Máu Tình

Chương 85: Đào thoát




Huy Vũ vẫn ngồi trên thảm cỏ, mặt hắn không đổi sắc, khẩu súng trên tay hướng tới lập tức nhấn còi. Viên đạn bay thẳng vào đầu con báo đen đánh bật con báo đen bay ngược lại về sau và rơi xuống thảm cỏ, cơ thể co giật trong giây lát liền bất động.

Khu rừng vốn đang yên tĩnh lại bị tiếng súng vang ra khiến những con dơi quạ đang bám chân ngủ mình ngược xuống bên dưới cành cây giật mình tỉnh ngủ. Hai con sải hai đôi cánh to dài bay về phía Huy Vũ, khẩu súng dài trên tay không chút nao núng bắn rơi một con. Nhưng con còn lại có vẻ khôn lanh hơn nên luôn lượn mình tránh né. Huy Vũ khẽ mỉm môi, con dơi này dù thông minh nhưng nó mất lợi thế vì thân mình của nó quá lớn. Một loạt súng quyết định vang ra, xé nát con dơi quạ ngay khi đang bay trên không trung.

Huy Vũ không có ý định nghỉ ngơi, hắn quay người tiếp tục chạy thẳng về phía trước thì dừng lại trước một cây cầu khổng lồ có chiều ngang khoảng bốn mét và chiều dài đến hơn ba mươi mét. Cây cầu tự nhiên này được bện từ dây leo già và rễ của các cây cổ thụ vươn theo chiều ngang bắc qua sông suối, tạo nên một kết cấu dạng lưới vững chắc.

Hắn là người rất nhạy cảm, cây cầu này chắc chắn không có vấn đề, vấn đề là ở xung quanh và dưới dòng sông đục màu nước kia là sự hiện diện của những con cá sấu, có con thì đang ngủ, có con thì đang bơi trên dòng sông. Nhưng Huy Vũ không có thời gian do dự, hắn có cảm giác là hắn đang đi đúng hướng, cây cầu này nhất định là đường duy nhất dẫn tới bộ lạc thổ dân.

Như chỉ dừng lại trong vài giây, Huy Vũ cầm chặt lấy khẩu súng trên tay hơn, hắn tiếp tục tốc độ như cũ chạy lên cây cầu. Chạy được đến gần giữa cây cầu thì từ trên không trung bên phía tay phải có đến ba con dơi quạ bay tới với tốc độ như gió. Huy Vũ hướng súng bắn rơi một con xuống sông, hai con còn lại tiếp tục lao về phía hắn.

Do tốc độ của hai con dơi quạ quá nhanh, Huy Vũ vừa kịp thời tránh né móng vuốt của con dơi quạ trước mắt thì con dơi quạ bên cạnh tấn công tới. Hắn liền lách người sang bên thì bước chân hụt hẩn, cơ thể hắn rơi ra khỏi cây cầu. Ngay khi cơ thể vừa rơi xuống, tay của hắn nhanh chóng tóm lấy một sợi dây leo dưới đáy cầu. Dưới dòng sông, con cá sấu từ từ bơi tới gần. Bên trên là sự tấn công của hai con dơi quạ, bên dưới là những con cá sấu đang trực chờ táp lấy hắn. Huy Vũ nheo mắt, hắn vươn người chưa kịp leo lên thì con dơi quạ quay đầu tấn công tới, với tình thế bất lợi này hắn không thể bắn chuẩn xác.

Đợi con dơi quạ bay tới gần, Huy Vũ buông tay khỏi sợi dây leo nhanh chóng tóm lấy chân con dơi quạ. Cơ thể Huy Vũ quá nặng con dơi quạ nhất thời như rơi dần xuống dòng sông. Con cá sấu như đang chờ đợi điều này, nó lập tức há miệng với hàm răng sắc nhọn như cưa điện chờ chực món mồi ngon bên trên. Ngay khi hai bàn chân của Huy Vũ gần rơi vào miệng cá sấu thì thình lình con dơi quạ lấy lại trạng thái cân bằng, nó đập cánh bay lên cao, vô tình kéo theo mạng sống của Huy Vũ thoát khỏi hàm cá sấu.

Một tay bám chặt lấy chân con dơi quạ đang bay trên không trung, Huy Vũ đưa súng bắn chết con dơi quạ con lại đang bay tới gần. Nhìn xuống bên dưới đã là mặt đất, khoảng cách không mấy cao, Huy Vũ liền buông tay khỏi chân con dơi quạ. Cơ thể hắn vừa rơi xuống thì khẩu súng lập tức hướng lên bắn chính xác vào cánh con dơi quạ. Một bên cánh bị thương, con dơi quạ chao đảo trên không rồi rơi xuống ở vị trí cách đó không xa.

