Máu Tình

Chương 97: Bản doanh Chu gia




Trong một gian phòng rộng lớn một màu trắng xóa, tuy không đầy đủ tiện nghi rườm rà như những căn phòng thường thấy nhưng lại toát lên sự giản dị đầy tinh tế. Màu trắng là màu tinh khiết và càng trở nên thần bí bởi sự phò tá từ thứ ánh sáng dịu nhẹ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mang theo hơi gió trong lành lại phảng phất chút mùi vị ngọt ngào từ thiên nhiên.
Thái Mi sau bốn ngày kể từ khi được Khắc Kiệt đưa từ hòn đảo trở về đến nay vẫn chưa một lần mở mắt. Phần vì sợ hãi, mệt mỏi cộng thêm mất máu đã đẩy cô vượt quá giới hạn của sự chịu đựng. Đến cuối cùng dù đã được Alix phẩu thuật thành công nhưng ý thức cũng như cơ thể đều rơi vào trạng thái suy nhược.
Cơn mê man dai dẵng kéo dài khiến người ngoài nhìn thấy lầm tưởng Thái Mi đang trong một giấc ngủ sâu nhưng trong tiềm thức của cô lại không ngừng tái diễn cảnh tượng cô bị đám thổ dân truy sát. Ngay khi cô tuyệt vọng tưởng rằng sẽ chết lại chính là Huy Vũ bất chấp tất cả lao đến cứu cô. Cô thấy Huy Vũ thương tích đầy mình, máu tươi đầy người khiến cô sợ hãi đến khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Rồi cô lại thấy Huy Vũ nằm trong lòng cô, hai mắt hắn khẽ nhắm lại, bàn tay vẫn luôn giữ chặt lấy tay cô mà nói: “Đừng để khi tôi tỉnh lại lại không nhìn thấy em!”
Đúng rồi! Huy Vũ không muốn cô rời xa hắn. Nhưng cô cảm nhận được bàn tay của cô lúc này lại hoàn toàn trống rỗng. Cô vì sao lại để lạc mất bàn tay của hắn? Nếu Huy Vũ tỉnh lại mà không nhìn thấy cô, có phải hắn sẽ không tiếc rẽ gì mà bẻ gãy cổ cô không? Không được, cô phải tìm lại hắn, cô không muốn nuốt lời hứa với hắn.
Trong cơn mê man, gương mặt nhợt nhạt của cô có chút chuyển sắc, mi tâm của cô khẽ nhíu lại, đôi môi nhỏ nhắn cố nói nhưng lại không mở miệng thành lời. Nhưng nếu cố gắng lắng nghe vẫn có thể nghe được hai chữ “Huy Vũ”.
Bàn tay Thái Mi đưa lên không trung, trong tiềm thức là cô đang tìm kiếm Huy Vũ, trong thực tại là cô đang cố tìm kiếm bàn tay ấm áp mà cô đã lạc mất nơi đâu.
“Thái Mi!” Khắc Kiệt đang ngồi trên ghế nhìn thấy Thái Mi có biểu hiện tĩnh lại. Cô mê man suốt bốn ngày liền khiến anh ta lo lắng vô cùng. Nhưng thần sắc Thái Mi có chút kì quặc, lại có chút hoảng hốt, có phải cô vẫn còn ám ảnh chuyện trên đảo. Khắc Kiệt trong lòng vui mừng lẫn bất an vừa đứng lên khỏi ghế vừa hét lớn: “Mau gọi Alix!”
Khắc Kiệt ngồi ngay lên cạnh giường, anh ta nắm lấy bàn tay của Thái Mi vẫn không ngừng mò mẫm trong không trung. Nhìn thấy nét mặt đầy hoang mang, trong lúc mê man vẫn khiến cô sợ hãi thế này thật khiến anh cảm thấy chua xót vô cùng. Vô thức bàn tay của anh nắm chặt hơn lấy bàn tay của Thái Mi, anh cảm nhận được bàn tay của cô không còn vùng vẫy nữa, tâm trạng của cô có lẽ đã dần ổn định lại.
“Thái Mi, không sao nữa rồi, không còn nguy hiểm nữa. Cô mau tĩnh lại đi!” Khắc Kiệt nhẹ giọng lên tiếng, lời nói dịu dàng kêu gọi Thái Mi tỉnh giấc.
