“Chuyện của ngày hôm qua là thế nào?”
Ông già tóc bạc định nói tiếp vấn đề đang nói dở dang lại bị cắt ngang, ông không hiểu là chuyện gì liền nhìn Huy Vũ vẫn mang vẻ mặt vô cảm, thận trọng lên tiếng hỏi: “Long thiếu, ngài muốn hỏi chuyện các ngài bị tấn công vào ngày hôm qua sao?”
Không thấy Huy Vũ trả lời, ông liền nói: “Tôi đã cho người điều tra rồi. Ban đầu tôi lầm tưởng chỉ có người của Chu gia tấn công, đến sau này mới biết tấn công các ngài còn có đám dân tộc thiểu số.”
Dương Nhẫn nhướng mày, không nhanh không chậm lên tiếng thắc mắc: “Chúng tôi không hận thù gì với những dân tộc thiểu số đó. Ông nói thử xem lí do nào bọn họ lại đuổi giết chúng tôi?”
Vẻ mặt ông già tóc bạc hiện nét thống khổ, ông thở dài: “Thời gian gần đây bọn người dân tộc không hiểu sao cứ liên tục tấn công chúng tôi. Các ngài cũng biết rồi đấy, chúng tôi dù dùng tất cả biện pháp nhưng chỉ có thể giải quyết trong nhất thời, đến tận bây giờ vẫn chưa triệt hạ được bọn họ. Thiệt hại bọn họ gây ra cho thành phố cũng như thiệt hại về người dân đã đành. Tôi không ngờ bọn họ lại dám mang hận thù với chúng tôi mà trút tất cả vào các vị thiếu gia…”
“Theo như lời ông nói thì do đám dân tộc thiểu số gây ra. Nhưng suốt cả buổi trời chúng tôi bị đuổi bắn trên đường phố lại không thấy bất kì một cảnh sát nào can thiệp. Tôi không biết trật tự Ả Rập lại yếu kém như vậy.”
Dương Nhẫn nhếch môi cười, hóa ra cảnh sát Ả Rập tồn tại chỉ để trưng bày.
Hai bên mép của ông già khẽ giật giật, biểu hiện sự bối rối trên gương mặt rất rõ nét: “Dương lục thiếu, khi đó không phải là tôi không muốn điều người trợ giúp các ngài. Chỉ là chuyện riêng của Long gia, tôi…” Ông tỏ vẻ khó nói trong vài giây rồi bạo gan nói tiếp: “Vương quốc chúng tôi thật sự chưa được ý kiến của các ngài, chúng tôi không dám tự quyền can thiệp.”
“Nói vậy là ông bỏ mặc sự sống chết của chúng tôi?” Hạo Nhân khẽ nhíu mày lập tức tiếp lời của ông già tóc bạc.
Ông già vội đưa hai bàn tay về phía trước vẫy vẫy không ngừng, gương mặt vô tội lên tiếng phân trần: “Lý ngũ thiếu, ngài đừng nghi ngờ, thật oan uổng chúng tôi quá! Thật ra ban đầu chúng tôi không dám điều người nhưng thấy đám người truy đuổi càng ngày càng hung hăng và dữ dội. Ngay khi tôi vừa điều người đi thì nhận được tin đám người tấn công năm vị thiếu gia chính là Chu gia. Khổ cho chúng tôi quá, Long thiếu!” Ông quay mặt sang nhìn Huy Vũ với ánh mắt bất lực lại mang phần sợ hãi: “Người khác chúng tôi còn dám đối đầu, nhưng là Chu gia… vương quốc Ả Rập chúng tôi nhỏ bé. Chúng tôi vẫn là không dám đối đầu với Chu gia.”
Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng: “Ông khẳng định?”
Ông già miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn Huy Vũ trả lời: “Long thiếu! Đối thủ của Chu gia cũng chỉ có Long gia hùng mạnh mới có thể đối đầu. Ả Rập quá nhỏ bé so với mắt nhìn của Long gia lẫn Chu gia. Thật lòng mà nói chúng tôi không dám làm mất lòng gia tộc nào cả.”
