Đợi người đàn ông đi được đoạn xa, Thái Mi thu hồi vẻ mặt cau có mà nhìn về phía con chó đang loay hoay ở gần bụi cây. Cô không hiểu vì sao con chó này lại xuất hiện ở đây, nhưng cô chỉ muốn biết con chó này từ đâu mà chui vào. Cúi người nhặt lấy viên đá dưới chân, Thái Mi lập tức một phát chính xác ném mạnh vào người con chó. Con chó hoang giật thốt la lên một tiếng ẳng ẳng liền cong đuôi quay người chạy ngược về phía lùm cây. Sau một hồi xoạt xoạt từ phía bụi cây vang ra, Thái Mi quan sát một hồi thì nhìn thấy con chó chạy nhanh qua khỏi một cái lỗ khá lớn ngay dưới chân thành vách tường. Ngay khi con chó chạy khuất đi thì phía bụi cây không còn bị quấy rối mà thẳng táp đứng lại vị trí vốn yên bình của nó. Hoàn toàn che khuất đi cái lỗ chó vốn có từ bao giờ.
Nhoẽn cong môi cười, Thái Mi cô không rãnh rỗi càng không vì muốn hít một chút gió trời mà để bản thân chịu đau. Cô đương nhiên đã có sự tính toán trong đầu. Vốn dĩ là muốn dạo quanh một lượt sân vườn chỉ mong tìm được cơ hội thoát thân. Nhưng tường thành cao vút bao bọc không kẻ hở, khắp nơi luôn có thuộc hạ Chu gia luân phiên canh giữ. Huống hồ gì khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài của bản doanh hầu như đều có camera giám sát cài đặt đầy rẫy. Cô có là con ruồi may thay mới thoát thân khỏi đây được.
Nhìn con chó hoang vừa rồi có thân hình khá to, nếu nó chui qua được cái lỗ bị lùm cây che khuất đó, thì có thể với thân hình của cô vẫn có thể chui qua lọt. Nhìn ngó xung quanh không có người, với khoảng cách này cô có thể nhanh chóng chạy đến vị trí đó, chỉ cần chui lọt qua, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đây trước khi người đàn ông kia quay lại. Chỉ là cô đang bị thương, có rời khỏi tòa nhà này chưa chắc đã chạy được bao xa liền bị bắt lại. Bọn người ngồi giám sát camera lẽ nào lại không ngồi nhàn rỗi uống tách cafe mà giám sát cô sao? Nên biết người đàn ông vừa rồi cũng không ngu ngốc đến mức tùy tiện để cô ngồi đây một mình.
Nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng vẫn là nên án binh bất động, đợi cô suy tính kế hoạch chu đáo cũng là đợi thời cơ thích hợp sẽ nhanh chóng chuồn đi.
Sau khi giải quyết xong bữa ăn sáng, cảm thấy ở ngoài này cũng không giải quyết được gì liền quyết định trở về phòng nằm nghỉ. Ngay khi Thái Mi bước chân vào gian đại sảnh thì nghe thấy tiếng quát lớn vô cùng giận dữ: “Cả một kho hàng rộng lớn vô duyên vô cớ bị cháy, vậy mà nó lại vào lúc này mà bay sang Nhật. Đứa con này tôi không thể quản được nữa sao?”
Bị tiếng quát làm cho giật mình dừng bước, Thái Mi đưa mắt nhìn sang thì thấy Chu Thiên Cát đang ngồi trên chiếc ghế sofa bày rõ ra sắc mặt xám xịt như một hung thần, nhìn rõ là đang vô cùng tức giận. Có vẻ như việc Chu Khắc Kiệt đi sang Nhật là không thuận mắt với Chu Thiên Cát. Nhưng chuyện của cha con bọn họ liên quan gì đến cô. Ở trong bản doanh này quan tâm cô nhất chỉ có Chu Khắc Kiệt, nhưng muốn cô chết nhất có lẽ cũng chỉ có mỗi Chu Thiên Cát. Chu Khắc Kiệt không có mặt ở đây, cô tốt nhất nên tránh chạm phải ba của anh ta. Ngay khi đối phương chưa nhận thấy sự tồn tại của mình, Thái Mi liền nhẹ nhàng xoay người định đi ngược lại ra ngoài. Tính là đi tìm một cửa khác tìm về phòng tránh gây hậu họa cho bản thân.
“Đứng lại!”
Thái Mi chưa kịp nhấc chân thứ hai đã bị tiếng quát mang âm khí lạnh lùng của Chu Thiên Cát dọa cho một phen khiếp vía. Cô co đầu rụt cổ nhắm chặt mắt thầm nguyền rủa bản thân mình luôn gặp phải chuyện đen đuổi. Nếu cô không trốn được thì chỉ còn cách là đối mặt, chào hỏi ông ta vài tiếng coi như tự tìm đường lui cho mình.