Ai đang nắm tay cô, là Huy Vũ sao? Đôi mắt suốt mấy ngày liền không nhìn thấy ánh sáng cũng dần dần chịu hé mở. Thứ ánh sáng dịu nhẹ như ánh đèn mãnh liệt đập vào mắt khiến hai chòng mắt của cô nhói lên cảm giác rét buốt. Cô vội nhắm mắt lại nhưng cũng nhanh chóng dần thích nghi mà chậm rãi mở mắt.
Trần nhà trắng buốt, bên cạnh cửa sổ là hai mảnh màng trắng không ngừng được gió thổi đong đưa. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác màu trắng lại tuyệt vời đến vậy. Nhưng lại càng tiên cảnh hơn khi gương mặt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh nhìn cô mỉm cười với ánh mắt ngập tràn tia sáng long lanh. Bất giác khóe môi của cô cũng khẽ cong thành tia cười ấm áp, cô khẽ lên tiếng: “Huy Vũ!”
Khắc Kiệt không kinh ngạc khi bị Thái Mi nhận nhầm, anh ta không bận tâm chuyện đó. Điều anh ta bận tâm chính là việc Thái Mi đã tỉnh lại, nụ cười bên khóe môi càng mở rộng hơn, cất giọng dịu dàng đầy quan tâm: “Cô thấy trong người thế nào rồi?”
Nhìn nụ cười đầy mê hoặc của người đàn ông trước mắt, Thái Mi cảm thấy Huy Vũ hôm nay không giống với mọi ngày. Cô không hiểu vì sao nhưng rõ ràng đây chính là Huy Vũ. Đầu ốc có chút quay cuồng, có chút rỗng tuếch, cô đưa tay gõ gõ nhẹ vào đầu.
“Thái Mi, cô đau chỗ nào sao?” Các ngón tay Khắc Kiệt theo quán tính nắm chặt hơn với bàn tay mềm mại của Thái Mi. Không nge thấy Thái Mi nói gì chỉ thấy cô cứ vỗ vỗ vào đầu, lẽ nào đầu cô bị thương mà anh ta lại không biết.
Thái Mi thuận mắt nhìn thấy bàn tay đang cố nắm lấy tay mình. Cô lại cảm thấy hiếu kì với bàn tay xa lạ này liền ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay.  
“Chu Khắc Kiệt!” Ánh mắt Thái Mi khi chạm vào gương mặt của người đàn ông đối diện lại không ngừng thay đổi đủ dòng biểu cảm. Ngờ vực có, hoang mang có nhưng biểu hiện cuối cùng chính là sợ hãi.
Sau khi hét toáng lên cả họ lẫn tên của Khắc Kiệt, Thái Mi vội rút tay ra khỏi bàn tay của anh ta. Cô dường như không biết hay quên mất bản thân mình đang bị thương mà bật người ngồi nhanh dậy. Cơn đau cắt thịt cũng nhanh chóng diễn ra khiến sắc mặt cô trở nên tệ hơn, những giọt mồ hôi lấm tấm rượm đầy cả mặt. Hai mắt cô nhắm chặt tưởng chừng cơn đau như đang dần giết chết cô.
Biểu hiện này của Thái Mi ngoài sức tưởng tượng của Khắc Kiệt. Thấy cô đau đớn như chết đi sống lại, Khắc Kiệt lại như có sóng vỗ trong lòng vội lên tiếng: “Đừng cử động mạnh, miệng vết thương sẽ lại rách đó.”
Thái Mi nghe không lọt lời nói nào của Khắc Kiệt, cô bất chấp cơn đau đang dày vò mà đưa mắt lướt nhìn quanh căn phòng. Trong bản doanh của Long gia không có căn phòng nào được bài trí màu trắng, đây rõ ràng không phải bản doanh của Long gia. Cô lại đưa mắt nhìn Khắc Kiệt, đáy mắt có chút hận thù cũng có chút sợ hãi: “Là anh bắt tôi về đây? Đây là bản doanh của anh sao?”
