CHƯƠNG 99: CHẤN HƯNG THÔN XÓM
Edit: Lan Anh
Triệu Hằng vừa dứt lời, một chậu nước lạnh tạt qua.
Rõ ràng Khương thị là người không thể nào dậy sớm, nhưng chẳng biết từ lúc nào bà đã xách một thùng nước rửa chén đi ra, tạ thẳng vào mặt Triệu Hằng.
Cả người Triệu Hằng liền thối hoắc, vừa lạnh vừa bẩn, hắn buồn nôn mà bịt mũi lại, ánh mắt khó tin mà nhìn về phía Khương thị ốm yếu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương thị khẽ nói: “Nhìn cái gì? Không nghe A Uyển nói ngươi lăn sao? Còn là tú tài đó, tiếng người cũng nghe không hiểu sao?”
Lúc nãy bị Du Uyển chế nhạo một phen, bây giờ lại bị Khương thị châm chọc một cái, Triệu Hằng thật sự bị chọc giận, nhưng hắn là tú tài, nói lý người ta không chịu hiểu thì hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
Đành phải mang một thân toàn nước rửa chén tức giận quay về.
“Nương.” Du Uyển tiếp nhận thùng nước rửa chén nặng trịch trong tay Khương thị, không hiểu hỏi,”Không lẽ con thật sự từng đi vào kỹ viện?”
Họ Triệu kia ngậm máu phun người một lần coi như bỏ qua, hai lần, ba lần, bộ dáng giống như hắn không hề nói láo, khiến Du Uyển cũng cảm thấy hồ đồ.
Khương thị không chút nghĩ ngợi mà nói: “Đương nhiên không có! Làm sao con có thể đi đến địa phương kia? Không biết tên hỗn đản này nghe tin đồn thất thiệt ở đâu, con đừng để ý đến hắn.”
“Có thật con có nam nhân khác hay không...” Du Uyển nghĩ tới giấc mộng xuân chân thực đến độ khiến người khác giận sôi kia, lúng túng hắng giọng một cái, suy nghĩ lại thì chỉ là một giấc mộng mà thôi, vậy mà mình còn tưởng thật.
Du Uyển cong môi nói: “Không có gì, nương, con đi nấu cơm, nương ngủ thêm một lát đi, cơm chín con sẽ gọi người.”
Khương thị vặn eo bẻ cổ, đánh ngáp một cái, bệnh tật mà quay về phòng, ôm Tiểu Thiết Đản với Trăn Trăn ấm áp tiếp tục ngủ nướng.
Triệu Hằng mang đến khúc dạo ngắn cũng không gây ra quá nhiều sóng gió trong lòng Du Uyển, nàng mới không thèm để ý đến hắn ta, thì làm sao lại để ý đến lời hắn nói?
Du Uyển làm xong điểm tâm thì trời cũng tảng sáng, nàng không đánh thức nương với đệ đệ, sau khi bỏ màn thầu nóng hổi vào trong nồi giữ ấm, liền đi qua lão trạch tìm đại bá với Du Phong.
Tết Nguyên Tiêu là phải giao đơn hàng đầu tiên, hôm nay bọn họ phải lên trấn mua đậu hũ, kỳ thật tào phớ bọn họ cũng có thể làm, nhưng không đủ nhân lực, vì tiết kiệm thời gian với chi phí nhân lực, nên đành phải lên trấn mua đồ.
Du Uyển vừa vào viện tử thì nghe thấy một trận quỷ khóc sói gào đinh tai nhức óc.
“Ta không biết ta không biết! Ta muốn bây giờ muốn bây giờ!”
Là Quách Tiện Xảo đang gào khóc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển che lại lỗ tai, trùng hợp lúc này Du Phong cũng đi ra hít thở không khí, vừa quay đầu thì thấy Du Uyển, bước lên phía trước nói: “Đêm qua bận đến tối muộn như vậy, sao muội không ngủ thêm một lát?”
Du Uyển không định nói cho hắn biết rằng mình nằm mơ thấy mộng xuân, rồi rớt từ trên giường xuống đất mới tỉnh, đành phải nghiêm trang nói: “Không phải hôm nay lên trấn mua đậu hũ sao? Muội muốn đi sớm một chút.”
Du Phong há hốc: “Muội không nói thì huynh cũng quên mất!”
Một là động đất, hai là hầu hạ cái nhà khó ưa kia, Du Phong bị xoay như con quay, ngay cả đến mùa vụ cũng không bận tay bận chân như vậy.
Du Uyển cười cười nói: “Không có việc gì, muội nhớ là được rồi!” Dừng một chút, dùng ánh mắt hỏi Du Phong chuyện gì xảy ra trong nhà chính, “Xảy ra chuyện gì? Làm gì mà Xảo nhi khóc dữ vậy?”
