Phía sau cách đoạn
với Chí Khanh, có hai người đàn ông khoảng tuổi ba mươi đang lén lút
theo sau. Họ nghi ngờ không biết Chí Khanh có phải là người mà lão đại
của họ mời đến không, nên không dám ra tay mà chỉ theo dõi xem hành
động, nếu thấy Chí Khanh có biểu hiện khả nghi hai người sẽ một phát
súng giết ngay anh ta. Chí Khanh không phải người tầm thường, anh ta có
thể nghe được những động tĩnh dù rất nhỏ ở xa. Hai người đàn ông lén
theo sau làm sao tránh khỏi hai lỗ tai thính như tai thỏ của Chí Khanh.
Theo sau nhìn thấy Chí Khanh vẫn sải chân hiên ngang như thường, tin
rằng việc theo dõi của hai người không bị Chí Khanh phát hiện. Chí Khanh vừa đi vừa đưa mắt liếc nhìn lên các hệ thống camera được lấp đặt phía
trên. Anh ta nhếch môi cười mỉa mai, như đang xem thường những con mắt
thăm dò đó chẳng làm gì được anh ta.
Bất ngờ khi đột nhiên Chí
Khanh rẽ sang một con đường hành lang khác, hai người vội chạy nhanh tới đầu con hẻm thì dừng lại vì không thấy bóng dáng của Chí Khanh đâu. Sự
nghi ngờ càng tăng cao, hai người đưa mắt nhìn nhau sau đó đi vào con
đường đã mất dáng Chí Khanh.
Hai người vừa đi vừa nhìn hai bên
tìm kiếm. Bên trong một căn phòng bên cạnh hai người có tiếng lục đục.
Hai người dừng lại nhìn nhau một hồi do dự. Một người đưa tay cẩn thận
nhẹ nhàng mở cánh cửa một cách từ từ. Người còn lại rút súng chĩa họng
súng vào trong phòng sẵn sàng bắn nếu bên trong có Chí Khanh. Cánh cửa
mở ra nhưng không thấy Chí Khanh, hai người cầm súng chân chậm rãi, hai
con mắt đảo liếc cẩn thận với hai khẩu súng trên tay bước vào trong nhà. Hai khẩu súng liên tục chĩa về phía trước, hai bên trái phải và cả phía trên. Không thấy Chí Khanh hai người đi vào sâu bên trong. Căn phòng
khá rộng, nhiều gian ngăn cách với đầy đủ tiện nghi nhưng không có
người. Hai người đi tới ở giữa phòng thì dừng lại, họ không dám đi vào
sâu hơn. Không tìm thấy Chí Khanh, có lẽ hai người đã lầm nên quay người bỏ đi.
Bịch, crắc. Hai người đàn ông bị một sức mạnh phi thường tấn công bất ngờ từ phía sau. Cả hai người bị Chí Khanh bẻ gãy cổ dễ
dàng như ra tay với hai đứa bé. Dấu xác hai người trong tủ quần áo, Chí
Khanh bỏ đi ra khỏi phòng đóng cửa phòng như ban đầu.
Dãy hành
lang này không có bóng người qua lại. Chắc chắn nơi đây đang có cuộc họp bí mật nên mới ngăn cắm việc ra vào của những ai không liên quan. Chí
Khanh nhếch môi cười mỉm vì đột nhập vào đây dễ dàng hơn anh ta tưởng.
Dù sao thì đây chỉ là một căn biệt thự không phải bản doanh của họ. Nếu
không thật khó Chí Khanh mới lọt vào được đến tận trong này.
“Hàn lão đại nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?” Một giọng nói trầm trầm nhẹ
nhàng đầy tính tôn trọng đối phương của một người đàn ông vang ra từ
trong căn phòng ngay bên cạnh khi Chí Khanh đi ngang qua.
Chí
Khanh không dừng bước mà lại đi chậm rãi liếc mắt nhìn lên phía trên.
Trên cạnh gốc trần nhà có gắn một hệ thống camera. Chí Khanh bước chậm
rãi vài giây tính toán rồi đứng lại. Ngồi trên bậc thăng cấp đối diện
cửa phòng không xa, Chí Khanh thản nhiên vịn lưng như đang ngồi đợi một
ai đó.