Theo như sự hiểu biết đôi chút của cô về Khắc Kiệt là anh ta rất thích màu trắng. Căn phòng hoàn toàn được màu trắng chiếm lĩnh thế này chẳng phải chính là câu trả lời cho sự nghi ngờ của cô.
“Không phải là bắt, mà là tôi cứu cô đưa về đây!” Thấy Thái Mi đã lấy lại chút tĩnh táo, Khắc Kiệt mới chậm rãi giải thích: “Nếu không phải tôi kịp thời đưa cô về đây chữa trị, với tình trạng thương tích trên người, cô e là mạng sống đã không còn giữ được. Thái Mi, cô mê man suốt bốn ngày rồi, vừa tĩnh dậy đừng nên bội bạc bản thân mình quá.”
Mê man suốt bốn ngày, vậy cô đã ở đây suốt bốn ngày rồi sao? Ngay khi Thái Mi vừa mở miệng định nói gì đó thì từ bên ngoài, Alix trên tay cầm theo hộp đồ nghề vội vàng bước vào.
“Thiếu gia!” Alix dừng lại phía sau lưng Khắc Kiệt chưa kịp cúi đầu chào đã thấy Khắc Kiệt vội vàng đứng lên lùi về sau chiếc giường, rồi thúc giục: “Mau lên, mau xem tình trạng Thái Mi thế nào.”
“Vâng vâng!” Alix bước nhanh ngang qua Khắc Kiệt, ông đặt hộp đồ nghề trên bàn, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe thấy lời nói đầy kích động của Thái Mi: “Không cần!”
Khắc kiệt vội bước đến cạnh giường, nói với tâm trạng lo lắng: “Thái Mi, vết thương của cô rất nguy hiểm. Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải chăm sóc kĩ lưỡng. Cô...”
“Tôi nói không cần!” Thái Mi lại một lần nữa lên tiếng cự tuyệt. Vì kích động lại khiến cơn đau nhói lên kịch liệt, cô nhăn mặt nhíu mày vội đưa tay lên ôm nhẹ lấy vết thương.
Khắc Kiệt lập tức sầm mặt, anh ta không ngờ rằng Thái Mi lại phản đối kịch liệt đến vậy. Có lẽ điều này được xuất phát từ nguyên do là ghét anh. Từ trước đến nay, Khắc Kiệt luôn gặp Thái Mi trong tình trạng cô rạng ngời với sức sống mãnh liệt, cô luôn mang đến niềm vui cho anh khiến anh quen rồi. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô cự tuyệt anh, khiến anh cảm giác có chút lạ lẫm xen lẫn mất mát. Tuy vậy, anh vẫn không quên vết thương đang dày vò Thái Mi. Thế nên anh gác bỏ mọi cảm giác trong lòng sang bên mà tận tâm vỗ về cô: “Thái Mi, dù là gì thì vết thương vẫn quan trọng nhất. Cô nên...”
“Huy Vũ đâu?” Lại một lần nữa Thái Mi ném sự quan tâm của Khắc Kiệt dành cho cô sang một bên. Trong lúc đau đớn bởi vết thương đang dần rút hết sức lực thì trong đầu cô lại hiện ra hình dáng của Huy Vũ. Cô nhớ là hắn đã bị trúng độc, nhưng cô cũng nhớ rõ ràng cô đã gặp được đám người Hạo Nhân rồi mới bất tĩnh. Tại sao lúc này cô lại ở trong bản doanh của Chu gia, lẽ nào Huy Vũ cũng bị Khắc Kiệt bắt về đây?
Khắc Kiệt nhíu mày, anh ta thu hồi thái độ quan tâm, lại nhìn chằm chằm Thái Mi đang không còn đủ sức ngồi vững, chậm rãi từng chữ một: “Mạng sống cô không lo, cô lại đi lo cho mạng sống của cậu ta?”
Nghe thấy lời này của Khắc kiệt, không hiểu sao Thái Mi lại cứ ngập tràn nỗi bất an trong lòng, miệng vô thức tự lẫm nhẫm: “Huy Vũ đang bị trúng độc, anh ta nói chỉ có thuốc giải của Dương Nhẫn mới giải được chất độc trong người.”
