Đợi đám người Long gia kéo hết ra ngoài, Chu Minh mới dìu Hào Cường tiến lại gần Khắc Kiệt: “Thiếu gia, đây là cơ hội để ra tay, sao có thể để họ đi dễ dàng như vậy?”
“Phải đó thiếu gia, bọn họ ngông cuồng ngạo mạn xông vào đây chẳng hề nễ nang chúng ta…”
“Tìm thấy chưa?” Khắc Kiệt lên tiếng cắt ngang lời đang nói của một thuộc hạ khác.
Chu Minh nghe hỏi, trầm mặc vài giây mới trả lời: “Thiếu gia, người của chúng ta vẫn chưa tìm thấy.”
Hai gia tộc Chu – Long hành sự bá đạo tàn nhẫn. Một khi có cơ hội lập tức sẽ không cho đối phương có con đường lui. Trong khoảng thời gian bản doanh vắng chủ, Long Huy Vũ nếu đã cho người thâm nhập vào tất nhiên cũng sẽ không quên để lại thứ đồ giá trị. Sau khi nhận được tin Huy Vũ đích thân đến đây, Khắc Kiệt đã vỡ lẽ mình bị lừa suốt một tháng qua. Sớm đã biết số phận của tòa nhà, nên đã lệnh Chu Minh sai người đi tìm mấy khối thuốc nổ, mặt khác gọi thêm tri viện, những thứ quan trọng trong tòa nhà đều đã sớm được dời đi.
Sau khi xác nhận là không kịp thời gian để tìm ra mấy khối thuốc nổ mà Long gia cài vào, dù thuộc hạ Chu gia bản lĩnh hơn người nhưng thuộc hạ Long gia cũng không phải hữu danh vô thực. Khắc Kiệt vừa rồi vì Thái Mi mà ngập tràn bá khí thì lúc này đã trở về lại với trạng thái nguyên thủy của bản thân. Nét cười yêu mị thoáng hiện trong đôi mắt hưng phấn, nhàn nhã ra lệnh: “Toàn bộ người còn sống và bị thương lập tức rút ra khỏi bản doanh!”
Không cần thuộc hạ báo cáo tình trạng bên ngoài, Khắc Kiệt cũng nhìn rõ thuộc hạ của anh chắc chắn chịu thiệt thòi không ít trước sự tấn công bất ngờ của Long gia. Tới thời điểm này vẫn không thấy tri viện kéo đến, xem ra người của Long Huy Vũ đã mai phục khắp nơi, ngăn cản các thế lực tấn công khác của anh.
Trước khi Khắc Kiệt rời đi, Chu Minh thoáng trông thấy khóe môi Khắc Kiệt hiện rõ tia cười, ánh mắt yêu mị lẫn chút kiêu ngạo lại hiện ra tia ấm áp hiếm thấy. Xem ra, tâm trạng phức tạp trong suốt một tháng qua mà Khắc Kiệt để nặng trong lòng đến ngày hôm nay cũng đã được tháo bỏ, hoàn toàn giải tỏa áp lực cùng bất an tan theo mây khói. Ngay từ đầu Chu Minh đã biết rõ, chuyện lần này là Khắc Kiệt cố ý nhường một bước, nhưng lại không ngờ thiếu gia lại có thể ngang nhiên chấp nhận để Long gia hủy đi bản doanh chính lại không chút phẫn nộ.
Ngồi bên trong một chiếc xe, hai tay Thái Mi bị trói chặt về sau, hai bên là hai người đàn ông ngồi cạnh. Trước mắt chính là một tài xế lái xe đưa bọn họ nhanh chóng rời khỏi bản doanh của Chu gia. Thái Mi ngồi ung dung vững vàng, mặt không chuyển sắc, không la hét om sòm, không quấy rối càn phá, hoàn toàn là một con tin ngoan ngoãn an phận. Tại sao cô lại tự nhận mình là con tin? Đó là vì vừa rồi nghe thấy cuộc đối thoại của ba người đàn ông này, Thái Mi mới biết là Hựu Đình ra lệnh bắt sống cô, nhằm mang cô ra uy hiếp Long gia.
