Kim Bích Huy Hoàng là hội quán nổi tiếng nhất thuộc sở hữu của Lạc gia, cũng là chỗ ăn chơi có tiếng ở T thị. Hội quán nguy nga tráng lệ, hoàn toàn không hổ danh cái tên của nó.
Lạc phu nhân dành ra cả một tầng trên cùng, dùng để tổ chức dạ tiệc từ thiện lần này.
Trước cửa của Kim Bích Huy Hoàng giống như hội triển lãm xe đa quốc gia, thảm đỏ trải dài từ bậc thang trước cửa tới tận thang máy, lui tới không chỉ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới, còn có những chính khách trong chính phủ và những tinh anh trong thương giới.
Lạc Hưởng Ngôn xuống xe, lập tức đi tới bên kia mở cửa xe, Tang Đồng trong một bộ váy đuôi dài màu đỏ, nổi bật lên màu da oánh nhuận như ngọc, làn váy thật dài quét trên mặt đất, khảm kim cương lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ huy hoàng, mái tóc tùy ý mà đơn giản xõa ở sau lưng, uốn thành một đường cong đẹp mắt, theo bước chân di chuyển mà rung động xinh đẹp.
Tang Đồng đem cánh tay đặt vào khuỷu tay Lạc Hưởng Ngôn, một tay phong thái ưu nhã sửa lại làn váy một chút, dung mạo tinh xảo.
Đèn flash nhắm ngay hai người răng rắc răng rắc không ngừng, ký giả chen chúc đến bên cạnh bọn họ giơ micro chen chúc hỏi: “Lạc phu nhân, nghe nói ca khúc mới nhất của Chử Tự Thần là cô một tay sang tác, xin hỏi các người là quan hệ như thế nào?”
“Lạc phu nhân, xin hỏi cô rút lui hơn hai năm qua lần nữa sáng tác, có phải nói lên cô sắp quay trở lại làng giải trí hay không?”
“Lạc tiên sinh, đối với việc Lạc phu nhân trở lại làng giải trí anh có ý kiến gì không, có phải anh không thích phu nhân của mình ở bê
n ngoài xuất đầu lộ diện?”
……
Bảo vệ ngăn cản đám người, chừa ra một con đường trống ở giữa để cho khách quý đi vào.
Tang Đồng kéo Lạc Hưởng Ngôn đi lên bậc thang, mỉm cười “Cao quý lãnh diễm”, không coi ai ra gì mà đi vào đại sảnh.
Đã có rất nhiều người đến, dưới ánh đèn sáng rực, quần tinh khoe sắc, tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ nói chuyện với nhau.
Lạc Hưởng Ngôn mang theo Tang Đồng đi tới vị trí của mình, dọc đường đi ánh mắt nhẹ lướt qua, tạm ngừng bước, khẽ nghiêng người sang, tiến tới bên tai Tang Đồng nhẹ nói: “Dây chuyền không ngay kìa.”
Tang Đồng nhíu nhíu mày: “Tôi đi toillet……”
“Không cần.” Lạc Hưởng Ngôn cúi đầu, giúp cô sửa sang dây chuyền, ngón tay thon dài đẹp đẽ lưu luyến ở trên gáy cô hồi lâu, chậm rãi lướt qua xương quai xanh của cô, thả tay xuống cười nói, “Như vậy là tốt rồi!”
Khóe mắt lướt nhìn một người đàn ông đang bị người khác cản lại chào hỏi, sắc mặt khó coi bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lạc Hưởng Ngôn hài lòng ngồi xuống.
Âm nhạc dần dần dừng lại, Lạc phu nhân làm người đứng ra tổ chức lên sân khấu phát biểu như thường lệ.
Tang Đồng không có hứng thú nghe lắm.
Cô vốn là rất không muốn tới tham gia, Lương Nguyên sau khi về nước hoạt động không ngừng, nếu như muốn mau chóng khôi phục danh tiếng như trong quá khứ, loại dạ tiệc từ thiện thế này nhất định sẽ tới, như vậy Lương Tiểu Nghệ làm người đại diện của hắn, cũng nhất định sẽ có mặt.
Nhưng Lạc phu nhân vài ba lời liền bắt cô nhất định phải tới.
Làm con dâu Lạc gia – người tổ chức buổi tiệc, trường hợp này, sao có thể thiếu cô được chứ! Chẳng lẽ lại để cho Lạc Hưởng Ngôn tùy tiện tìm bạn gái đến tham dự sao? Chẳng phải là đánh mất mặt mũi của Lạc gia!