Trong đầu Thái Mi chợt có tiếng súng nổ, hai con mắt vốn hoang mang lại bật mở to ra mà nhìn Khắc kiệt: “Anh nói tôi hôn mê bốn ngày. Vậy Huy Vũ thế nào rồi, anh bắt anh ta vậy Dương Nhẫn làm sao đưa được thuốc giải cứu Huy Vũ?”
Trầm lặng trong chốc lát, Khắc Kiệt đột nhiên lên tiếng: “Lý Hạo Nhân đã bán cô cho tôi.” Lời nói rành mạch rõ ràng không để tâm đến tâm trạng của Thái Mi.
Câu nói của Khắc Kiệt tuy chỉ vài chữ  ngắn ngủi nhưng cũng lọt vào tai Thái Mi không xót chữ nào. Cô có chút kinh ngạc lẫn ngờ vực không rõ ràng: “Tôi không hiểu lời anh nói!”
Đáy mắt Khắc Kiệt lóe lên tia sáng hài lòng, khóe môi không nhanh không vội mà nói: “Lý Hạo Nhân cần máy bay để đưa Long Huy Vũ cùng thuộc hạ của cậu ta rời khỏi đảo. Cậu ta cần hai chiếc máy bay của tôi, và tôi...”
Khắc Kiệt nói đến đây thì dừng không nói tiếp. Thái Mi có chút nghi ngờ bởi lời nói úp mở của Khắc Kiệt, cô chậm rãi nhíu mày, không hỏi mà chọn cách im lặng chờ đợi đáp án. Cơn đau ê ẫm không ngừng dày vò khiến đầu ốc Thái Mi có chút quay cuồng, cô đưa tay ôm lấy vết thương đang ra máu.
Khắc Kiệt liếc mắt trộm nhìn nơi vết thương của Thái Mi có chút máu loan ướt chiếc áo sơ mi trắng. Anh ta không chút biểu hiện khác thường, nhìn Thái Mi với dáng vẻ ngạo nghễ thường thấy: “Tôi cần mạng sống của Long Huy Vũ!”
Hai hàng lông mày vốn đã nhíu lại nay càng nhíu chặt hơn. Cân nhắc trong vài giây, Thái Mi trầm giọng: “Nói vậy có nghĩa Huy Vũ đã được giải độc?”
Gương mặt Thái Mi nhợt nhạt hơn lúc nào hết, có lẽ cô đã quá sức chịu đựng bởi vết thương. Cô đưa mắt nhìn về phía Khắc Kiệt, tuy mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ lời khẳng định của anh ta. Ngay sau đó cô ngất lịm và thả người ngã xuống.
Khắc Kiệt nhanh tay đở lấy nửa thân người đang ngã của Thái Mi. Gương mặt vốn mỉm cười vừa rồi đã không còn chỉ còn hiện diện là nét mặt đầy lo lắng. Anh ta nhẹ nhàng đỡ Thái Mi nằm gối đầu trên gối, rồi nhanh chóng lùi người về sau nhường vị trí cho Alix: “Mau xem Thái Mi sao rồi!”
“Vâng!” Alix như đang chờ đợi điều này, anh ta nhanh chóng bước đến cạnh giường và lần lượt xem qua tình trạng vết thương lẫn sức khỏe của Thái Mi.
Từ bên ngoài Chu Minh bước đến đứng phía sau Khắc Kiệt khom người nói: “Thiếu gia, lão đại đang trên đường trở về!”
Khắc Kiệt vẫn dáng vẻ trầm lặng, chỉ đứng nhìn Thái Mi thêm một lát rồi quay người bỏ đi ra khỏi phòng. Nhưng cũng không quên ném lại câu nói lạnh lùng: “Nói với ba tôi, tôi có việc cần phải giải quyết!”
Nhìn theo dáng người rời khỏi cửa phòng của Khắc Kiệt, Chu Minh lại xoay người nhìn về phía Thái Mi đang nằm trên giường. Vào thời điểm này chẳng còn chuyện quan trọng nào phải đích thân Khắc Kiệt ra mặt. Vậy mà khi nghe tin lão đại trở về, thiếu gia lại viện lý do rời đi. Chu Minh khẽ nheo mắt, đáy mắt có chút bất an. Việc thiếu gia đưa Hà Thái Mi về đây, thật không đoán được là phúc hay họa.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

CHƯƠNG 97:       Bản doanh Chu gia

Trong một gian phòng rộng lớn một màu trắng xóa, tuy không đầy đủ tiện nghi rườm rà như những căn phòng thường thấy nhưng lại toát lên sự giản dị đầy tinh tế. Màu trắng là màu tinh khiết và càng trở nên thần bí bởi sự phò tá từ thứ ánh sáng dịu nhẹ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mang theo hơi gió trong lành lại phảng phất chút mùi vị ngọt ngào từ thiên nhiên.