Thấy Thái Mi ngồi yên ổn không chống cự, hai người đàn ông vẫn không chút lơi là. Rơi vào tình huống này còn có thể bình tĩnh, lá gan người phụ nữ này quả thật không nhỏ. Huống chi người anh em của bọn họ vừa rồi cũng là chính tay cô ta giết chết, bọn họ có muốn xem thường cũng không thể. Nhưng vấn đề hiện tại trên người cô ta đã không còn vũ khí, hai tay lại bị trói chặt, mà bản thân họ lại lo sợ người của Khắc Kiệt lẫn Long gia sẽ kéo tới tấn công. Nên dù trên tay có cầm súng vẫn là mang tính cảnh giác từ hai bên đường trãi đầy cây cối kia.
Sắc mặt Thái Mi bề ngoài trầm tĩnh nhưng bên trong chính là bình tĩnh lấn áp sợ hãi. Hai cổ tay của cô tuy bị trói chặt nhưng các ngón tay vẫn có thể hoạt động bình thường. Không chút khó khăn cô đã có thể nhấn vào chiếc vòng tay kim loại, một vòng dây thừng lập tức bị cắt đứt để lộ ra một mảnh dao cực nhỏ lại vô cùng sắc bén nhô ra từ chiếc vòng đeo tay. Thái Mi nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, sợi dây trói tay rơi ra ghế. Chiếc vòng kim loại của cô đặc biệt đa dạng chức năng, cô từng nhiều lần chế đi chế lại mới có thể lắp ráp nhiều thiết bị lẫn vũ khí bên trong. Cũng phải nói cô mang danh hiệu nữ sát thủ bậc nhất tất nhiên đều nhờ vào sự hỗ trợ ăn ý của chiếc vòng tay này.
Vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu trước mắt quan sát tên lái xe chỉ tập trung lái xe cùng với hai người bên cạnh chỉ cầm súng cảnh giác bên ngoài. Thái Mi dời ánh mắt nhìn sang bên đùi của người đàn ông bên phải có nhét vào sợi dây thắt ba con dao găm. Đang lúc tính toán chờ đợi thời cơ ra tay thì ông trời lập tức ban cho cô một cơ hội. Chiếc xe bị sốc gập ghềnh do đèo lên một tảng đá khá lớn, khiến bốn người trong xe phải chao đão lắc lư. Nhân lúc ngã sang đè vào người đàn ông bên phải, Thái Mi lập tức rút ngay con dao, chớp nhoáng một cái cắt ngang cổ người đàn ông đó. Thao tác của Thái Mi nhanh gọn dứt khoác, liền không cho đối phương có cơ hội bắt kịp tình huống đã vung dao ngược sang người bên trái, dứt khoác cấm mũi dao xuyên vào cuốn họng của ông ta.
Chỉ mất ba giây Thái Mi đã gọn gàng xử lí hai người đàn ông ở hai bên. Cổ hai người túa máu tuy đưa tay ôm cổ những vẫn là quăng rãi vào người Thái Mi không ít, cô không quan tâm cũng không rút con dao ra khỏi cổ người đàn ông bên trái. Đưa tay giật lấy khẩu súng trên tay người đang co giật Thái Mi nhắm vào đầu người tài xế, miệng cất giọng lạnh lẽo: “Dừng xe!”
Người tài xế mặt biến sắc, lập tức phanh xe lại theo lời Thái Mi. Đoàng… Âm thanh đinh tai vang ra bên trong xe, viên đạn từ khẩu súng trên tay Thái Mi bắn từ phía sau thành ghế xuyên qua đầu người trước mặt. Nhìn vào gương chiếu hậu, Thái Mi thấy trên trán ông ta bị thủng một lỗ, máu tươi trãi đầy xuống mắt, mắt không nhắm mà đầu đã nghoẹo sang bên.
Cô lúc này mới có thể thở phào một hơi thật dài, vết thương vừa lành miệng bởi vận động mạnh dẫn tới đau nhức nhưng với tình cảnh vừa rồi cô dường như đã quên mất cơn đau. Giải quyết xong ba người, nguy hiểm cũng qua đi, cơn đau chết tiệt lại ào ạt kéo về khiến cô phải mặt nhăn mày nhíu, đau đớn tái trắng cả mặt mũi.