“Ai.” Du Phong bất đắc dĩ thở dài, nói hết tiền căn hậu quả.
Nguyên lai là đại bá mẫu đau lòng Du Tùng bị thương, sáng sớm chưng một bát bánh ngọt cho hắn, lại đúng lúc gặp ngay Quách Tiện Xảo đi nhà xí trông thấy, Quách Tiện Xảo lúc này không cao hứng, nói đại bá mẫu giấu bánh ngọt, chỉ cho Du Tùng ăn, không cho nàng ta ăn.
Vốn là người thiện lương, đại bá mẫu chưa bao giờ keo kiệt một bát bánh ngọt, bất quá thấy nàng ấy chưa tỉnh, tính toán đợi nàng ấy tỉnh ngủ mới làm cho nàng ấy, dù sao bánh ngọt cũng nên ăn lúc nóng mới tốt.
“Tốt tốt tốt, Xảo nhi đừng khóc, bánh ngọt đến rồi!”
Là âm thanh ôn hòa của đại bá.
Du Phong lại thở dài: “Cha huynh lại là người hiền lành.”
Du Uyển tán thành: “Nếu đại bá không phải người hiền lành, thì lúc trước cũng sẽ không tha thứ cho muội.”
Du Phong không biết phải nói gì.
Du Uyển thích một đại bá như vậy, trên đời ác nhân nhiều, có lẽ nàng cũng là một người trong số đó, nhưng nàng nguyện ý thủ hộ cho đại bá người có tấm lòng lương thiện, về phần làm điều ác, thì để nàng làm là tốt rồi.
“Đại ca, chúng ta lên trấn thôi.” Du Uyển mặt mày cong cong nói.
“Ân.” Du Phong gật đầu.
Hai huynh muội nói với đại bá, đại bá mẫu vài câu rồi đi thẳng ra cửa thôn.
Lúc đi ngang qua giếng cổ thì gặp Lý Chính quay về từ huyện nha.
Chỉ mới một đêm mà Lý Chính như già đi mười tuổi, cả người đều chật vật không tưởng tượng nổi.
Hai huynh muội tiến lên chào hỏi.
“Không phải là ngài ở trên huyện nha đợi một đêm đấy chứ, hiện tại mới trở về?” Du Phong thấy trong mắt ông toàn là tơ máu, liền hỏi thăm.
Lý Chính chán nản gật đầu.
“Thế nào? Sự tình trong thôn chúng ta... không có biện pháp sao? Huyện nha cũng mặc kệ chúng ta?” Du Phong hỏi.
Lý Chính lắc đầu: “Không phải mặc kệ, mà là không quản được.”
Lý Chính lúc đến huyện nha cũng mới biết, động đất lần này ảnh hưởng tới rất nhiều thôn xóm, thôn Liên Hoa chỉ bị ảnh hưởng nhỏ, còn các thôn khác, phòng ốc ruộng đất bị hủy không nói, còn xuất hiện không ít thương vong.
Biên quan đánh thắng trận, quốc khố cũng cạn kiệt, không thể chỉ trong chốc lát là có thể phát ngân lượng ra cứu trợ thiên tai.
Đây cũng là lý do ban đầu của Huyện thái gia, nhưng từ lúc biết được Yến thiếu chủ vào ở thôn Liên Hoa, Huyện thái gia cũng không dám nửa phần bác bỏ trách nhiệm, thậm chí vì trấn an nạn dân mà hắn còn móc hết hầu bao của mình ra, nhưng nạn dân chỉ có thể dùng con số hàng vạn mà tính, lấy món lợi nhỏ hằng ngày mà hắn ăn hối lộ, căn bản không thể lấp đầy.
“Triều đình bên kia cũng mặc kệ?” Du Phong lòng đầy căm phẫn nói.
Lý Chính thở dài: “Huyện thái gia nói, triều đình sẽ quản, nhưng có quản được đến thôn chúng ta hay không lại là chuyện khác!”
Đây là lời nói thật, có rất nhiều khu vực bị ảnh hưởng nặng nề hơn cần phải cứu gấp, thôn Liên Hoa sợ rằng không được quan tâm tới.
“Vậy phải làm sao bây giờ a?” Du Phong lo âu hỏi.
Du Uyển bỗng nhiên nói: “Đại ca, Lý Chính, muội có chủ ý này.”
“Chủ ý gì?” Hai người đồng loạt lên tiếng.
Du Uyển cười cười nói ra: “Hiện tại đơn hàng trong tay chúng ta quá nhiều, không làm nổi, chi bằng mời mọi người trong thôn tới làm giúp, làm xong chúng ta sẽ kết toán tiền công cho mọi người.”