Thái Mi sau bốn ngày kể từ khi được Khắc Kiệt đưa từ hòn đảo trở về đến nay vẫn chưa một lần mở mắt. Phần vì sợ hãi, mệt mỏi cộng thêm mất máu đã đẩy cô vượt quá giới hạn của sự chịu đựng. Đến cuối cùng dù đã được Alix phẩu thuật thành công nhưng ý thức cũng như cơ thể đều rơi vào trạng thái suy nhược.
Cơn mê man dai dẵng kéo dài khiến người ngoài nhìn thấy lầm tưởng Thái Mi đang trong một giấc ngủ sâu nhưng trong tiềm thức của cô lại không ngừng tái diễn cảnh tượng cô bị đám thổ dân truy sát. Ngay khi cô tuyệt vọng tưởng rằng sẽ chết lại chính là Huy Vũ bất chấp tất cả lao đến cứu cô. Cô thấy Huy Vũ thương tích đầy mình, máu tươi đầy người khiến cô sợ hãi đến khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Rồi cô lại thấy Huy Vũ nằm trong lòng cô, hai mắt hắn khẽ nhắm lại, bàn tay vẫn luôn giữ chặt lấy tay cô mà nói: “Đừng để khi tôi tỉnh lại lại không nhìn thấy em!”
Đúng rồi! Huy Vũ không muốn cô rời xa hắn. Nhưng cô cảm nhận được bàn tay của cô lúc này lại hoàn toàn trống rỗng. Cô vì sao lại để lạc mất bàn tay của hắn? Nếu Huy Vũ tỉnh lại mà không nhìn thấy cô, có phải hắn sẽ không tiếc rẽ gì mà bẻ gãy cổ cô không? Không được, cô phải tìm lại hắn, cô không muốn nuốt lời hứa với hắn.
Trong cơn mê man, gương mặt nhợt nhạt của cô có chút chuyển sắc, mi tâm của cô khẽ nhíu lại, đôi môi nhỏ nhắn cố nói nhưng lại không mở miệng thành lời. Nhưng nếu cố gắng lắng nghe vẫn có thể nghe được hai chữ “Huy Vũ”.
Bàn tay Thái Mi đưa lên không trung, trong tiềm thức là cô đang tìm kiếm Huy Vũ, trong thực tại là cô đang cố tìm kiếm bàn tay ấm áp mà cô đã lạc mất nơi đâu.
“Thái Mi!” Khắc Kiệt đang ngồi trên ghế nhìn thấy Thái Mi có biểu hiện tĩnh lại. Cô mê man suốt bốn ngày liền khiến anh ta lo lắng vô cùng. Nhưng thần sắc Thái Mi có chút kì quặc, lại có chút hoảng hốt, có phải cô vẫn còn ám ảnh chuyện trên đảo. Khắc Kiệt trong lòng vui mừng lẫn bất an vừa đứng lên khỏi ghế vừa hét lớn: “Mau gọi Alix!”
Khắc Kiệt ngồi ngay lên cạnh giường, anh ta nắm lấy bàn tay của Thái Mi vẫn không ngừng mò mẫm trong không trung. Nhìn thấy nét mặt đầy hoang mang, trong lúc mê man vẫn khiến cô sợ hãi thế này thật khiến anh cảm thấy chua xót vô cùng. Vô thức bàn tay của anh nắm chặt hơn lấy bàn tay của Thái Mi, anh cảm nhận được bàn tay của cô không còn vùng vẫy nữa, tâm trạng của cô có lẽ đã dần ổn định lại.
“Thái Mi, không sao nữa rồi, không còn nguy hiểm nữa. Cô mau tĩnh lại đi!” Khắc Kiệt nhẹ giọng lên tiếng, lời nói dịu dàng kêu gọi Thái Mi tỉnh giấc.