Sau khi tĩnh lặng ép chế cơn đau giảm đi, Thái Mi biết rõ nơi đây không an toàn, nếu cô không nhanh chóng rời đi, tìm đến cô không phải là Hựu Đình cũng là Chu Khắc Kiệt. Thái Mi cố gắng dùng rất nhiều sức lực cùng với cơn đau bên ngực mới có thể đẩy được xác chết to lớn nặng nề rơi ra khỏi xe. Cô cũng nhanh chóng theo đó mà mệt mỏi bò xuống đường. Đứng lên nhìn con đường trước mắt trãi dài đến không thấy cuối con đường, Thái Mi lau mồ hôi trên trán đang chảy ròng khắp mặt, không rề rà lập tức bỏ đi ngay.
Con đường trãi dài đến vô tận, Thái Mi quần áo lê lết tấm thân đau nhức từng bước rời đi. Cô trốn khỏi tổ chức sát thủ vì nguyên nhân gì? Chẳng phải cũng để trốn tránh những tháng ngày ta giết ngươi ngươi giết ta sao? Vậy vì lí do gì đã có thể thoát ra rồi lại còn bị lôi kéo trở vào, mà lại là bị dây vào giữa hai gia tộc hắc đạo lớn nhất thế giới nữa mới ác. Đây lẽ nào gọi là số phận, là đời người sao?
Thái Mi dừng chân, ngẩng đầu nhìn tia nắng chói chang đến chói mắt. Chẳng biết ông trời đang lẫn trốn đâu đó trong chính ánh nắng mà ông tạo ra. Nhưng ông chính là không công bằng, là bất công, là tàn nhẫn, là vô tình vô cảm. Mặc dù cô đã vô cùng cảm kích ông trời vì mới vài phút trước kia đã ban cho cô một cơ hội tốt để ra tay với đối phương, nên cô mới có thể thoát khỏi mà lê lết tấm thân vật vưỡng như kẽ bại trận từ chiến trường mà vô phương rời đi.
Cô nên đi đâu về đâu đây, hiện tại chẳng còn cách để liên lạc với Thừa Ân, nếu có thể cần một chỗ nương tựa chỉ có thể liên lạc đến Huy Vũ. Mà hiện tại Huy Vũ có lẽ đang ở bản doanh của hắn, muốn chạy tới đây cũng phải tốn không ít thời gian. Nhưng với số lượng thời gian đó, cô đã có thể tự rời khỏi đây rồi thuê cho mình một khách sạn nghỉ ngơi an nhàn. Vẫn có thể gọi là an toàn hơn khi lại rơi vào tay của hắn. Chỉ nghĩ đến chuyện tối qua cô mạnh mồm mạnh miệng, một chút cô cũng không dám đối diện với hắn.
Thái Mi cảm thấy cuộc đời của cô chính là một thãm họa. Vẫn nên là chính cô tự lực cánh sinh, nương tựa vào người khác cũng chỉ nhất thời không thể cả đời. Quyết định xong, Thái Mi hơn lúc nào hết cuộn trào sĩ khí, cô quyết tâm nhân cơ hội lần này chạy về nơi chân trời, về nơi không có bắn giết, an phận hưởng thụ cuộc sống bình yên mà cô đã luôn khao khát.
Gương mặt cô rạng ngời tia hào khởi, ánh mắt nhiệt huyết quên đi cơn đau bên ngực cũng như mệt mỏi của bản thân. Một bước, hai bước, ba bước đi theo phương hướng của cuộc đời…
Cô cảm thấy phía trước chính là ánh sáng, là tương lai, là nơi cô làm lại từ đầu, trong lòng âm thầm phấn chấn hò hét một câu, cô tự do rồi!
Một âm thanh máy rền vang ra từ phía đằng sau dập tắt sự hưng phấn trong lòng, vẻ mặt cảnh giác xoay nhanh người nhìn về phía xa xa. Tuy vẫn không thấy điều gì khác thường, nhưng với âm thanh đang vang ra cùng với khói bụi cuồn cuộn đang ào ào kéo tới kia. Thái Mi lập tức xác nhận là một đoàn xe kéo tới. Cô trề môi xem bản thân mình vẫn là xui xẻo chưa hết, vẫn phải tự mình đấu tranh trước đã.