Những người giám sát màn hình nhìn thấy Chí Khanh đang
thản nhiên ngồi. Tưởng rằng anh ta đang ngồi hóng gió và đợi chủ nhân
của anh ta đi ra. Từ khi Chí Khanh đi vào trong căn biệt thự, những
người giám sát màn hình luôn theo dõi nhất cử nhất động của anh ta. Họ
không thấy điều gì bất thường từ Chí Khanh. Sự thản nhiên như đang đi
trong chính căn nhà của mình, Chí Khanh đã đánh lừa được suy nghĩ của
họ. Dù sao Chí Khanh cũng là đại nhân vật của Long gia, muốn đột nhập
vào địa bàn của đối phương thì thiếu gì cách, và đây là chiêu mẹo đơn
giản nhất, mặc dù quá liều lĩnh. Với suy nghĩ Chí Khanh là thuộc hạ của
khách mời mà lão đại của bọn họ đã mời đến, việc Chí Khanh ngồi ngay
trước cửa đợi chủ nhân của mình cũng không có gì là lạ. Suy nghĩ như thế rồi bọn họ để mặc không còn quan sát đến Chí Khanh nữa.
“Tôi
được quyền lợi gì với lời đề nghị của anh?” Sau câu hỏi của người đàn
ông đó. Hàn lão đại, Hàn Bá Nguyên không vòng quèo mà hỏi thẳng vào vấn
đề.
Người mà Hàn Bá Nguyên đang nói chuyện chính là đại nhân của tổ chức sát thủ. Mẫn Vi mở miệng: “Quyền lợi là sự giúp sức của tôi.”
Những câu nói to rõ ràng lần lượt đi vào tai Chí Khanh không sót từ nào.
Hàn Bá Nguyên đáy mắt trầm ngâm mang nhiều tia tính toán: “Làm sao tôi tin
được lời đề nghị hợp tác với anh? Nhưng tại sao anh lại biết kế hoạch
của chúng tôi?”
“Không có bí mật nào có thể qua mặt được mật báo
của tổ chức sát thủ chúng tôi. Việc Hàn lão đại đưa cả đội người đến
Hồng Kông không phải chỉ để du lịch thôi chứ?”
Ánh mắt Chí Khanh
không có gì lạ thường dù đã nghe đến bốn chữ “tổ chức sát thủ”. Chí
Khanh nhớ là vì giúp Thái Mi nên đã ra tay đánh ông ta, khiến ông ta
phải mất mặt trước người của Trang gia. Mẫn Vi đến tìm Hàn Bá Nguyên
chắc chắn là muốn đôi bên bắt tay hợp tác cùng đối phó với Long gia, hay đúng hơn là đám người của anh ta. Xem ra việc Chí Khanh liều lĩnh một
mình đột nhập vào đây rất có ý nghĩa, biết đâu sẽ có tin tức gì đó của
Long Huy Vũ.
Hàn Bá Nguyên nghe vị đại nhân nói thế liền cau mày nhưng cũng im lặng lắng nghe.
Mẫn Vi, đại nhân đứng đầu trong tổ chức sát thủ nở nụ cười thăm dò nét mặt
của Hàn Bá Nguyên và tiếp tục nói: “Tôi biết Hàn lão đại đang bắt tay
hợp tác với Chu gia. Việc cho người đột nhập vào khách sạn Paradise đột
kích không thành thì cho bom nổ sáu người đứng đầu của Long gia là kế
hoạch của Chu gia. Kế hoạch không thành, chắc chắn Long gia sẽ lần mò
dấu vết mà điều tra đến Hàn gia. Đến khi đó, Hàn lão đại nghĩ rằng Hàn
gia có thể núp mãi dưới mái hiên của Chu gia đến suốt đời không? Tôi
muốn nhắc nhở đến Hàn lão đại một điều. Những người mà Hàn lão đại đã ra tay đó, chính là sáu nhân vật chủ chốt trong Long gia. Long gia được
phát triễn lớn mạnh đến mức có thể ngang tầm cạnh tranh với Chu gia đều
nhờ vào sự lạnh lùng bá đạo, độc đoán và thâm hiểm của sáu người đó. Và
đặc biệt là Long Huy Vũ con trai độc nhất của Long Thành. Cậu ta là
người bá đạo tuyệt đối, ông đã sai lầm khi ra tay nhưng lại để cho cậu
ta trốn thoát. Hai lần kế hoạch đều thất bại, ông nghĩ bảy người đó sẽ
đáp tạ hậu ân như thế nào đến Hàn gia của Hàn lão đại?”
Mẫn Vi
nói một loạt rành mạch với ngữ điệu bình thản nhưng đầy hàm ý nhắc nhở
đến Hàn gia sẽ bị thảm cảnh bại hoại trong tay Long gia vào một thời
gian không xa.