“…… Vì cảm tạ các vị hào phóng quyên tiền, ý tốt làm việc thiện, con dâu của tôi cũng nguyện ý góp một phần năng lực, tối nay người nào quyên tiền nhiều nhất, thì có cơ hội yêu cầu Tang Đồng sáng tác một bài……”
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Tang Đồng cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc phu nhân.
Tham dự phần lớn là người có danh tiếng ở làng giải trí rất, có thể sở hữu một ca khúc do chính cô sáng tác, trong đó ích lợi lớn đến cỡ nào. Chử Tự Thần chỉ là một người mới xuất hiện, bởi vì đơn khúc mới nhất là do Tang Đồng sang tác, đã có thể giành được giải thưởng lớn hàng năm.
Tang Đồng trong lòng quýnh lên, đã nhìn thấy Lạc phu nhân nhẹ nhàng quét mắt tới, trên mu bàn tay ấm áp, nghiêng đầu sang chỗ khác chống lại ánh mắt hơi lo lắng của Lạc Hưởng Ngôn.
“Xin lỗi, tôi không biết mẹ tôi lại tính toán như vậy…… Cô yên tâm, cô nếu như không muốn, tôi sẽ bỏ vốn……”
Tang Đồng trong lòng đột nhiên an định xuống, nhàn nhạt cười cười nói: “Không sao, anh giữ nguyên kế hoạch là được rồi, không phải chỉ là một ca khúc ư, tôi có thể cho Hàn Tả Tả, thì cũng có thể cho những người khác.”
Dạ tiệc chính thức bắt đầu, âm nhạc nhẹ nhàng từ từ vang lên. Lạc phu nhân đưa tay khoác lên mu bàn tay Nghiêm Dực, váy nhung tơ màu đen duyên dáng sang trọng, trên cổ đeo chuỗi hồng ngọc cực lớn, bất luận lúc nào cũng thể hiện khí thế nữ vương bức người.
Lạc phu nhân và Nghiêm Dực mở màn, Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn theo sát phía sau, mọi người đều tìm được bạn nhảy ra khiêu vũ.
Lương Nguyên không yên lòng ôm Lương Tiểu Nghệ khiêu vũ, ánh mắt lại vẫn nhìn Tang Đồng.
Lương Tiểu Nghệ trong lòng dâng lên chua sót nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tang Đồng tràn ngập oán hận.
Lương Nguyên đột nhiên mở miệng: “Tiểu Nghệ, đem số tiền quyên góp sửa lại, thêm vào gấp đôi.”
Lương Tiểu Nghệ cau mày, đè xuống lòng tràn đầy không vui nói: “Ca, em hiểu rõ ý của anh, anh muốn sở hữu sáng tác của Tang Đồng…… Nhưng là, ngay cả khi chúng ta bỏ ra số tiền gấp đôi, cũng không thể lấy được!”
Lương Nguyên như đinh chém sắt nói: “Vậy thì thêm gấp đôi nữa!”
“Ca!” Lương Tiểu Nghệ nóng nảy, “Đừng nói gấp đôi đều không nhất định có thể thành công, phòng công tác bây giờ còn không ổn định, lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, tiền cho album và bộ phim lần sau cũng không đủ dùng!”
Lương Nguyên chán nản thở dài: “Anh không quản được nhiều như vậy, tóm lại tối nay…… Có thể lấy bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu đi, không được nữa thì quay về đem phòng của anh bán đi……”
Lương Tiểu Nghệ trong lòng đau xót, tỉnh táo khuyên nhủ: “Như vậy có cái gì tốt? Phá hủy phòng công tác, anh muốn Đông Sơn tái khởi có bao nhiêu khó khăn? Nếu như cái gì cũng không có, anh lấy cái gì cùng Lạc Nhị gia người ta tranh?”
Lương Nguyên dừng lại bước nhảy, trầm mặc chốc lát, khó khăn gật gật đầu mà nói: “Được rồi, nghe lời em……”
Lương Tiểu Nghệ đứng tại chỗ, nhìn Lương Nguyên gượng cười rời đi, cầm ly rượu lên buồn bực uống.
Một khúc kết thúc, Lạc Hưởng Ngôn đỡ Tang Đồng tới bên cạnh nghỉ ngơi, giúp cô lấy chút uống.