Cơ thể vừa rơi xuống, Huy Vũ liền cuộn người lộn vài vòng trên thảm cỏ. Hắn nhanh chóng đứng thẳng người rồi đảo mắt nhìn quanh. Trên gương mặt lạnh nhạt, với ánh mắt lạnh lùng không mang bất kì tia hoang mang nào. Không chút sợ hãi, ngược lại còn toát ra bá khí uy nghiêm của một con người bá đạo. Mặc dù tình thế vừa rồi là lần đầu hắn trãi qua nhưng vẫn không nhằm nhò gì với những lần hắn vào sinh ra tử.

Huy Vũ nhắm thẳng lối đường mòn dưới chân cầu rồi theo đó mà chạy, tốc độ và khí thế không hề suy giảm, hắn như loài sư tử ngạo mạn và độc tôn trong chốn rừng sâu. Không có thứ gì, không có con vật nào có thể ngăn cản được bước chân của hắn.

Chạy được một đoạn, Huy Vũ lập tức dừng chân lách người về phía thân cây bên cạnh. Phía trước có hai tên thổ dân đang đi ngang qua. Huy Vũ không có ý định ra tay mà cẩn thận bám sát theo sau một khoảng cách nhất định với hai tên thổ dân. Chỉ cần đi theo họ, có khả năng lớn hai người sẽ dẫn hắn đến gặp Thái Mi.

Càng về đêm bóng tối càng bị phai lãng khi ánh sáng mặt trăng vẫn đang tung hoành tồn tại. Tiệc tùng ca hát của bộ lạc đã kết thúc từ lâu, đám thổ dân không một bóng người canh gác đã vào trong nhà ngủ say sưa. Đêm khuya gió lạnh thổi vào người khiến toàn thân Thái Mi rét buốt. Nhưng cô như thể không biết thế nào là lạnh lẽo, cơn đói khát dường như cũng trôi vào quên lãng.

Thái Mi thu hai chân bị trói chặt về phía bụng, hai cổ tay cô bị trói chặt nhưng các ngón tay vẫn có thể hoạt động bình thường. Cô với tay về phía chân kéo một bên ống quần lên liền rút ngay con dao ra khỏi ống dày. Đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy có người, Thái Mi trở ngược đầu dao, một cách chuyên nghiệp cắt đứt ngay sợi dây trói tay.

Dây trói chân cũng dễ dàng cắt bỏ ném sang bên, Thái Mi nhanh chóng đứng lên cẩn thận với mỗi bước chân không phát ra tiếng động chạyngang qua những căn nhà lá hướng về phía vùng đất chôn lấy những khẩu súng. Vừa rồi Thái Mithấy đám thổ dân vì sợ hãi nên chỉ lấp đất sơ qua, thế nên không tốn nhiều thời gian cô đã dùng khúc cây sới một lớp đất thì những khẩu súng liền hiện ra trong mắt. Thái Mi nhắt lấy hai khẩu súng dài vác trên vai, một khẩu súng lục bỏ vào túi quần và khẩu súng còn lại cô cầm trên tay phòng thân.

Cảm giác phía sau có sát khí tấn công, Thái Mi quay lại phản ứng chớp nhoáng túm lấy cổ người phụ nữ đang vung cây gỗ định đánh lén cô. Ngay khi thấy người phụ nữ có ý định la hét cầu cứu người làng thì khẩu súng trên tay liền đập mạnh vào sau gáy. Người phụ nữ bất tĩnh, Thái Mi thả bà ta nằm xuống đất sau đó cô chạy thục mạng ra khỏi ngôi làng.

Thái Mi biết rõ người phụ nữ đó rất nhanh sẽ tĩnh lại, nhưng cô không đủ tàn nhẫn như Huy Vũ. Cô không thể giết phụ nữ và trẻ em, họ vô tội.

Chạy được một đoạn khá xa với ngôi làng, Thái Mi mới dám dừng chân nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô thả người ngồi trên một tảng đá rồi thở dốc. Đưa tay lao đi mồ hôi trên trán, Thái Mi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần ló dạng.

“Thừa Ân, cậu nghe tớ gọi không, Thừa Ân!” Thái Mi chợt nhớ đến chiếc nhẫn của cô kết nối trực tiếp với chiếc nhẫn cô tặng Thừa Ân. Nhanh chóng Thái Mi cố điều chỉnh chiếc nhẫn nhưng giữa chốn rừng sâu lại là đảo hoang không có sóng. Thái Mi vẫn giống với đám người Chris không thể kết nối liên lạc được với bên ngoài.