“Tôi đang hỏi vấn đề người của ông. Ông khẳng định ngày hôm qua không có bất kì một cảnh sát Ả Rập nào xen vào chuyện của chúng tôi?” Vẫn là giọng nói lạnh băng của Huy Vũ vang ra. Lời nói đều đều, chỉ là một câu hỏi nhưng khiến năm người lãnh đạo ngồi đối diện nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Thấy năm người phía trước thật sự có thái độ hoang mang không hề giả dối như vừa rồi. Hạo Nhân cong môi cười: “Người của tôi điều tra, những người tấn công chúng tôi trong ngày hôm qua bề ngoài giống dân tộc thiểu số, trang bị vũ khí cũng hoàn toàn không phải là vũ khí của chúng tôi bán. Nhưng tất cả đều là cảnh sát Ả Rập.” Lời nói nhẹ nhàng hoàn toàn không mang bất kì sát khí nhưng nghe ra lại thấy toàn mùi máu tanh.
Năm người lãnh đạo lập tức sửng sốt trước lời nói nhẹ nhàng từ miệng Hạo Nhân. Đội cảnh sát giả danh dân tộc thiểu số hôm qua đã được bọn họ cố công hóa trang vô cùng cẩn thận. Không những dáng vẻ bề ngoài, đến cách hành sự, ;í lịch bản thân, cả đến trang bị vũ khí cũng là bọn họ bí mật mua từ người khác. Không hề có chút sơ hở vậy mà người của Long gia vẫn nhanh chóng điều tra ra được. Điều này quá đột ngột và bất ngờ, năm người lãnh đạo trong phút chốc hoang mang không thể tìm được một lời giải thích. Vì bọn họ biết, đối diện với những con rồng của Long gia không thể chỉ dùng vài đôi lời mà phải có dẫn chứng cụ thể, nếu không chỉ e sơ xuất một chút khiến bọn họ nghi ngờ chẳng phải Ả Rập sẽ gặp đại nạn.
Huy Vũ như không bận tâm đến lời giải thích của năm người phía trước. Hắn tựa lưng vào sau ghế, trầm thấp lên tiếng: “Vấn đề lúc đầu tôi hỏi không phải là vấn đề chúng tôi bị tấn công.” Lúc đầu hắn vốn chưa định hỏi đến chuyện này, nhưng ông già tóc bạc có tật giật mình tự khui chuyện. Hắn cũng chẳng vội phản bát, dù sao thì chuyện nào hỏi trước, chuyện nào hỏi sau đều như nhau.
“Vậy Long thiếu muốn hỏi đến chuyện gì?” Ông già tóc bạc nhướng mày nhìn Huy Vũ, vừa rồi có phải là ông đã quá vội vàng, ông vẫn là nên thận trọng từng lời nói của ba vị thiếu gia này.
“Cô gái hôm qua các người bắt cóc đến khu ổ chuột ở phía tây thành phố Damman. Ông đừng nói với tôi cả chuyện đó ông cũng không dính liếu đến cảnh sát Ả Rập?”
Ông già mặt biến sắc, chuyện bắt cóc là do ông đích thân chủ mưu. Nhưng người của ông đã ngụy trang rất tốt, còn dẫn dắt đến khu ổ chuột nhằm phân tán việc điều tra. Vậy mà vẫn bị bọn họ phát hiện. Đáy mắt ông già thoáng hiện tia nghi hoặc, Long Huy Vũ thực chất đã biết được bao nhiêu chuyện. Ông không biết đám người Huy Vũ điều tra được đến đâu, vẫn là nên giả ngây ngô không biết gì.
“Long thiếu, tôi…”
“Cô ta là Trang Thừa Ân, Trang tiểu thư của Trang gia.”
Ông già tóc bạc vừa mở miệng lại bị lời nói của Huy Vũ cắt ngang. Nghe nhắc đến Trang gia, sắc mặt phút chốc tối sầm. Trang gia là gia tộc hào môn có quyền lực và tiếng nói vô cùng lớn trong giới bạch đạo. Trang gia chỉ có duy nhất một cô tiểu thư, ngoài ra không có thêm một thiếu gia nào khác. Long gia và Trang gia là hai giới hắc bạch đạo đối lập nhau. Cả hai từ trước đến nay không hề có sự qua lại. Tại sao Trang Thừa Ân lại đi cùng với những người đứng đầu của Long gia. Lẽ nào Trang Thừa Ân đích thật là tình nhân của một trong bảy vị thiếu gia của Long gia. Nếu đúng là vậy, bọn ông không những đắc tội với Long gia tàn bạo độc đoán, mà cả Trang gia bọn họ cũng đã dây vào.