Tang Đồng vặn vẹo uốn éo cổ chân cười nói: “Rất lâu không có mang giày cao gót khiêu vũ rồi, thật là có chút mệt mỏi…… Tôi ngồi nghỉ một lát là tốt rồi, anh đi tới chỗ mẹ đi, bà mới không để cho anh rời khỏi đâu!”
Lạc Hưởng Ngôn đứng lên: “Vậy thì tốt, tôi đi trước.”
Tang Đồng miệng đang uống nước, không chút để ý nhìn mọi người trên sàn nhảy.
Cảm giác đột nhiên có người đứng bên cạnh, Tang Đồng quay đầu lại, đã nhìn thấy Lương Tiểu Nghệ duyên dáng yêu kiều, một thân váy trắng noãn, điểm xuyết những đóa hoa phức tạp, bộ dáng tiểu cô nương chọc người trìu mến.
Tang Đồng đột nhiên nghĩ đến Hàn Tả Tả đã từng đáng giá Lương Tiểu Nghệ, vô cùng không hiền hậu “Xì” bật cười.
Lương Tiểu Nghệ trên mặt nụ cười thân thiết nhất thời không nén được tức giận, trong mắt ghen ghét trần trụi trắng trợn không thèm che giấu.
Tang Đồng cười như không cười nhìn quanh bốn phía, nói: “Lương tiểu thư, tôi khuyên cô nên khống chế một chút cơ mặt khuôn mặt, cô thật sơ suất, nếu như không cẩn thận để ký giả chụp được, sợ rằng mọi người sẽ hiểu lầm cô yêu thích Nhị gia nhà chúng tôi, cho nên mới ghen ghét tôi như vậy!”
Lương Tiểu Nghệ hừ lạnh, nhưng cũng hơi thu lại vẻ mặt, mang theo nụ cười nhu nhược động lòng người nói: “Tang Đồng, cô không phải đã rút lui khỏi làng giải trí rồi sao? Thế nào anh tôi trở lại cô liền hoạt động thường xuyên như vậy? Thế nào? Còn chưa hết hi vọng sao, còn muốn cứng rắn trở lại làng giải trí đến bên cạnh anh tôi à? Đừng nói cô đã gả cho người khác, coi như cô muốn xuất hiện trở lại, lấy danh tiếng anh tôi hôm nay, cô hơn được sao? Cô có thể mang cho anh ấy cái gì?”
Tang Đồng buồn cười: “Lương Tiểu Nghệ, lời này của cô tôi không rõ a! Cái gì gọi là tôi muốn trở lại bên cạnh Lương Nguyên? Là Lương Nguyên trở về nước sau đó tới tìm tôi, loại thuốc cao bôi trên da chó dây dưa không dứt này, tôi nhưng không thèm để tâm tới hắn ta! Thật là buồn cười, tôi hôn nhân mỹ mãn cuộc sống hạnh phúc còn muốn chen vào giữa hai anh em các người sao? Lương Tiểu Nghệ cô có thể hay không không cần phòng tôi như phòng vi khuẩn? Được rồi, tôi hiểu cô từ nhỏ không cha không mẹ cơ khổ, coi như không có cảm giác an toàn, vậy cô cũng không thể đem mọi người toàn thế giới xem là mẹ cô, lúc nào cũng cho là tất cả mọi người phải nuông chiều cô a!”
Lửa giận trong lòng Lương Tiểu Nghệ càng tăng, hạ thấp giọng châm chọc nói: “Đừng cho là tôi không biết cô đang tính toán chuyện gì! Lương Nguyên có thể vì tôi bỏ xuống cô một lần hai lần, như vậy lần này cô đoán anh ấy sẽ lại lựa chọn như thế nào?”
Xa xa, Hàn Tả Tả thấy Tang Đồng cùng Lương Tiểu Nghệ đối mặt, lập tức đẩy ra Chử Tự Thần từ trong sàn nhảy vội vã chạy đi, chạy vội tới trước mặt họ.
Lương Tiểu Nghệ lộ ra một nụ cười quỷ dị, còn chưa kịp xuất ra thủ đoạn liền bị Hàn Tả Tả cắt đứt.