Cho dù lúc này cô thoát được tộc người man rợ kia nhưng nơi đây là lãnh địa của họ, sớm muộn gì cũng lại rơi vào tay bọn họ, không thì cũng chết vì đói khát và kiệt sức. Đảo mắt nhìn quanh khu rừng rậm rộng lớn, Thái Mi không biết cô phải đi về đâu, cô không thể xác định được phương hướng để ra ngoài bờ đảo tìm đám Huy Vũ.

Thái Mi không dám dừng chân lâu, nơi đây địa thế không an toàn cô cần phải nhanh chóng rời đi. Ngồi nghỉ tầm năm phút cô liền đứng lên đi, cô không biết bản thân phải đi hướng nào nên chỉ có thể đi thẳng về phía trước.

Áaaa… Thái Mi đi được một đoạn khá xa thì bên chân phải của cô như mắc phải thứ gì đó, thứ đó lập tức siết chặt lấy cổ chânliền kéo ngược cơ thể của cô lên cao với tốc độ chớp nhoáng, hai khẩu súng dài vác trên vai tuột khỏi cánh tay rơi xuống dưới đất. Sau khi cơ thể không còn bị kéo lên mà dừng lại trên không trung, Thái Mi cảm thấy máu như muốn dồn tới não, đầu của cô chúi ngược hướng xuống đất, còn một chân của cô bị cột chặt bởi sợi dây cứ thế mà treo cô lơ lửng trên không.

Diễn biến xảy ra nhanh đến mức Thái Mi chưa kịp định thần thì phía trước có nhiều tiếng bước chân chạy tới. Năm tên thổ dân từ phía trước và hai bên chậm rãi bước tới với cung tên nhắm về phía cô sẵn sàng buông tay là bắn. Khẩu súng lục vẫn cầm trên tay lập tức bắn vào ngực một tên lại lướt qua bắn ngay vào đầu tên bên cạnh. Thái Mi chưa kịp hướng súng bắn người kế tiếp thì ba tên còn lại bắn tên về phía cô.

Phập… Hai đầu lông mày Thái Mi nhíu chặt vào nhau, phía sau lưng đột nhiên nhói lên một cơn đau cắt thịt. Sau lưng ngay dưới bả vai trái của Thái Mi bị một mũi tên cấm sâu vào, máu tuôn ra xối xả chảy ngược ướt xuống cổ của cô. Do cơ thể bị trói ngược không thể di chuyển tránh né, một tên thổ dân từ phía sau đã bắn vào lưng cô.

Cơ thể đau nhức không còn chút sức lực, Thái Mi nhìn đám thổ dân đang hướng mũi tên về phía cô và mọi thứ xung quanh đang mờ nhạt không ngừng xoay vòng quanh cơ thể mình.

“Chí Khanh!” Nhìn thấy mấy tên thổ dân đang lấp tên rương cung, Thái Mi cảm thấy lần này mạng cô khó qua khỏi, trong lúc tuyệt vọng, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Chí Khanh thế nên vô thức cô thét gọi tên anh ta. Nếu có Chí Khanh đi cùng, Chí Khanh tuyệt đối sẽ không để lạc mất cô, dù có lạc mất cô thì Chí Khanh cũng nhất định quay lại tìm cô, không để cô rơi vào con đường cùng này.

Đoàn đoàn… Hàng loạt tiếng súng vang ra ầm vang bên tai. Thái Mi còn tưởng là cô vì bị mất máu nên mơ hồ không thì là Chí Khanh đang tới cứu cô. Ngay khi cô còn chưa xác nhận được là chuyện gì thì ba tên thổ dân trước mắt bị đạn bắn xé nát người. Thái Mi liền đưa mắt nhìn về phía con người cao lớn đang chạy nhanh về phía cô bắn súng liên tục vào những tên thổ dân đứng bên dưới.

Trước đây cô từng hy vọng Huy Vũ sẽ quay lại cứu cô, nhưng sau lần đó cô đã thất vọng vô cùng. Cô còn tưởng người trước mắt chính là Chí Khanh, nhưng không hiểu vì sao gương mặt lạnh lùng và khí thế soái lang của Huy Vũ lại rõ dần trong mắt cô. Lúc này Thái Mi cảm thấy kinh ngạc hơn là vui mừng, Huy Vũ thật sự đã quay lại cứu cô?

Mặc dù trước mắt cô chỉ là một Long Huy Vũ không có thuộc hạ theo cạnh, hắn một thân một mình với khẩu súng trên tay lần lượt hạ gục từng tên thổ dân. Ánh mắt hắn không chút hoang mang, không chút dao động, hắn lách người tránh né những mũi tên bay tới nhưng chân vẫn không ngừng chạy về phía cô.

Nhìn thấy trước mắt chỉ còn một tên thổ dân đang quay đầu bỏ chạy, Huy Vũ liền dịch họng súng sang bắn gục ngay tức khắc.

