: “Em đối với anh không tốt, cư nhiên ngược đãi nó như vậy!”

Tang Đồng im lặng trong chốc lát, nói sang chuyện khác: “Anh muốn ăn trái cây không? Em gọt táo giúp anh nhé?”

Lạc Hưởng Ngôn không có dễ gạt như vậy: “Hừ hừ, rõ là…… Kéo quần lên cũng không nhẹ nhàng! Em cố ý ngược đãi nó hử, nó như vậy ra sức phục vụ cho em dục tiên dục tử……. làm em vui thích cả ngày lẫn đêm! Nhưng em, thế mà trơ mắt nhìn nó khổ sở cũng không thèm an ủi nó……”

Tang Đồng thở dài, Lạc Nhị gia ngã bệnh tâm trạng không được tốt cô sớm đã hiểu ra.

“Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá kích động, ngộ nhỡ vết thương bị vỡ lần nữa thì hỏng bét, chờ anh tốt lên, em sẽ lại hảo hảo an ủi nó!” Tang Đồng đứng lên, vội vã trốn ra bên ngoài “Em đi ra bên ngoài mua dao gọt trái cây……”

Tang Đồng đóng cửa lại lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, hỏi y tá siêu thị lân cận ở đâu, rồi đi ra ngoài.

Mua dao gọt trái cây, lại thuận tay chọn mấy thứ đồ dùng hàng ngày, Tang Đồng xách túi lên trở lại khu nội trú.

Mới vừa lên lâu, liền nhìn thấy Lương Nguyên đứng ở trước bàn y tá hỏi thăm.

Tang Đồng do dự một chút, tiểu y tá đã mắt tinh đã nhìn thấy cô, chỉ về phía cô cười nói với Lương nguyên: “Ừ, Tang tiểu thư không phải ở nơi đó sao!”

Lương Nguyên vội vàng quay đầu lại, trên mặt mang nụ cười ân cần, bước nhanh đi tới trước mặt hỏi: “Anh xem trên ti vi, em không sao chứ?”

Tang Đồng ngượng ngùng tiếp tục mặt lạnh, khẽ cười cười nói: “Em không sao, tại thời điểm tai nạn xe cộ Hưởng Ngôn che chở cho em, anh ấy bị thương.”

Lương Nguyên nhìn cô mặc dù sắc mặt không phải rất dễ nhìn, nhưng xác thực là không có vấn đề gì lớn, liền yên tâm.

“Đây, hoa cho em.”

Tang Đồng cười nhận lấy, khách khí mà hỏi thăm: “Có muốn vào phòng bệnh ngồi một chút hay không?”

Lương Nguyên gật đầu một cái, cùng Tang Đồng cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Lạc Hưởng Ngôn nâng lên mí mắt, thấy Tang Đồng ôm một bó hoa to đi vào, tâm tình cực kỳ vui vẻ: “Không tệ lắm, còn biết mua hoa cho anh…… Nể tình bó hoa này, anh liền không cùng em so đo chuyện vừa rồi……”

Tang Đồng lúng túng tránh ra, Lạc Hưởng Ngôn liền nhìn đến phía sau cô Lương Nguyên đang theo vào, nhất thời sắc mặt khó chịu.

Tang Đồng buông túi cùng hoa trong tay, trong lòng ảo não muốn chết, cô thiếu não mới có thể nói để Lương Nguyên vào phòng bệnh ngồi một chút.

Lạc Hưởng Ngôn đầy bụng ủy khuất, chính mình bộ dạng nghèo túng nằm ở đây, cổ bị quấn băng gạc thật dầy, đối lập với Lương Nguyên, quần áo ngăn nắp, tác phong nhanh nhẹn, trong lòng liền từng hồi một là cảm giác khó chịu.

Tang Đồng rót chén nước cho Lương Nguyên, vẫy vẫy tay đối với hắn nói: “Anh ngồi a, đừng đứng ….!”

Lương Nguyên cười cười, ở trên ghế sofa nhỏ ngồi xuống, lễ phép ân cần nói: “Lạc Nhị gia bị thương như thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Tang Đồng vừa muốn trả lời, liền nghe thấy Lạc Hưởng Ngôn không mặn không nhạt nói: “Không có việc gì, bác sĩ nói nghỉ ngơi 2 ngày sẽ không đáng ngại.”

Tang Đồng hơi ưu sầu nhìn nhìn cổ hắn nói: “Chỉ sợ lưu lại sẹo……”

Lạc Hưởng Ngôn đưa tay kéo cô, dịu dàng cười nói: “Không có việc gì, dù sao anh cũng không quay phim, có chút sẹo cũng không cần lo!”