Chẳng cần biết đuổi theo cô là Hựu Đình mang đến nguy hiểm cho cô, hay Chu Khắc Kiệt là một nhà giam tù đày. Cô quay sang nhìn hai hàng cây cối thưa thớt không thể lẫn mình trốn tránh. Lại ngẩng đầu nhìn sang thân cây bên cạnh, ngọn cây chi chít chỉa quanh cành to cành nhỏ phủ đầy tán lá. Hai mắt Thái Mi sáng ngời ngợi, kêu cô tự mình đấu tranh với mấy con người đó ư, thà bảo cô buông tay chịu trói ít ra còn được gọi là tự mình biết yêu thương bản thân.
Thái Mi nhanh chân chạy về phía gốc cây, ngẩng cao đầu, bên trên cao không quá bốn mét, vẫn là trong tầm sức lực của cô. Hai tay bám chặt vào thân cây mượn sức hai bàn chân làm bàn đạp tung người vừa phóng lên trên vừa bám giữ thân cây chỉ vài cái cô đã chui cả người ngồi lên trên một nhánh cây to khỏe, tán lá bên dưới phủ đầy xít xao, từ phía dưới nhìn lên không tài nào trông thấy được cô.
Ngồi trên thân cây ẩn dật thông qua các tán lá nhìn xuống tình cảnh bên dưới, đoàn xe hơn chục chiếc đen sì đang mỗi lúc một tốc độ bá khí chạy lại gần. Màu đen lạnh lẽo, ngông cuồng kia tuy đang trốn trong làn khói bụi nhưng lại khiến cho Thái Mi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Một chút cô cũng không dời mắt, chăm chăm nhìn đoàn xe đang mỗi lúc một lại gần mới nhận ra hai chiếc đầu tiên chính là Cadilac ba cửa màu đen lạnh lẽo quen thuộc. Đây chẳng phải là sở thích đặc trưng thống nhất của đám người Huy Vũ sao?
Thái Mi cả kinh, phải chăng bên trong hai chiếc xe kia chính là đám người Huy Vũ? Tối qua Huy Vũ liên lạc với cô, một phần muốn cô đuổi Hào Cường ra khỏi phòng, một phần lẽ nào là thông báo tình hình giải cứu cô sao? Thái Mi đanh mặt, ngu ngơ một đỗi thì bên tai nghe thấy tiếng bánh xe xì hơi, kèm theo là âm thanh phanh kít.
Cúi mặt nhìn xuống đoàn xe đã dừng lại gần với nơi cô lẫn trốn, bất giác Thái Mi cau mày, khóc không được, cười cũng không xong. Cô lại một lần nữa than trời, ông ta quả thật là biết đối nhân xử thế, chiếc Cadilac đi đầu kia bị thủng bánh xe thiếu gì thời điểm vị trí, lại nhất quyết phải là lúc này và ở đây chứ?
Cô chỉ vừa mới ra quyết định lui bản thân về nơi gọi là cày ruộng cuốc đất, dân tình hiền hòa để huởng thụ cuộc sống về sau thôi mà.
Một lần nữa Thái Mi thầm nguyền rũa bản thân không phải vô dụng mà vì cực kì đen đủi thì đã trông thấy Huy Vũ và Chí Khanh từ trong chiếc xe đầu bước ra, xe thứ hai là Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thế Phong. Còn những chiếc không phải Cadilac kia tất nhiên chính là những tâm phúc của họ.
Cái cảm giác gọi là vận mệnh đen đủi vì muốn an phận nay đã dần bị đánh lùi ngay khi cô vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Huy Vũ. Người đàn ông này khi tối cô còn được nghe thấy giọng nói, cứ nghĩ là lần này trốn đi sẽ là mãi mãi không gặp. Nhưng chỉ với một thân thể cao lớn, một gương mặt lạnh lùng luôn mang theo bá khí bức người đang ở bên dưới kia lại khiến Thái Mi lòng nhẹ nhàng hẵn đi.