Hàn Bá Nguyên cầm lên một tách trà nóng đưa vào
miệng uống. Lời của Mẫn Vi cũng chính là nỗi lo trong lòng ông, Hàn Bá
Nguyên biết trước rằng việc hợp tác với Chu gia là sai lầm lớn của ông.
Chỉ vì khi đó ông quá tham vọng bởi một nửa thị trường Đông Nam Á sẽ rơi vào tay ông trong tương lai nếu ông làm theo kế hoạch của Chu gia giết
được bảy đại nhân vật chủ chốt trong Long gia. Sau việc thất bại trong
cả hai lần, Hàn Bá Nguyên biết được ông đã sai một bước mà ngàn dậm
không thể thoát khỏi.
Sau khi nghe tin kế hoạch bị thất bại, khối thuốc nổ bị phát hiện và người của ông bị giết sạch không còn ai sống
sót. Ông đoán chắc đám người Chí Khanh không ngu ngốc gì ra tay hết tất
cả mà phải giữ lại một người để điều tra. Thuộc hạ ông ông hiểu rõ, có
đánh chết người của ông cũng không khai ra. Nhưng… họ là Long gia, là
sáu người đứng đầu trong Long gia. Không sớm thì muộn Long gia cũng sẽ
đánh hơi được tới Hàn gia. Và Mẫn Vi nói đúng, động đến bảy người đó thì chỉ có chết một cách thê thảm dù ông có nằm trong sự che chở của Chu
gia.
Đặt tách trà lên bàn, Hàn Bá Nguyên ngẫm nghĩ một hồi đưa
mắt nhìn tới Mẫn Vi, cất giọng trầm trầm: “Từ trước đến nay Hàn gia và
tổ chức sát thủ nước sông không động nước giếng. Tôi cũng chưa từng nghe nói tổ chức sát thủ bắt tay với bất kì gia tộc hay tổ chức nào trong cả hai giới hắc bạch đạo. Muốn hợp tác cùng ra tay tiêu diệt bảy người
đứng đầu của Long gia phải có nguyên nhân?”
Mẫn Vi nhếch môi cười, ông ta không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Nhìn thấy cánh tay bị gãy của hắn chứ?”
“Là một trong bảy người đứng đầu Long gia ra tay?” Nhìn cánh tay bị gãy đã
được băng bột của một thuộc hạ Mẫn Vi đang đứng bên cạnh Mẫn Vi, Hàn Bá
Nguyên bất giác cau mày, ông không hiểu rõ lắm về hàm ý câu nói của Mẫn
Vi. Nhưng đang trong vần đề bàn thảo là Long gia, chắc chắn cánh tay bị
gãy tên thuộc hạ của Mấn Vi xuất phát từ Long gia.
“Đúng vậy! Tôi bị nội thương cũng không nhẹ.” Ánh mắt Mẫn Vi lóe lên tia hận thù như
muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đã đánh ông bị thương trầm trọng, nhưng bị
thương là chuyện nhỏ danh dự mới là chuyện lớn. Hàn Bá Nguyên biết rõ
thân thủ của Mẫn Vi rất khá, người khác có thể ra tay khiến Mẫn Vi phải
bị thương nặng thì ông ngạc nhiên chứ một trong bảy người đứng đầu của
Long gia ra tay thì chỉ bị thế này thôi là mạng sống của Mẫn Vi đã lớn
lắm rồi. Hàn Bá Nguyên không ngạc nhiên về vấn đề này, điều mà ông ngạc
nhiên là nguyên nhân của sự xung đột đó.
Nhìn qua ánh mắt Hàn Bá Nguyên đầy ngờ vực, Mẫn Vi như hiểu được sự thắc mắc trong Hàn Bá
Nguyên nên ông ta tiếp lời: “Tôi truy bắt thuộc hạ của tôi, không biết
thuộc hạ của tôi quen biết như thế nào với người của Long gia mà được sự bảo hộ của người đó. Không phải là đối thủ với người đứng đầu của Long
gia tôi không mất mặt, tôi chỉ mất danh tiếng trước người của Trang gia. Tôi phải trả thù, phải lấy lại danh dự bằng cách giết chết sáu thằng
nhóc đó.