Tang Đồng bị hắn lôi kéo, tiện thể ngồi ở bên giường, nhìn thấy giỏ trái cây trên bàn cạnh đầu giường, hỏi: “Em mua dao gọt hoa quả, anh muốn ăn cái gì?”

Lạc Hưởng Ngôn mắt xoay động, nhíu mày nói: “Táo đi!”

Tang Đồng chọn một quả táo quơ quơ hỏi Lương Nguyên: “Anh có ăn không?”

Lương Nguyên khoát tay áo: “Không cần.”

Tang Đồng liền cúi đầu, chăm chú gọt vỏ quả táo.

Một phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng xào xạc gọt trái táo của Tang Đồng.

Lương Nguyên khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, mắt nhìn chằm chằm tay Tang Đồng gọt trái cây.

Tang Đồng hoàn cảnh gia đình tốt, từ nhỏ đã học cổ cầm, mười ngón tay linh hoạt mảnh khảnh, non nớt mịn màn, tay trắng noãn nhẹ nhàng linh hoạt chuyển quả táo, động tác ưu nhã cực kỳ.

Lạc Hưởng Ngôn ánh mắt như có như không liếc mắt nhìn qua Lương Nguyên, nhất thời bất mãn hắn dùng ánh mắt này nhìn bà xã nhà mình.

Tang Đồng rất nhanh gọt xong quả táo, đưa cho Lạc Hưởng Ngôn.

Lạc Hưởng Ngôn không nhận, làm khó nói: “Anh không gặm được, miệng vừa dùng lực, vết thương liền đau……”

Tang Đồng nghe, không nói hai lời đem trái cây cắt thành miếng nhỏ đặt ở trong đĩa, sau đó cầm cây tăm, ghim từng miếng đút tới khóe miệng Lạc Hưởng Ngôn.

Lạc Hưởng Ngôn rất hài lòng, khó có được Tang Đồng nhượng bộ như vậy.

Lạc Hưởng Ngôn hài lòng thoải mái ăn xong một đĩa trái cây, Tang Đồng rút tờ khăn ướt lau khóe miệng cho hắn một cái.

Lương Nguyên biểu tình hoàn mỹ vô khuyết, không nhìn ra cảm xúc trong lòng, đứng lên cười nói: “Thời gi¬an không còn sớm, tôi cũng nên đi, chúc hai người sớm hồi phục……”

Lạc Hưởng Ngôn chiếm được thượng phong nho nhỏ, tự nhiên rất rộng rãi, khách khí cười nói: “Đa tạ đa tạ, biết anh là ngôi sao lớn rất bận, vợ chồng chúng tôi cũng không dám giữ anh!”

Lương Nguyên ánh mắt trầm xuống.

Tang Đồng cũng đi theo mà nói: “Tôi tiễn anh.”

Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ trầm mặc xuống.

Tang Đồng đưa Lương Nguyên đến dưới lầu.

Lương Nguyên dừng bước, trên mặt đã không nụ cười vừa rồi, ánh mắt thâm trầm lộ ra tâm tình phức tạp.

Tang Đồng bị nhìn như vậy không được tự nhiên, tránh khỏi tầm mắt cười nói: “Làm sao vậy?”

Lương Nguyên trầm mặc chớp mắt một cái, khó khăn mở miệng, giọng nói đứt quãng hỏi: “Em thật…… Gả cho anh ta?”

Tang Đồng thở dài: “Lương Nguyên, tôi không có lừa anh.”

Lương Nguyên nhắm mắt lại, cười khổ nói: “Anh vẫn cho rằng em là cố ý chọc giận anh đấy…… Đồng Đồng, em, em có phải hay không đã thích anh ta?”

Tang Đồng không chút suy nghĩ gật đầu: “Thích! Trước đó tôi vẫn cho là mình đối với anh ấy rất có hảo cảm, nhưng thời điểm xảy ra tai nạn, anh ấy bất chấp tất cả nhào lên che giúp tôi, tôi rất cảm động…… Sau đó tôi nhìn thấy anh ấy chảy nhiều máu như vậy, bất tri bất giác nhắm hai mắt, trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, tôi lúc ấy cũng chỉ có một ý tưởng, nếu như người đàn ông này chết đi, như vậy tôi tình nguyện đi theo anh ấy cùng chết ở trong tai nạn xe này!”

Tang Đồng nhìn Lương Nguyên kiên định nói: “Từ lúc đó trở đi tôi liền hiểu ra, tôi là thật sự không thể rời bỏ Hưởng Ngôn rồi!”