“Chu lão đại!” Thái Mi quay người lại, khó khăn miễn cưỡng một nụ cười cúi đầu trước Chu Thiên Cát.
Bình thường trong mấy ngày vừa qua mỗi khi Thái Mi chạm mặt với Chu Thiên Cát đều xem vị Chu lão đại này như không khí, hoàn toàn là không hề tồn tại. Vậy mà ngay khi không có tấm màng chắn bảo vệ là Chu Khắc Kiệt thì Hà Thái Mi lại như một con thỏ nhút nhát tự mình cúi đầu chào hỏi. Hựu Đình đáy mắt hiện rõ tia cười, người phụ nữ này biết co biết giản, có lẽ đây chính là một điểm nhỏ khiến thiếu gia của ông phải đọng tâm đến.
Chu Thiên Cát tinh ranh đương nhiên cũng nhận ra được điểm này, ông cất giọng khàn khàn: “Cô thấy tôi ngồi đây tại sao còn quay lưng rời đi?”
Thái Mi không có ý định lại gần, vẫn giữ nguyên khoảng cách an toàn mà trả lời: “Lão đại, tôi sợ lão đại nhìn thấy tôi là không thuận mắt.” Lời vừa dứt hai con mắt của cô đã híp lại mà cười hì hì.
“Sự tồn tại của cô đã là không thuận mắt.” Chu Thiên Cát ném ra một câu khàn đặc sau đó là cầm tách trà đưa lên miệng uống, hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ chẳng ra gì của Thái Mi.
“Tôi biết tôi biết. Lão đại, vậy tôi không làm mất nhã hứng của lão đại nữa. Tôi trở về phòng nhé!” Dứt lời vẫn không thấy Chu Thiên Cát có động tĩnh gì. Thái Mi nhanh nhẹn lập tức nhấc chân rời đi.
Không đưa mắt nhìn theo Thái Mi, Chu Thiên Cát đặt tách trà lại lên trên mặt bàn, không vội vàng khẽ nhuếch mép: “Lại đây!”
Lần này xong rồi, Chu Thiên Cát rõ ràng là đang muốn làm khó dễ cô đây mà. Thái Mi dừng chân, nhưng thật không muốn quay người lại chút nào.
Hựu Đình thấy vậy lạnh mặt nhắc nhở: “Cô không nghe thấy lão đại nói gì sao?”
Thái Mi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi quay người lại, cô đưa mắt nhìn về phía Chu Thiên Cát dường như sắc mặt không còn giận dữ như vừa rồi lên tiếng quát Chu Khắc Kiệt. Người đàn ông này trước mặt người ngoài vẫn là còn biết giữ thể diện cho con trai mình. Thái Mi chậm rãi tiến về phía Chu Thiên Cát, cô tin rằng nếu cô ăn nói khôn khéo luôn miệng tôn trọng ông ta thì có lẽ ông ta sẽ vì chút nghĩ đến Chu Khắc Kiệt mà không ra tay với cô.
“Chu lão đại, gọi tôi có việc gì sao?” Dừng lại trước chiếc bàn không xa, Thái Mi cân nhắc lên tiếng hỏi.
Chu Thiên Cát tựa người vào thành ghế, đưa đôi mắt đầy sắc bén của một người từng trãi nhìn Thái Mi, trầm giọng lên tiếng hỏi: “Cô biết nguyên nhân việc Khắc Kiệt đến Nhật?”
Thái Mi lập tức lắc đầu, ánh mắt vô cùng bày ra là sự chân thật không chút dối trá: “Tôi không biết!”
Nhìn vẻ mặt diễn suất đến phát chán của Thái Mi, Chu Thiên Cát đương nhiên sẽ không tin vào lời nói của cô, ông lại lên tiếng: “Gạt tôi chắc hẳn hậu quả như thế nào tin rằng cô sẽ không dám nghĩ đến. Những ngày vừa qua Khắc Kiệt luôn bên cạnh cô, lẽ nào việc nó làm nó lại không nói cho cô biết?”
Bị lời nhắc nhở mang tính uy hiếp của Chu Thiên Cát mang ra dọa, Thái Mi không những không biểu hiện sợ hãi ngược lại còn cười cười rồi nói: “Lão đại, tôi từng qua lại với Long gia, điều này lão đại tất nhiên biết rõ. Chu Khắc Kiệt nếu có hành động gì, dù có chút quan tâm đến tôi cũng sẽ không muốn cho tôi biết chuyện anh ta muốn làm.”