Ai đang nắm tay cô, là Huy Vũ sao? Đôi mắt suốt mấy ngày liền không nhìn thấy ánh sáng cũng dần dần chịu hé mở. Thứ ánh sáng dịu nhẹ như ánh đèn mãnh liệt đập vào mắt khiến hai chòng mắt của cô nhói lên cảm giác rét buốt. Cô vội nhắm mắt lại nhưng cũng nhanh chóng dần thích nghi mà chậm rãi mở mắt.
Trần nhà trắng buốt, bên cạnh cửa sổ là hai mảnh màng trắng không ngừng được gió thổi đong đưa. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có cảm giác màu trắng lại tuyệt vời đến vậy. Nhưng lại càng tiên cảnh hơn khi gương mặt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh nhìn cô mỉm cười với ánh mắt ngập tràn tia sáng long lanh. Bất giác khóe môi của cô cũng khẽ cong thành tia cười ấm áp, cô khẽ lên tiếng: “Huy Vũ!”
Khắc Kiệt không kinh ngạc khi bị Thái Mi nhận nhầm, anh ta không bận tâm chuyện đó. Điều anh ta bận tâm chính là việc Thái Mi đã tỉnh lại, nụ cười bên khóe môi càng mở rộng hơn, cất giọng dịu dàng đầy quan tâm: “Cô thấy trong người thế nào rồi?”
Nhìn nụ cười đầy mê hoặc của người đàn ông trước mắt, Thái Mi cảm thấy Huy Vũ hôm nay không giống với mọi ngày. Cô không hiểu vì sao nhưng rõ ràng đây chính là Huy Vũ. Đầu ốc có chút quay cuồng, có chút rỗng tuếch, cô đưa tay gõ gõ nhẹ vào đầu.
“Thái Mi, cô đau chỗ nào sao?” Các ngón tay Khắc Kiệt theo quán tính nắm chặt hơn với bàn tay mềm mại của Thái Mi. Không nge thấy Thái Mi nói gì chỉ thấy cô cứ vỗ vỗ vào đầu, lẽ nào đầu cô bị thương mà anh ta lại không biết.
Thái Mi thuận mắt nhìn thấy bàn tay đang cố nắm lấy tay mình. Cô lại cảm thấy hiếu kì với bàn tay xa lạ này liền ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay.  
“Chu Khắc Kiệt!” Ánh mắt Thái Mi khi chạm vào gương mặt của người đàn ông đối diện lại không ngừng thay đổi đủ dòng biểu cảm. Ngờ vực có, hoang mang có nhưng biểu hiện cuối cùng chính là sợ hãi.
Sau khi hét toáng lên cả họ lẫn tên của Khắc Kiệt, Thái Mi vội rút tay ra khỏi bàn tay của anh ta. Cô dường như không biết hay quên mất bản thân mình đang bị thương mà bật người ngồi nhanh dậy. Cơn đau cắt thịt cũng nhanh chóng diễn ra khiến sắc mặt cô trở nên tệ hơn, những giọt mồ hôi lấm tấm rượm đầy cả mặt. Hai mắt cô nhắm chặt tưởng chừng cơn đau như đang dần giết chết cô.
Biểu hiện này của Thái Mi ngoài sức tưởng tượng của Khắc Kiệt. Thấy cô đau đớn như chết đi sống lại, Khắc Kiệt lại như có sóng vỗ trong lòng vội lên tiếng: “Đừng cử động mạnh, miệng vết thương sẽ lại rách đó.”
Thái Mi nghe không lọt lời nói nào của Khắc Kiệt, cô bất chấp cơn đau đang dày vò mà đưa mắt lướt nhìn quanh căn phòng. Trong bản doanh của Long gia không có căn phòng nào được bài trí màu trắng, đây rõ ràng không phải bản doanh của Long gia. Cô lại đưa mắt nhìn Khắc Kiệt, đáy mắt có chút hận thù cũng có chút sợ hãi: “Là anh bắt tôi về đây? Đây là bản doanh của anh sao?”