Lương Nguyên lui về phía sau một bước, không thể tin như vậy, đột nhiên kích động tiến lên bắt được bả vai Tang Đồng chất vấn: “Tại sao, tại sao? Em và anh ta mới quen biết bao lâu? Rõ ràng là anh biết em trước, rõ ràng em đã nói…… em đã nói tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh! Đồng Đồng, làm sao em có thể……”

Tang Đồng tỉnh táo nhìn hắn: “Lương Nguyên, tôi đã nói qua, nhưng…… Ban đầu là anh rời khỏi tôi trước!”

Ánh mắt của Lương Nguyên đột nhiên sáng lên, lo lắng nói: “Em nói như vậy có phải hay không vẫn còn trách anh? Em là giận anh mới nói thích anh ta đúng không? Đồng Đồng, năm đó anh cũng là bị bắt buộc bất đắc dĩ, anh có nỗi khổ tâm…… Anh sợ anh không thể cho em cuộc sống tốt đẹp, không thể cho em hạnh phúc! Đồng Đồng, anh chưa bao giờ có ý tứ chia tay cùng em, ban đầu rời đi em đều chỉ là vì muốn có tương lai tốt hơn, có thể cho em tất cả mọi thứ!”

Tang Đồng lắc đầu một cái, đột nhiên nở nụ cười: “Lương Nguyên, anh sao lại không chịu hiểu chứ? Tôi không tham lam như anh nghĩ vậy, tôi muốn vẫn luôn rất đơn giản, rất lâu về trước tôi đã nói với anh rất nhiều lần, chỉ cần cùng anh ở chung một chỗ, bất luận làm cái gì tôi đều cam tâm tình nguyện……”

Lương Nguyên cắt ngang lời cô: “Nếu như vậy, tại sao bây giờ em không muốn trở về bên cạnh anh? Đồng Đồng, Lạc Hưởng Ngôn có thể cho em cái gì, anh cũng vậy có thể cho em! Tình cảm của anh đối với em không thua gì anh ta, huống chi chúng ta đã từng vui vẻ như vậy, chúng ta có rất nhiều kỉ niệm để nhớ lại, chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu a!”

“Đủ rồi!” Tang Đồng cong lên khóe miệng, mang theo một tia châm chọc nhàn nhạt: “Lương Nguyên, anh không hiểu như thế nào là yêu một người, anh chỉ là…… Quá yêu bản thân mình! Tôi không phải sủng vật, xua liền đi gọi liền đến, mặc kệ đã từng tốt đẹp, cũng không thể quên đi anh đã đem đến cho tôi quá nhiều đau khổ…… Lương Nguyên, anh là người hủy diệt tất cả tình yêu và ảo tưởng của tôi với anh! Giữa chúng ta không thể nào quay lại, hiện tại, tôi thích chính là anh ấy!”

“Em thích anh ta cái gì?” Lương Nguyên thanh âm trở nên kịch liệt, tràn ngập tức giận chất vấn: “Gia thế bối cảnh của anh ta? Em làm vậy không phải là vì giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất mà bán mình sao? Em có thể thích anh ta ở điểm nào chứ?”

Tang Đồng không thể tin nhìn chằm chằm hắn: “Trong mắt anh tôi chính là người phụ nữ ái mộ hư vinh như vậy sao?”

Lương Nguyên biết mình nói sai, ảo não bắt lấy cánh tay của cô giải thích: “Thật xin lỗi, anh nhất thời nôn nóng nên nói sai……”

Tang Đồng suy nghĩ một chút, sáng tỏ gật đầu, cười lạnh nói: “Lời này không giống như là anh có thể nói ra được, là Lương Tiểu Nghệ nói có phải không?”

Lương Nguyên đột nhiên sửng sốt, trầm mặc không nói.

Tang Đồng cười trào phúng lên tiếng: “Thật là buồn cười! Anh biết rõ ràng Lương Tiểu Nghệ lừa anh, một lần lại một lần hãm hại tôi, anh lại còn tin tưởng lời cô ta nói!”

Lương Nguyên than thở: “Anh không có……Anh chỉ là không hiểu, giữa chúng ta tình cảm sâu đậm như vậy, làm sao em có thể đi thích người khác!”

Tang Đồng thật sự bị tức điên: “Tôi làm sao không thể thích người khác? Mỗi lần tôi gặp phải cửa ải khó khăn, giúp tôi đều là Lạc Hưởng Ngôn, tôi xảy ra chuyện ở bên cạnh tôi cũng là anh ấy…… Cùng anh ấy ở chung một chỗ, tôi vĩnh viễn không cần lo lắng anh ấy sẽ vì cái gì mà rời bỏ tôi! Lương Nguyên, chính anh suy nghĩ một chút, anh đã làm gì cho tôi? Anh liên tục không tin tưởng tôi, anh còn yêu cầu tôi chờ anh, anh không khỏi quá coi trọng mình rồi!”