“Các người bắt cóc cô ta uy hiếp chúng tôi. Gây nguy hiểm đến tính mạng của Hà Thái Mi.” Huy Vũ vẻ mặt vẫn vô cảm, lời nói lạnh lẽo vang ra khiến căn phòng phút chốc như rơi xuống hầm băng nghìn năm. Xuyên thấu trái tim năm người lãnh đạo khiến bọn họ trong vài giấy không ngắn tưởng như không còn thở được.
“Số liệu vừa rồi các ông thống kê cùng với những tư liệu các ông nói ra hoàn toàn không giống với Nedass Rappu đã nói.” Huy Vũ không bận tâm đến sắc diện của những người đối diện, hắn lúc này chỉ cần nói những lời cần nói, những lời dư thừa đối với hắn chỉ là cặn bả. Đã đến lúc bọn họ nên chấm dứt mọi chuyện.
Xem ra ba vị thiếu gia này đã điều tra được không ít nhiều thông tin. Nhưng bọn họ chỉ đặt câu hỏi, không bận tâm đến câu trả lời của ông. Nếu mọi chuyện đã bại lộ, kế hoạch A đã không thành, ông nên chuyển sang kế hoạch B, kế hoạch “cùng sinh cùng tử”. Rất nhanh chóng ông già tóc bạc liền cất đi vẻ sợ hãi bày ra trên gương mặt, đáy mắt ánh lên tia cười: “Long thiếu, tôi…”
Hạo Nhân đưa tay ngăn cản lời nói của ông già: “Những gì các ông mới vừa nói hay chuẩn bị nói, chúng tôi không quan tâm.” Ba người bọn họ bỏ thời gian ngồi nghe như không nghe những gì mà năm người lãnh đạo phía trước nói. Những thông tin không thật không nên nghe, những gì sắp diễn ra trước mắt mới là điều bọn họ bận tâm.
Ông già tóc bạc ngờ nghệch không hiểu câu nói vừa rồi là thế nào, ông lên tiếng hỏi: “Lý ngũ thiếu, ý ngài là sao tôi không hiểu.”
Hạo Nhân không trả lời, khóe môi chỉ cong lên tia cười tao nhã, bàn tay đưa lên ra hiệu cho thuộc hạ phía sau. Một người bước về phía cạnh bàn, ngay bên cạnh Hạo Nhân cúi người đặt chiếc máy ghi âm lên trên bàn.
Năm người lãnh đạo không biết là chuyện gì, chỉ thấy người thuộc hạ Long gia sau một cái nhấn nút, từ bên trong máy ghi âm vang ra giọng nói: “Chó cùng cắn chủ. Huống chi Long gia các cậu không hẳn là chủ nhân nơi đây, các cậu có một nửa quyền lực, chúng tôi cũng có một nửa quyền lực. Theo tôi biết, vừa rồi Dương lục thiếu đi tham quan khu mỏ phía đông, Long thiếu gia, cậu vừa rồi cũng nghe thấy rồi đấy, âm thanh vang nổ đó phát ra cũng chính là hướng đông.”
Năm người lãnh đạo cơ mặt có chút thay đổi, đó chẳng phải là giọng nói của Nedass Rappu, giám đốc mỏ dầu Ghawar. Nhưng những lời nói đó là như thề nào? Không ai nói gì, trong căn phòng rộng lớn đông người lại không có một ai lên tiếng chỉ có tiếng nói vang ra từ bên trong chiếc máy ghi âm.
Lần lượt từng lời từng chữ rõ ràng từ miệng Nedass Rappu vang ra đều là những lời uy hiếp đe dọa Huy Vũ và Hạo Nhân giao trả quyền hành một nửa Ghawar, còn cả việc đánh bom giết hại Dương Nhẫn. Tiêu diệt hết toàn bộ thuộc hạ Long gia ở Ghawar. Những lời nói này chẳng khác nào chứng nhận Nedass Rappu và các nhà lãnh đạo Ghawar cũng như chính quyền Ả Rập mưu đồ lật đổ địa vị của Long gia trong Ghawar.
Ông già tóc bạc cơ mặt biến sắc, hoàn toàn đánh tan nét mặt luôn tươi cười. Đám người Huy Vũ đã biết Nedass Rappu tạo phản tại sao lại không sớm rạch mặt ông ta trước bọn họ lại để đến tận ngày nay. Khoan đã, trong hai ngày nay chẳng phải bọn họ vẫn luôn liên lạc qua lại với Nedass Rappu, thuộc hạ thân tính của ông ta luôn thông báo tình hình đám người Huy Vũ cho bọn họ biết. Thuộc hạ của Nedass Rappu? Ông già tóc bạc vừa nghĩ tới đây như dần hiểu ra vấn đề, người thuộc hạ mà bọn họ luôn tín nhiệm đó đã phản lại họ, đúng hơn hắn ta là thuộc hạ của Long gia. Vậy ra trong hai ngày nay, kể từ ngày năm vị thiếu gia của Long gia đặt chân vào đây, tên thuộc hạ đó đã báo thông tin giả cho ông. Đè nén sự sợ hãi trong lòng, ông già tóc bạc nhìn Huy Vũ chậm rãi mở miệng: “Long thiếu gia, ngài đã làm gì Nedass Rappu?”