Một tổ chức sát thủ nhỏ bé không đáng được Long gia bận tâm đến mà đòi ra tay giết những người đứng đầu của Long gia. Không
biết cái tên Mẫn Vi này tự tin vào sự chuyên nghiệp trong nghề sát thủ
hay vì danh dự đã làm đứt đi sợi dây thần kinh nào đó rồi. Dù được sự hổ trợ từ Hàn gia thì cả hai cũng chỉ như hai con kiến dưới chân Long gia. Ánh mắt Chí Khanh lóe lên tia xem thường, anh ta cong môi thành nụ cười khinh bỉ, một đám ngu ngốc.
“Được sự hổ trợ từ Chu gia tôi còn
không ra tay được với họ. Chỉ với một tổ chức của anh, tôi e là…” Lời
nói chưa hết câu thì dừng lại của Hàn Bá Nguyên, ông ta chắc chắn Mẫn Vi hiểu ý ông muốn nói.
Mẫn Vi cong môi cười, nụ cười thông qua
ánh mắt đầy tia sắc bén lạnh người: “Nếu là bản doanh của Long gia,
chúng tôi không đủ khả năng đột nhập và ra tay. Nhưng đây chỉ là một
khách sạn, dù có là khách sạn của Trang gia cũng không là vấn đề khó
khăn gì của tổ chức tôi. Chắc Hàn đại nhân cũng biết, tổ chức sát thủ
chúng tôi một khi ra tay thì không có thất bại.”
Tổ chức sát thủ
nhiều thứ vũ khí, công nghệ hiện đại được họ tự chế tạo ra chuyên hữu
dụng cho việc ra tay giết người. Chỉ cần họ dàn dựng kế hoạch thì dù đối phương đang ngủ, đang thức hay đang ở một nơi rất đông, dù đó có là cao thủ trong cao thủ, được nhiều lớp người bảo vệ… vẫn sẽ bị sát hại dưới
bàn tay của họ. Trong giới hắc bạch đạo quá rõ về tổ chức này nên cũng
ít có ai dám động đến họ.
Nhìn ánh mắt của Hàn Bá Nguyên như
đang tin tưởng vào khả năng của tổ chức sát thủ. Mẫn Vi hài lòng cười
nói: “Sáu người Long gia ở khách sạn Paradise giao cho tôi. Với một Long Huy Vũ mất tích, Hàn lão đại hãy nhanh chóng tìm ra và tiêu diệt cậu
ta. Một khi cậu ta về lại Long gia, khi đó chúng ta sẽ mất cơ hội hiếm
có này và với thế lực của Long gia, chỉ cần họ muốn, hai khối thuốc nổ
cho Hàn gia và tổ chức của tôi thật quá dễ dàng. Bảy người chủ chốt của
Long gia một khi bị giết hại, Long gia chỉ như con rồng đứt đầu, đến khi đó chúng ta chỉ cần ngồi im nhìn Chu gia tiêu diệt Long gia. Chắc chắn
cả Hàn gia và tổ chức của tôi sẽ được Chu gia chia không ích phần địa
bàn của Long gia. Tôi có lợi, Hàn lão đại cũng có lợi. Dại gì mà không
bắt tay hợp tác.”
Chiếc xe màu bạc do Chí Khanh điều khiển với
hai thi thể đang nằm kín dưới gầm ghế đang chạy hiên ngang trước hai
cánh cổng đang dần được mở ra. Không ai nghi ngờ bất kì hành động nào
của Chí Khanh. Bỏ lại chiếc xe màu bạc và ngồi lên chiếc Cadillac đen
dài của mình, Chí Khanh lái xe thẳng về khách sạn.
Chiếc cadillac của Chí Khanh chạy đến ngoại ô, ánh mắt lạnh lùng vô cảm đang nhìn về phía trước.
Ferrari màu vàng do Thái Mi đang lái chạy nhầm thoát khỏi sự truy đuổi của đám
người sát thủ. Ngồi bên ghế phụ, hắn với vết thương đang liền miệng do
cử động mạnh, máu rướm ra ướt cả chiếc áo sơ mi. Hắn ngồi tựa lưng và
đầu vào ghế, mắt nhắm lại, gương mặt trắng bệt nhưng không mang vẻ đau
đớn mệt mỏi, cứ như hắn đang thoải mái ngủ chứ không phải căng thẳng vì
bị truy đuổi hay đau đớn do vết thương đang ra máu. Thái Mi quay mặt
nhìn sang hắn, không thấy hắn có biểu hiện bất thường nào ngoại trừ sự
lạnh lẽo ngay cả khi đã nhắm mắt.