Tang Đồng hất tay của hắn ra, đi hai bước lại dừng lại, nhàn nhạt nói: “Cuối cùng khuyên anh một câu, không cần chờ đợi vô ích, tôi sẽ không quay trở lại, không ai một mực đứng tại chỗ chờ anh!”

Lương Nguyên nhìn bóng lưng Tang Đồng từ từ biến mất, đôi tay nắm lại thật chặt.

Trước kia hắn không biết quý trọng, bỏ lỡ quá nhiều, lại cô phụ một mảng thâm tình của cô.

Nhưng hôm nay, hắn cực kì hối hận, những thứ hắn đã từng xem trọng kia tất cả cũng bị hắn bỏ xuống rồi, về tới đây toàn tâm toàn cứu vãn sửa chữa, nhưng tại sao ngay cả một chút cơ hội hắn cũng không có đây?

Hắn cũng chỉ vì thời điểm tuổi trẻ hưng phấn phạm vào lỗi lần đầu, ông trời lại lấy đi trân bảo duy nhất của hắn, ngay cả cơ hội cho hắn sửa sai đều không cho.

Lương Nguyên nhắm lại mắt, đột nhiên đã cảm thấy mũi có chút ê ẩm.

Tang Đồng không có đi thang máy, một hơi chạy lên lầu, tựa vào lối đi an toàn không có bóng người thở hồng hộc, không nhịn được có hơi chút phiền muộn.

Cuộc sống phức tạp, không thể suy nghĩ nhiều, suy nghĩ sâu xa tức chỉ thêm đau khổ.

Cho nên cô vẫn nên không có tim không có phổi vui vẻ, chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ tin những gì bản thân nguyện ý tin tưởng.

Có lúc, thay vì nghi ngờ, không bằng ngu ngốc một chút.

Đơn giản như vậy sống tốt, không buồn không lo.

Là Lương Nguyên, chưa bao giờ cho cô hạnh phúc, cũng đem đến cho cô tan nát cõi lòng trước nay chưa từng có.

Buộc cô lần lượt đối mặt với quá khứ chồng chất vết thương, từ đó về sau, cũng đã không thể hành động tùy tiện mơ hồ được nữa rồi.

Nhưng…… Dù sao cũng đã thật lòng đi yêu, đã từng có tình cảm sâu tận xương tủy, nếu muốn buông tay, đau không khác nào khoét xương lấy máu.

Lương Nguyên vĩnh viễn sẽ không hiểu, ba năm trước đây cô bị thương sâu sắc bao nhiêu, nhếch nhác vô cùng chạy trối chết, là Lạc Hưởng Ngôn dẫn cô về nhà.

Khi đó thật là không còn hy vọng, cho là cả đời này mình cứ như vậy đi xuống, là Lạc Hưởng Ngôn kiên định đem cô kéo lên, đẩy tới dưới ánh mặt trời, dùng tư thái vinh quang cao ngạo, trở về đánh những kẻ xấu bụng ác ý hãm hại mình kia.

Nếu không có Lạc Hưởng Ngôn kiên định đứng ở sau lưng cô ủng hộ, cô sớm đã bị người giẫm vào trong nước bùn, làm sao có ngày hôm nay phong quang vô hạn!

Tang Đồng bình phục tâm tình, từ từ đi trở về phòng bệnh.

Lạc Hưởng Ngôn vừa nhìn thấy cô đi vào, liền từ trong mũi nặng nề hừ một tiếng, mắt mũi không bình thường nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn nhìn cô, âm dương quái khí nói: “Anh còn tưởng rằng em đưa hắn ta về tận nhà luôn rồi! Hắn ta có thể tự mình tới liền có thể tự mình đi, em ân cần cái gì nhiệt tình cái gì chứ! Còn cùng người tình cũ nói chuyện lâu như vậy……”

Tang Đồng vốn là tâm tình còn chút buồn bực đột nhiên liền trở thành hư không, bật cười, đi tới bên giường Lạc Hưởng Ngôn ngồi xuống, vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng ôm hắn nói: “Lạc Đà, chờ phim này quay xong, chúng ta cùng đi ra ngoài du lịch có được hay không? Coi như bổ sung lại trăng mật năm đó nha.”

Lạc Hưởng Ngôn nhạy bén cảm nhận được có gì không đúng, cái gì cũng không hỏi, sờ sờ tóc của cô dịu dàng nói: “Được, em muốn đi chỗ nào anh đều ở cùng với em!”