Huy Vũ đưa mắt nhìn ông già tóc bạc đang bày ra gương mặt căng thẳng nhìn hắn: “Ông ta giết hại thuộc hạ của tôi. Nổ bom cố sát Dương Nhẫn. Uy hiếp tôi và Hạo Nhân. Ông nghĩ bây giờ ông ta thế nào?”
Chỉ là một câu hỏi ngược, nhưng lại là câu trả lời tàn khốc. Ra tay với thuộc hạ của hắn đã là chuyện không thể bỏ qua. Ám hại Dương Nhẫn là tội chết. Uy hiếp hắn và Hạo Nhân, tội nặng càng thêm nặng.
Sau một hồi ngây ngốc, ông già tóc bạc cất lên nụ cười ngạo nghễ, ánh mắt ánh lên tia nham hiểm toan tính. Ba người Huy Vũ không có thái độ khác thường, mặc cho ông ta cười thỏa thích.
Ông già tóc bạc tắt đi tiếng cười nhìn ba người Huy Vũ nhếch môi nói: “Vậy các cậu đến đây, cho chúng tôi nghe đoạn ghi âm này là muốn kiện chúng tôi? Tôi tin các cậu đã biết kế hoạch muốn thống nhất Ghawar của chúng tôi.”
“Vậy ông không chối mấy đám dân tộc thiểu số tấn công chúng tôi vào ngày hôm qua đều là cảnh sát Ả Rập?” Dương Nhẫn nhàn rỗi tùy tiện ném ra một câu.
Ông già tóc bạc đanh mặt đưa mắt nhìn Dương Nhẫn: “Đúng vậy! Tôi đã lao công khổ trí, sắp đặt chu toàn không có bất kì sơ hở. Vậy mà các cậu vẫn có thể điều tra nhanh chóng chỉ trong một ngày?” Không hổ danh Long gia mưu mô thâm hiểm, tài bậc xuất chúng, ông đã quá xem thường họ về điểm này.
Nhếch môi cười, Dương Nhẫn không ích kĩ lời nói liền lên tiếng giải thích: “Cần gì điều tra, chúng tôi đã biết từ lâu. Các ông nhân cơ hội năm người chúng tôi đến đây liền lập kế hoạch ám sát. Giết được chúng tôi rồi lại đổ lỗi cho đám dân tộc thiểu số. Năm người chúng tôi chết, Long gia không nghi ngờ gì về các người chỉ chuyên tâm trả thù vào những dân tộc không liên can kia. Đến khi đó địa vị Long gia trong Ghawar sẽ lung lây. Các người là muốn nhân cơ hội này nuốt trọn một nửa quyền lực của chúng tôi ở Ghawar, thống nhất một Ghawar hoàn chỉnh vốn là của các người.” Bề ngoài mang tính chất giải thích nhưng thực chất là rạch mặt toàn bộ kế hoạch của lãnh đạo Ghawar và chính quyền Ả Rập.
Nghe rõ từng lời từng chữ từ miệng Dương Nhẫn nói ra, ông già tóc bạc như không tin vào lỗ tai mình. Sau vài giây trãi đầy sự hoang mang trong lòng, ông lại nhìn Hạo Nhân với ánh mắt hoài nghi: “Nếu đã biết chúng tôi tấn công, vậy tại sao các người không lẫn tránh ngược lại còn lao vào nguy hiểm?”
“Nguy hiểm?” Nhả ra hai chữ nguy hiểm lập lại từ chính miệng ông già tóc bạc, Dương Nhẫn bậc cười ha hả.