Chiếc Cadillac của Chí Kanh
chạy ngược chiều về phía xe Thái Mi. Trong khoảng cách giao nhau của
Cadillac và Ferrari, Tô Chí Khanh và Hà Thái Mi song song cùng nhau. Mắt hai người nhìn thẳng, không ai nhin thấy ai cho đến khi hai chiếc xe
vụt qua và xa dần.
Một chiếc xe đang chạy ngược chiều với xe Thái Mi, như điên lao về phía trước. Người lái xe hoảng loạn đạp chân liên
tục vào phanh thắng. Thắng xe có vấn đề, người lái xe không thể cho xe
dừng lại được. Hoảng loạn, rối trí, mất bình tĩnh đã làm tay lái của
người lái xe lạng lách qua lại hai bên đường như một con rắn đang trườn
đi. Xe lao thẳng về xe của Thái Mi với khoảng cách chỉ còn năm mét. Với
kĩ thuật siêu tốc của Thái Mi, chỉ một cái xoay bánh lái về tay phải.
Chiếc Ferrari rẽ phải vừa lúc chiếc xe mất thắng lao tới và đâm mạnh vào hàng rào rồi bay ngay xuống đồi dốc. Chỉ nghe một tiếng nổ rầm vang,
những mảnh vỡ của chiếc xe quăng lên cao tứ phía. Thái Mi thắng xe lại ở phía đường bên kia, ngồi nhìn ra ngoài chỉ thấy một ngọn khói đang
không ngừng bốc lên cao. Thái Mi lắc đầu, người lái xe chắc cũng đã tan
xác rồi.
Có vật nặng gì đó đang đè nặng trên vai cô. Quay đầu
nhìn sang bên, hắn đang gác đầu trên vai cô và mắt vẫn nhắm lịm. Thái Mi cau mày, khi cô đánh bánh lái rẽ sang phải, hắn đã ngã người vào cô.
Bây giờ Thái Mi mới biết, lên xe được một lúc thì hắn đã bất tỉnh, vậy
mà cô cứ tưởng hắn chỉ ngồi nhắm mắt.
Không có thuốc, Thái Mi
tạm thời băng vết thương cầm máu. Mi mắt hắn giật giật, hắn mở mắt nhìn, ánh đèn làm hắn chói mắt. Vài giây kịp thời thích nghi với ánh sáng đèn phòng, ánh mắt hắn lạnh lẽo như không phải vừa mới bất tỉnh và tỉnh
lại.
“Tôi không có thuốc bôi vết thương, chỉ có thể băng cầm máu. Đợi đến sáng mai tôi sẽ ra ngoài mua thuốc cho anh. Nơi đây đã an toàn
anh không cần phải lo sẽ bị bọn người đó truy đuổi đến.” Kêu hắn đừng
lo, hắn giống như người đang phập phòng lo sợ sao? Thái Mi chợt cười cho câu nói của cô.
“Những người đó là ai?” Cất giọng lạnh lùng đặt
câu hỏi vào vấn đề hắn thắc mắc. Hắn không quan tâm đến những lời nói
nhảm vừa rồi của Thái Mi.
Nghe hắn hỏi về những người ra tay với
cô, Thái Mi hơi cau mày nhìn hắn, con người lạnh lùng bá đạo này cũng
biết quan tâm đến người khác sao? Cô nhếch môi cười: “Không phải là
chuyện của anh, không liên quan đến anh!”
Hắn ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Kẻ ra lệnh nổ tung căn nhà đó là ai?”
Bất ngờ nhìn hắn, Thái Mi cứ tưởng hắn quan tâm đến chuyện của cô nào ngờ
là quan tâm đến căn nhà. Nhún chặt mi tâm, khóe mắt cô lóe lên tia căm
phẫn, căn nhà quan trọng hơn mạng sống của cô sao? Cô sai rồi, hắn mà
biết quan tâm đến chuyện của cô, mưa kiếm từ trên trời rơi xuống còn
đáng tin hơn. Ánh mắt hắn lóe lên tia sát nhân khi nhắc đến căn nhà đã
bị nổ. Hắn thích thú đến căn nhà đó vậy sao?
“Là ai?” Cất giọng
lạnh lùng mang âm hưởng chết chóc, không nhấn mạnh nhưng đầy tính ra
lệnh buộc Thái Mi phải trả lời ngay câu hỏi của hắn.