Dừng lại chốc lát, Thái Mi nói tiếp: “Lão đại, lão đại chỉ có một Chu Khắc Kiệt là con, tất nhiên là hiểu rất rõ. Anh ta sẽ không nhàm chán kể cho tôi nghe những việc không liên quan đến anh ta và tôi.”
“Vậy tôi muốn biết chuyện giữa cô và Khắc Kiệt là như thế nào?” Chu Thiên Cát không nôn vội tiếp câu ngay sau lời nói của Thái Mi. Ông chỉ có duy nhất một người con là Khắc Kiệt, nhưng nghiệt ngã thay ông hoàn toàn không thể hiểu hết tâm tư của con ông. Nếu Hà Thái Mi không muốn nói hay vì thật sự không biết nguyên nhân vì sao Khắc Kiệt đến Nhật Bản. Thì ông vẫn có thể sớm muộn điều tra ra ngay. Chỉ là ông nên nhân cơ hội này hỏi rõ về mối quan hệ của hai người.
“Là cô mê hoặc Khắc Kiệt, muốn một bước lên cao trở thành vợ của lão đại tương lai trong Chu gia. Hay cô là vì đám nhóc con Long gia đó mà mê hoặc Khắc Kiệt nhằm tìm cơ hội ra tay với chúng tôi?” Không thấy Thái Mi nói gì chỉ bày ra ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Chu Thiên Cát bản tính không thích nói dong dài liền dứt khoác một câu hỏi thẳng vào vấn đề.
Chỉ một câu hỏi khàn đặc không mang âm hưởng cao hay thấp nhưng cũng đủ khiến cho Thái Mi mồ hôi toát khắp người. Cô vội đưa tay phớt lờ hai lý do mà ông vừa mới đặt ra: “Lão đại, tôi làm gì có được bản lĩnh đó, nhan sắc tôi tầm thường sao có thể mê hoặc được Chu Khắc Kiệt. Có điều, tôi thật sự là em kết nghĩa của Chí Khanh. Nhưng như vậy không có nghĩa tôi sẽ làm việc vì Long gia.”
Thái Mi thầm nuốt nước bọt, cô nhìn Chu Thiên Cát, khẽ cười cười: “Chu lão đại, Long gia không cần một người vô dụng như tôi. Chu Khắc Kiệt lại càng không thể yêu em gái của kẻ thù.”
“Vậy cô thử nói xem, vì sao Khắc Kiệt lại cứu cô?” Chu Thiên Cát lại tiếp tục đặt câu hỏi khác. Ông chỉ có ý thăm dò hoàn toàn không tin tưởng những gì Thái Mi nói.
Thái Mi do dự vài giây mới lên tiếng: “Vấn đề này tôi lại càng không rõ, Chu Khắc Kiệt dẫn dụ tôi đi gặp Chí Khanh lại đích thân đến hòn đảo cứu tôi. Tôi từng hỏi nguyên nhân nhưng anh ta một hai luôn lẫn sang vấn đề khác. Tôi từng nghĩ phải chăng anh ta đang dùng tôi với mục đích nào đó.”
“Kiệt ca cần cô với mục đích gì cơ chứ?”
Ngay khi Chu Thiên Cát định mở miệng thì từ phía xa vang ra giọng nói của Phương Hào Cường. Thuận mắt nhìn về phía Hào Cường đang dáng người thong thả đi tới, Thái Mi khẽ cau mày: “Vậy anh biết nguyên nhân?”
Đi đến gần thì Hào Cường dừng lại: “Tôi tất nhiên là biết rõ nguyên nhân.”
“Con đến đây khi nào?” Chu Thiên Cát cất giọng khàn đặc. Bình thường Hào Cường có đến đây chơi ngoại trừ công việc thì cũng là tìm Khắc Kiệt. Nhưng lần này cậu ta lại đến đây đúng lúc Khắc Kiệt vắng mặt, hẳn nguyên nhân lại là vì người phụ nữ này.
Hào Cường khẽ cúi đầu cười chào Chu Thiên Cát, anh nhuếch mép: “Con đến đây khi sáng. Kiệt ca cứu Thái Mi là vì cô ấy là bạn của con. Cậu, vết thương Thái Mi vẫn chưa lành hẳn, cháu đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Nói hết lời liền bước đến cạnh Thái Mi, Hào Cường dùng cử chỉ ân cần dìu cô đi.