Theo như sự hiểu biết đôi chút của cô về Khắc Kiệt là anh ta rất thích màu trắng. Căn phòng hoàn toàn được màu trắng chiếm lĩnh thế này chẳng phải chính là câu trả lời cho sự nghi ngờ của cô.
“Không phải là bắt, mà là tôi cứu cô đưa về đây!” Thấy Thái Mi đã lấy lại chút tĩnh táo, Khắc Kiệt mới chậm rãi giải thích: “Nếu không phải tôi kịp thời đưa cô về đây chữa trị, với tình trạng thương tích trên người, cô e là mạng sống đã không còn giữ được. Thái Mi, cô mê man suốt bốn ngày rồi, vừa tĩnh dậy đừng nên bội bạc bản thân mình quá.”
Mê man suốt bốn ngày, vậy cô đã ở đây suốt bốn ngày rồi sao? Ngay khi Thái Mi vừa mở miệng định nói gì đó thì từ bên ngoài, Alix trên tay cầm theo hộp đồ nghề vội vàng bước vào.
“Thiếu gia!” Alix dừng lại phía sau lưng Khắc Kiệt chưa kịp cúi đầu chào đã thấy Khắc Kiệt vội vàng đứng lên lùi về sau chiếc giường, rồi thúc giục: “Mau lên, mau xem tình trạng Thái Mi thế nào.”
“Vâng vâng!” Alix bước nhanh ngang qua Khắc Kiệt, ông đặt hộp đồ nghề trên bàn, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe thấy lời nói đầy kích động của Thái Mi: “Không cần!”
Khắc kiệt vội bước đến cạnh giường, nói với tâm trạng lo lắng: “Thái Mi, vết thương của cô rất nguy hiểm. Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải chăm sóc kĩ lưỡng. Cô...”
“Tôi nói không cần!” Thái Mi lại một lần nữa lên tiếng cự tuyệt. Vì kích động lại khiến cơn đau nhói lên kịch liệt, cô nhăn mặt nhíu mày vội đưa tay lên ôm nhẹ lấy vết thương.
Khắc Kiệt lập tức sầm mặt, anh ta không ngờ rằng Thái Mi lại phản đối kịch liệt đến vậy. Có lẽ điều này được xuất phát từ nguyên do là ghét anh. Từ trước đến nay, Khắc Kiệt luôn gặp Thái Mi trong tình trạng cô rạng ngời với sức sống mãnh liệt, cô luôn mang đến niềm vui cho anh khiến anh quen rồi. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô cự tuyệt anh, khiến anh cảm giác có chút lạ lẫm xen lẫn mất mát. Tuy vậy, anh vẫn không quên vết thương đang dày vò Thái Mi. Thế nên anh gác bỏ mọi cảm giác trong lòng sang bên mà tận tâm vỗ về cô: “Thái Mi, dù là gì thì vết thương vẫn quan trọng nhất. Cô nên...”
“Huy Vũ đâu?” Lại một lần nữa Thái Mi ném sự quan tâm của Khắc Kiệt dành cho cô sang một bên. Trong lúc đau đớn bởi vết thương đang dần rút hết sức lực thì trong đầu cô lại hiện ra hình dáng của Huy Vũ. Cô nhớ là hắn đã bị trúng độc, nhưng cô cũng nhớ rõ ràng cô đã gặp được đám người Hạo Nhân rồi mới bất tĩnh. Tại sao lúc này cô lại ở trong bản doanh của Chu gia, lẽ nào Huy Vũ cũng bị Khắc Kiệt bắt về đây?
Khắc Kiệt nhíu mày, anh ta thu hồi thái độ quan tâm, lại nhìn chằm chằm Thái Mi đang không còn đủ sức ngồi vững, chậm rãi từng chữ một: “Mạng sống cô không lo, cô lại đi lo cho mạng sống của cậu ta?”
Nghe thấy lời này của Khắc kiệt, không hiểu sao Thái Mi lại cứ ngập tràn nỗi bất an trong lòng, miệng vô thức tự lẫm nhẫm: “Huy Vũ đang bị trúng độc, anh ta nói chỉ có thuốc giải của Dương Nhẫn mới giải được chất độc trong người.”