Hàn Tả Tả nhìn thấy rõ ràng trong tay Lương Tiểu Nghệ cầm một ly rượu đầy, không khách khí chút nào mắng: “Lương Tiểu Nghệ, cô con mẹ nó chó khôn liền đi, ngửi thấy mùi phân liền vội vã sáp lại gần liếm liếm! Tang Đồng nơi nào trêu chọc cô mà cô cứ đến chết cũng nắm chặt cô ấy không thả như vậy? Cô thích Lương Nguyên thì tự mình đi mà canh giữ! Bắt không được lòng của đàn ông còn ghen ghét phụ nữ xinh đẹp khắp thiên hạ, cô loại người này trong lòng đủ vặn vẹo a!”
Tang Đồng vốn là thấy Hàn Tả Tả một bộ dáng khẩn trương che chở mình như vậy rất cảm động, nhưng vừa nghe đến cô mở miệng liền đầu đầy vạch đen rồi, đây là mắng Lương Tiểu Nghệ hay là chửi mình a!
Lương Tiểu Nghệ đem ly rượu muốn hất lên bản thân thu lại, cật lực nuốt xuốt lửa giận đang tuôn trào trong lòng, động tĩnh bên này đã khá lớn, nếu như bị ký giả chú ý tới, không biết lại viết loạn những gì nữa.
Lương Tiểu Nghệ ý định chuyển một cái, cố ý làm ra biểu tình uất ức trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng chau mày lại, bộ mặt ẩn nhẫn giơ ly rượu lên tiến tới bên môi, chậm rãi uống vào.
Một ly rượu đầy thấy đáy, Lương Tiểu Nghệ tái mặt lộ ra nụ cười gian nan, sau đó che miệng vội vã xuyên qua đám người rời đi.
Một màn này rơi vào trong mắt người khác, chính là Tang Đồng lãnh diễm cao quý liên hiệp cùng Hàn Tả Tả mánh khoé cường hãn bắt tay khi dễ Tiểu Bạch liên Lương Tiểu Nghệ nhu nhược, sau đó Lương Tiểu Nghệ không muốn ầm ĩ chỉ đành phải khuất nhục nhịn xuống, cỡ nào Thánh mẫu a!
Hàn Tả Tả giận đến lồng ngực phập phồng phập phồng, Tang Đồng thấy vậy sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ cô sơ ý một chút, hung khí đỉnh mặc thật chặt đắp lên người tiểu lễ phục.
Lạc Hưởng Ngôn lúc này trở lại, liền nhìn thấy Tang Đồng một ngụm lại một ngụm uống rượu, Hàn Tả Tả mặt đen lại ngồi ở bên cạnh, thấy hắn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Coi kỹ vợ anh đừng để bị người khác khi dễ chết!”
Lạc Hưởng Ngôn nghi ngờ nhìn Tang Đồng, Tang Đồng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái ly trong tay ánh mắt hết sức chuyên chú nghiêm túc.
Hàn Tả Tả từ trong lỗ mũi phát ra khinh miệt khẽ hừ: “Không có tiền đồ!”
Nói xong liền giẫm lên giày cao gót lộp cộp rời đi.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi xuống hỏi: “Lúc nãy làm sao vậy?”
Tang Đồng thở phào một cái, Hàn Tả Tả khí thế thật sự quá mạnh mẽ, cô một câu nói cũng không dám phản bác.
“Không có gì, mới via rồi Lương Tiểu Nghệ tới sủa bậy thuận tiện làm chút trò vặt nho nhỏ hãm hại bọn tôi thôi.”
Lạc Hưởng Ngôn lạnh mặt: “Cô không sao chớ?”
Tang Đồng lắc đầu một cái: “Cô ta dù sao vẫn biết đang ở trên địa bàn của Lạc gia, có thể gây ra chuyện gì? Không cần để ý tới cô ta là được……”
Đang nói đột nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh lại, tò mò nhìn sang, đã nhìn thấy Lương Nguyên ngồi trước Piano, chiếc Piano màu đen cao quý sáng bóng thật lớn, làm Lương Nguyên nổi bật lên giống như hoàng tử trong đồng thoại.
Hiện trường cũng có rất nhiều người ái mộ Lương Nguyên, nhìn thấy Lương Nguyên muốn biểu diễn, rối rít kích động không thôi.
Lương Nguyên đưa ra đôi tay đặt ở trên phím đàn đen trắng, đột nhiên quay đầu nhìn hướng Tang Đồng, dịu dàng cười một tiếng, cặp mắt thâm tình giống như tỏa ra yêu thương, mười ngón tay ưu nhã nhấc lên.