“Hào Cường…”
Thái Mi mặt nhăn mày nhó trước cử chỉ của Hào Cường, nhưng cô chỉ vừa nhuếch mép Hào Cường đã ấn nhẹ vào eo khiến lời chưa kịp nói ra đã lại nuốt nghẹn vào trong. Cô lườm mắt nhìn Hào Cường, chỉ thấy cậu ta khẽ nháy mắt, cô biết là cậu ta đang muốn giúp cô thoát khỏi Chu Thiên Cát nên cô rất nhanh đã phối hợp cùng Hào Cường lập tức rời đi.
Chu Thiên Cát tuổi đời tinh ranh ánh mắt khẽ lướt qua tia nham hiểm nhìn Hào Cường dìu Thái Mi đi khuất xa dần.
Nằm trong phòng yên tĩnh một mình Thái Mi rất hài lòng về việc Hào Cường không đến làm phiền cô. Có lẽ Hào Cường đã nghĩ thông suốt với những gì cô đã nói trong ngày hôm qua rồi cũng nên. Còn nhớ ngày hôm qua sau khi Hào Cường giúp cô qua ải của Chu Thiên Cát đã dìu cô về phòng, sau đó chỉ để cô lại một câu nghỉ ngơi cho khỏe đừng đi lại lung tung rồi thì người cũng không thấy cho tới tận bây giờ.
Thái Mi đưa mắt nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều, Thừa Ân có lẽ đã liên lạc được với Dương Nhẫn rồi cũng nên. Rất nhanh cô liền xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên tay, lại cẩn thận nhìn về phía cánh cửa đóng kín không chút tiếng động mới thật sự yên tâm liên lạc đến người bạn thân duy nhất của mình.
Âm thanh rung rì rì phát ra từ chiếc nhẫn như thôi thúc tâm trạng Thái Mi mỗi lúc một căng phồng, mấy đêm nay cô không sao ngủ ngon giấc khi cứ luôn có những suy nghĩ bất an về việc Huy Vũ vẫn mê man vì chưa có được thuốc giải. Nếu lúc này cô gặp được Huy Vũ thì hay quá, nếu hắn mê man cô thật sự rất muốn ở cạnh hắn, chăm sóc hắn, có thể nắm chặt tay hắn, bởi vì hắn từng nói khi hắn tỉnh dậy hắn phải nhìn thấy cô. Nhiều khi Thái Mi suy nghĩ mong lung, có phải vì cô không làm theo lời Huy Vũ, không tay trong tay cùng hắn, là cô nuốt lời khiến hắn giận dữ đến không thèm tỉnh lại.
Thái Mi trong phút chốc vô cùng sợ hãi với mỗi nhịp phát rung của chiếc nhẫn, Trang Thừa Ân không phải là nên đợi cuộc gọi đến của cô sao? Tại sao cô gọi đã lâu như vậy lại không nhận được hồi âm của cậu ấy.
Run run, Thái Mi không hề cảm nhận được bàn tay đeo nhẫn của mình đang để trước mặt không ngừng từng chợt từng chợt run lên dữ dội. Thừa Ân có lí nào không tìm được Dương Nhẫn, hay vì Huy Vũ thật sự đã…
Tiếng rung rì rì từ chiếc nhẫn trên ngón tay bất chợt nín bặt, thay vào đó là một tiếng bíp bíp. Thái Mi khẽ chấn động, cô biết Thừa Ân đã nhận kết nối từ cô.
“Thừa Ân!” Thái Mi tập trung cao độ, lí trí lẫn tinh thần đều sẵn sàng đón nhận mọi đáp án về Huy Vũ từ Thừa Ân.
Im lặng…
Thái Mi khẽ nhíu mày, cô biết đầu kết nối bên kia Thừa Ân vẫn đang duy trì liên lạc đến cô, chỉ là vì sao lại im lặng đến thế này. Nó khiến cô sợ hãi, nổi bất an mỗi lúc một dồn nén đến nghẹn ngào.
“Thừa Ân!… Thừa Ân!” Đáp trả với Thái Mi vẫn chỉ là một thứ yên tỉnh đến mức khiến cô muốn giết người nhưng trái tim lại không ngừng cuộn trào khiến cô như rơi vào cơn bão ngầm không lối thoát. Lẽ nào Huy Vũ thật sự như lời Chu Khắc Kiệt nói, là vì Dương Nhẫn không chế được thuốc giải nên đã mê man không khác gì người thực vật.
Đáy mắt Thái Mi khẽ run run, trên bàn tay có đeo chiếc nhẫn như mệt mỏi không sức lực thả uỵch xuống. Cõi lòng tan nát lại không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên sa sút đến mức không biết bản thân mình vì sao lại trống rỗng thế này.
“Vết thương của em thế nào rồi?”