Thái Mi nghe thấy tiếng sắc nhọn bay xoẹt ngang qua bên trên cơ thể treo ngược, ngay sau đó sợi dây bị đứt rời, cơ thể cô lập tức rơi xuống. Huy Vũ chân không ngừng chạy, hắn phóng người bay về phía trước, khẩu súng trên tay bị hắn ném sang bên, giành trọn hai cánh tay bay tới đở lấy cơ thể đang rơi của Thái Mi.

Bịch… Huy Vũ và Thái Mi rơi xuống thảm cỏ, cơ thể của Huy Vũ như tấm đệm thịt đở lấy cơ thể của Thái Mi đang nằm trọn trong vòng tay của hắn. Cú va chạm mạnh khiến vết thương nhói lên cơn đau dữ dội, Thái Mi thở dốc nhưng vẫn cố gượng ngẩng cao đầu nhìn Huy Vũ. Cho đến lúc này, trái tim cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của người bên dưới, nhưng cô vẫn không dám tin là Huy Vũ lại liều lĩnh quay lại cứu cô.

Nhìn thấy sắc mặt của Thái Mi trắng bệch như không còn hột máu, hơi thở của cô nặng nhọc. Huy Vũ khẽ cau mày khi thấy dòng máu đỏ tươi tanh đang nằm trên cổ cô. Đập vào mắt hắn là một mũi tên đang hiên ngang dựng đứng vuông gốc với tấm lưng của Thái Mi. Đôi mắt lạnh lùng của Huy Vũ thoáng chốc sẫm màu, giọng nói của hắn vang ra mang phần lo lắng: “Thái Mi, em sao rồi?”

Tối hôm qua sau khi bám theo hai tên thổ dân về làng, Huy Vũ lập tức ra tay thủ tiêu và dấu xác hai tên đó vào bụi cây. Hắn nhanh chóng thâm nhập vào làng thì phát hiện bên dưới gốc cây có nhiều khúc dây bị cắt rời, hắn đoán là Thái Mi đã tự mình thoát thân vì thế hắn lập tức đuổi theo. Khi nhìn thấy Thái Mi bị treo lơ lửng trên không với đám người thổ dân đang bắn tên về phía cô. Bên trong hắn dáy lên thứ cảm giác vui mừng xen lẫn lo lắng vô cùng, hắn lập tức chạy nhanh tới và nhấn còi bắn tới tấp vào những kẻ đang muốn gây hại Thái Mi. Vừa rồi Huy Vũ còn tưởng hắn đã cứu cô kịp thời nhưng không ngờ hắn vẫn đến muộn một bước, khiến cô phải bị thương không nhẹ.

Nghe Huy Vũ hỏi, Thái Mi mới chợt nhớ đến mũi tên vẫn còn nằm trên lưng cô, cơn đau dữ dội lập tức tràn về khiến người của cô khẽ co giật. Ánh mắt Huy Vũ tràn ngập sát khí, hắn trầm giọng: “Em chịu đựng được không?”

Tuy Thái Mi không ngờ đến việc Huy Vũ tự mình liều lĩnh quay lại cứu cô, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, ở trong vòng tay của hắn, cô có cảm giác vô cùng an toàn, cơn sợ hãi nhanh chóng tan đi chỉ còn lại là cơn đau đang giày vò con người cô. Khẽ gật đầu, Thái Mi mở miệng: “Tôi chịu được, mau rời khỏi đây ngay!”

Đói khát, mệt mỏi, mất máu, đau đớn nhưng vẫn là yên tâm khi có sự xuất hiện của Huy Vũ, để lại một câu nói Thái Mi lập tức ngất lịm. Huy Vũ siết chặt lấy vòng eo của Thái Mi, chỉ lần này, chỉ duy nhất một lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để Thái Mi rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Huy Vũ đỡ Thái Mi ngồi dậy, hắn tháo chiếc balo trên lưng ra cầm bên tay rồi để Thái Mi ngồi trên lưng, hắn cõng Thái Mi chạy nhanh về phía trước. Chạy được một đoạn khá xa, Huy Vũ dừng lại đảo mắt quan sát địa hình xung quanh. Hắn để Thái Mi ngồi tựa một bên vai vào thân cây nhằm tránh đụng phải mũi tên vẫn đang cấm trên lưng.

Hắn đổ tất cả mọi thứ từ trong balo của Chris xuống nền đất. Súng lục, đạn dược, dao gâm, một bình nước uống, thuốc thoa vết thương ngoài da, vải băng,… nhưng thứ mà Huy Vũ để mắt đến và là thứ hắn đang muốn tìm chính là bốn quả địa lôi vẫn chưa được kích hoạt.