Thông qua
tà khí đang lan tỏa khắp căn phòng từ hắn. Thái Mi tin rằng nếu hắn biết được kẻ cho nổ tung căn nhà của cô chính là đại nhân trong tổ chức sát
thủ. Hắn sẽ giết đại nhân, không, đúng hơn là… hủy diệt cả tổ chức sát
thủ mà cô đã từng tồn tại suốt mười một năm liền. Tốt thôi! Tổ chức
không còn, cô sẽ được tự do, sẽ không bị truy giết. Đây là việc tốt cho
Thái Mi, cô đang thầm cười trong lòng thì thoáng qua cảm giác xót
thương. Dù sao cô cũng lớn lên từ tổ chức, còn có mẹ nuôi của cô. Đâu
phải ai cũng đối xử tệ với cô. Thái Mi cho rằng không nên cho hắn biết,
nhưng nếu không nói chắc chắn hắn sẽ không để yên cho cô. Thái Mi vẻ mặt băng khoăn: “Tôi không muốn họ chết!”
Hắn cau mày nhìn Thái Mi,
hắn không hiểu ý của Thái Mi, mà hắn cũng không quan tâm đến. Điều hắn
cần biết là kẻ chủ mưu làm nổ căn nhà hắn yêu thích. Hắn không có kiên
nhẫn chờ đợi câu trả lời của Thái Mi. Nếu không phải vì lời hứa không ra tay với cô về những chuyên liên quan đến căn nhà thì hắn đã động thủ
với cô rồi. Hắn cất giọng lạnh lùng, ngữ điệu cố kìm nén và uy hiếp:
“Tôi hỏi lại một lần nữa, kẻ chủ mưu là ai?”
“Nếu tôi nói anh sẽ giết họ?” Thái Mi không bận tâm đến gương mặt giết người của hắn mà tiếp lời đặt câu hỏi ngay với hắn.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn ẩn chứa sự thắc mắc, hắn đã hiểu ý của Thái Mi.
Thì ra cô ta lo cho mạng sống của những người đang muốn truy giết cô.
Nếu Thái Mi không chịu nói, hắn không cần ép cô nói ra kẻ chủ mưu, đợi
hắn lành hẳn vết thương, hắn sẽ điều tra và sẽ đích thân đi kết liễu kẻ
đã ra lệnh hủy diệt căn nhà, thứ mà hắn rất yêu thích. Điều mà hắn tò mò là Thái Mi đã sử dụng thứ vũ khí gì có thể giết chết được người thanh
niên ngay trước bãi đậu xe gần nhà cô ta. Khi đó hắn đang bận đánh nhau
với người đàn ông đứng đầu trong đám người truy giết cô ta nên không
nhìn thấy được cô ta đã sử dụng thứ gì? “Cô đã dùng thứ gì để giết tên
đó?”
Thái Mi cau mày nhìn hắn, ánh mắt cô lóe lên tia khó hiểu.
Hắn không bắt ép cô khai ra kẻ chủ mưu sao? Hắn không muốn trả thù cho
căn nhà của cô nữa sao? Cô lên tiếng đầy dứt khoác: “Không phải là vấn
đề của anh!”
Hắn liền trừng mắt liếc nhìn Thái Mi, cô ta dám xem thường hắn, cô ta muốn chết?
Không thấy hắn nói gì hay có hành động gì ngoài ánh mắt muốn giết người của
hắn đang nhìn vào cô. Thái Mi nhếch môi cười với dáng vẻ ung dung tự
tại: “Chuyện của anh anh cũng đâu cho tôi biết.”
Chuyện của hắn
hắn không cho cô biết. Hăn không nói cô hỏi tới thì hắn muốn lấy mạng cô vì dám xen vào chuyện của hắn. Vậy chuyện của cô chẳng có lí do gì phải nói cho hắn biết. Hắn xem thường cô thì cô cũng không xem hắn là người
đáng một đồng xu nào. Huống hồ chi, vũ khí bí mật cô sáng chế không ai
biết, sao cô phải nói cho hắn biết. Hắn không phải là quan tâm đến
chuyện của Thái Mi. Hắn chỉ hiếu kì muốn biết cô đã dùng thứ gì mà có
thể đâm vào cổ của tên đó khiến cổ hắn không ngừng tóe máu và gục người
xuống chết. Thái Mi không muốn nói, hắn cũng không hiếu kì nữa. Cô ta
nói đúng, đó không phải là vấn đề của hắn. Hắn nhắm mắt không quan tâm
đến Thái Mi nữa.
Thấy hắn nhắm mắt như không bận tâm đến mình, Thái Mi đứng lên và bỏ đi vào phòng tắm