Khóe môi Hạo Nhân cũng cong lên nụ cười khinh miệt: “Dương Nhẫn, nếu cậu không cho ông ta một lời giải thích hoàn hão chỉ e ông ta sẽ giống như Nedass Rappu, có chết cũng không phục.”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên đắc ý của Hạo Nhân và Dương Nhẫn, ông già tóc bạc càng trở nên hoang mang, muốn ngay lập tức nghe lời giải thích tận tường. Kế hoạch bọn ông giàn dựng trong bao nhiêu năm hoàn toàn là bí mật vậy tại sao Long gia lại biết được. Ông ta không tin đám người Huy Vũ lại thông minh đến mức như tiên tri được mọi chuyện. Bất giác ông nhìn lại Dương Nhẫn, đợi chờ một lời giải thích.
Nghe Hạo Nhân nói rất có lí, Dương Nhẫn không nôn không vội lên tiếng: “Như thường người chúng tôi mang theo không ích, chỉ là đến cuộc họp hàng năm, ông cho rằng chúng tôi sẽ mất phòng vệ, vũ khí mang theo bên mình cũng chỉ là vũ khí phòng thân. Các người cho quân nhân của mình giả làm dân tộc thiếu số tấn công bất ngờ, chúng tôi không kịp trở tay sẽ dễ dàng bị tiêu diệt. Nhưng ông không ngờ dù ông đã bài bố người khắp các ngỏ ngách Damman vẫn bị chúng tôi tiêu diệt dễ dàng. Tôi nói cho ông biết, người tôi mang theo ích, nhưng vũ khí theo cùng không phải như những món đồ chơi mà người của ông trang bị.”
Một người ngồi cạnh ông già tóc bạc phản ứng kịch liệt cất lời lớn tiếng: “Nói dối! Nếu các người đã có sự chuẩn bị đối phó chúng tôi. Vậy tại sao Tô Chí Khanh và Thẫm Thế Phong lại dễ dàng bị giết chết?”
“Ngay từ đầu Dương Nhẫn có nói Chí Khanh và Thế Phong bận chuyện nên không thể đến, các người không tin sao?” Hạo Nhân nhẹ cong môi cười, anh ta có ngũ quan tao nhã, là người luôn mang vẻ hòa nhã dịu dàng. Nói anh ta là công tử nhà giàu đúng hơn là tay sát người máu lạnh. Nụ cười trên môi nở ra, hoàn toàn khoan dung cho lời lẽ không biết địa vị cao thấp của người vừa lên tiếng.
Nghe lời nói này từ Hạo Nhân, người đàn ông đó lại tin như không tin, vẫn giọng điệu bất phục: “Chiếc xe chở hai người họ nổ tung. Cả xe còn không toàn vẹn huống chi nói đến cơ thể con người. Các người rõ ràng là đang nói dối với chúng tôi.”
Lại một nụ cười nhẹ nhàng khác hiện ra, Hạo Nhân nhếch mép: “Thái Mi ngồi cùng xe với Chí Khanh và Thế Phong. Lúc này cô ta có thể ngủ phì ở đó, thử nói xem điều gì có thể uy hiếp được tính mạng của hai cậu ấy?”
Người đàn ông cứng họng. Ông già tóc bạc toàn thân lạnh khắp, hai con mắt nhíu lại lên tiếng hỏi: “Nói vậy là hai người đó giả chết?” Trận đuổi giết hôm qua, cứ tưởng là người của ông đuổi giết năm vị thiếu gia của Long gia nhưng thực chất lại bị bọn họ dắt mũi dẫn chạy vòng vòng. Người của ông rõ ràng nhìn thấy cả năm người Huy Vũ và cô gái tên Hà Thái Mi ngồi vào hai chiếc xe. Xem ra việc dẫn dắt bọn họ đuổi giết khắp nơi là tạo cơ hội để hai người Tô Thẫm thực hiện kế hoạch tráo xe qua mắt bọn họ trốn đi nơi khác. Thực sự là như vậy, việc hai người họ giả chết tất nhiên là đang âm thầm thực hiện kế sách nào đó.
“Long gia không mang mạng sống của thuộc hạ ra chết thế. Nếu không phải bị Chu gia tấn công bất ngờ, người của chúng tôi sao có thể thiệt hại nhiều như vậy. Chiếc xe giả mạo đó nổ ngoài ý muốn, nhưng lại vô tình giúp kế hoạch chúng tôi thuận lợi. Các người cho rằng Chí Khanh và Thế Phong đã chết, sẽ không bận tâm đến hai cậu ấy. Thuận lợi cho kế hoạch của ngày hôm nay thành công dễ dàng hơn.” Hạo Nhân nhìn ông già tóc bạc có vẻ đã thông mọi chuyện nên cũng không cần che dấu, vài câu thẳng thắng nói toạt mọi chuyện.