Trong đầu Thái Mi chợt có tiếng súng nổ, hai con mắt vốn hoang mang lại bật mở to ra mà nhìn Khắc kiệt: “Anh nói tôi hôn mê bốn ngày. Vậy Huy Vũ thế nào rồi, anh bắt anh ta vậy Dương Nhẫn làm sao đưa được thuốc giải cứu Huy Vũ?”
Trầm lặng trong chốc lát, Khắc Kiệt đột nhiên lên tiếng: “Lý Hạo Nhân đã bán cô cho tôi.” Lời nói rành mạch rõ ràng không để tâm đến tâm trạng của Thái Mi.
Câu nói của Khắc Kiệt tuy chỉ vài chữ  ngắn ngủi nhưng cũng lọt vào tai Thái Mi không xót chữ nào. Cô có chút kinh ngạc lẫn ngờ vực không rõ ràng: “Tôi không hiểu lời anh nói!”
Đáy mắt Khắc Kiệt lóe lên tia sáng hài lòng, khóe môi không nhanh không vội mà nói: “Lý Hạo Nhân cần máy bay để đưa Long Huy Vũ cùng thuộc hạ của cậu ta rời khỏi đảo. Cậu ta cần hai chiếc máy bay của tôi, và tôi...”
Khắc Kiệt nói đến đây thì dừng không nói tiếp. Thái Mi có chút nghi ngờ bởi lời nói úp mở của Khắc Kiệt, cô chậm rãi nhíu mày, không hỏi mà chọn cách im lặng chờ đợi đáp án. Cơn đau ê ẫm không ngừng dày vò khiến đầu ốc Thái Mi có chút quay cuồng, cô đưa tay ôm lấy vết thương đang ra máu.
Khắc Kiệt liếc mắt trộm nhìn nơi vết thương của Thái Mi có chút máu loan ướt chiếc áo sơ mi trắng. Anh ta không chút biểu hiện khác thường, nhìn Thái Mi với dáng vẻ ngạo nghễ thường thấy: “Tôi cần mạng sống của Long Huy Vũ!”
Hai hàng lông mày vốn đã nhíu lại nay càng nhíu chặt hơn. Cân nhắc trong vài giây, Thái Mi trầm giọng: “Nói vậy có nghĩa Huy Vũ đã được giải độc?”
Gương mặt Thái Mi nhợt nhạt hơn lúc nào hết, có lẽ cô đã quá sức chịu đựng bởi vết thương. Cô đưa mắt nhìn về phía Khắc Kiệt, tuy mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ lời khẳng định của anh ta. Ngay sau đó cô ngất lịm và thả người ngã xuống.
Khắc Kiệt nhanh tay đở lấy nửa thân người đang ngã của Thái Mi. Gương mặt vốn mỉm cười vừa rồi đã không còn chỉ còn hiện diện là nét mặt đầy lo lắng. Anh ta nhẹ nhàng đỡ Thái Mi nằm gối đầu trên gối, rồi nhanh chóng lùi người về sau nhường vị trí cho Alix: “Mau xem Thái Mi sao rồi!”
“Vâng!” Alix như đang chờ đợi điều này, anh ta nhanh chóng bước đến cạnh giường và lần lượt xem qua tình trạng vết thương lẫn sức khỏe của Thái Mi.
Từ bên ngoài Chu Minh bước đến đứng phía sau Khắc Kiệt khom người nói: “Thiếu gia, lão đại đang trên đường trở về!”
Khắc Kiệt vẫn dáng vẻ trầm lặng, chỉ đứng nhìn Thái Mi thêm một lát rồi quay người bỏ đi ra khỏi phòng. Nhưng cũng không quên ném lại câu nói lạnh lùng: “Nói với ba tôi, tôi có việc cần phải giải quyết!”
Nhìn theo dáng người rời khỏi cửa phòng của Khắc Kiệt, Chu Minh lại xoay người nhìn về phía Thái Mi đang nằm trên giường. Vào thời điểm này chẳng còn chuyện quan trọng nào phải đích thân Khắc Kiệt ra mặt. Vậy mà khi nghe tin lão đại trở về, thiếu gia lại viện lý do rời đi. Chu Minh khẽ nheo mắt, đáy mắt có chút bất an. Việc thiếu gia đưa Hà Thái Mi về đây, thật không đoán được là phúc hay họa.