CHƯƠNG 84: ĐỎ MẶT
Edit: Lan Anh
Du Uyển còn chưa biết sát vách nhà mình có vị hàng xóm mới, nàng vẫn còn đang vác cuốc bận rộn ở vườn rau.
Sau khi lập xuân thì thời tiết ngày càng ấm áp, mặc dù không ấm hơn bao nhiêu nhưng cuối cùng thì trời cũng không đổ tuyết nữa, cố gắng nhịn qua một hai lần rét trong tháng ba nữa là có thể bắt đầu vụ xuân.
Trước vụ xuân, nàng cần phải dọn dẹp sơ qua một chút.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đã nghĩ rồi, nắng không nhiều nên không thể trồng cây đậu nành được, đổi sang loại khác thì chỉ có bí đỏ với rau cần, thời tiết ấm hơn một chút thì trồng cây ớt, cây cải dầu với đậu mầm.
Kỳ thật nàng cũng không biết gì nhiều về trồng trọt, nhưng khi còn bé vẫn hay đi theo sau lưng bà, từng nhìn bà trồng qua, nhiều năm trôi qua như vậy, đã sớm không còn nhớ rõ, làm không được thì đi học lóm để tránh bị nhìn ra sơ hở rằng mình không phải người ở thời đại này nên không biết gì, không thì nhìn người ta làm sao thì mình làm vậy.
Nàng với Bạch gia cũng ở gần nhau, trước kia giờ này Bạch đại thẩm với Bạch đại thúc đều đang lao động ngoài ruộng, nàng đã nghe hai người nói chuyện, qua hết Tết Nguyên Tiêu thì sẽ ươm giống cho rau cần, còn bí đỏ là khi đi ngang qua nhà Trương thẩm, Trương thẩm hỏi nàng chừng nào đi lên trấn thì mua giúp ít hạt giống bí đỏ loại tốt.
Du Uyển nhìn Bạch gia rồi lại nhìn Trương gia, nghi ngờ mà nghĩ, hôm nay mọi người có hẹn hay sao mà không thấy ai cả?
Du Uyển lại vung cuốc thêm mấy lần thì nghe tiếng bánh xe.
Tiếng xe kia dừng ở gần nhà mình.
Nàng nhón chân lên quan sát, cách một con đường nhỏ với một loạt cây hòe được trồng trước của nhà thì nàng chỉ thấy lờ mờ một cái bóng xe bò.
Có lều, vậy đây không phải là xe bò của Xuyên Tử.
Chẳng lẽ nhà mình có khách tới cửa?
Dù sao cũng sắp đến giờ cơm chiều, Du Uyển liền dứt khoát nghỉ ngơi, mang cái cuốc và cái gùi về nhà.
Chờ đến lúc nàng tới gần cửa thì mới phát hiện xe không dừng trước nhà nàng mà dừng ở căn nhà sát vách.
Chỗ nhà Du Uyển đang ở là một trạch viện cũ của Đinh gia, vừa rách nát vừa nhỏ không nói, nóc nhà còn thường xuyên bị dột.
A Uyển là sau khi từ ‘nhà chồng của biểu cô’ về thì mới phân nhà với bên lão trạch, lúc đó trên người A Uyển có mấy trăm lượng bạc ròng, có nhiều tiền như vậy nên A Uyển dứt khoát mua một căn nhà mới, nhưng lại không dám mua phía trạch viện được xây mới kia mà mua cái trạch viện cũ, xét đến cùng là vì bên kia nghe đồn có quỷ.
Người Đinh gia nói rằng là con rể mời bọn họ đến quản lý sinh ý, trên thực tế là do căn nhà này có quỷ, bị dọa đến mức không ở được, lúc này mới đi tha hương đến nhờ cậy nữ nhi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trong thôn không ai dám mua tòa quỷ trạch này, nghĩ đến đây có lẽ Tiểu Trần thị không nói cho người ta đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển đoán không sai, quả thực Tiểu Trần thị không có nói cho đối phương biết đây là một tòa quỷ trạch, cũng giấu diếm việc tòa trạch viện cũ sát vách của hắn sắp bị hủy đi.
Du Uyển đồng tình nhìn tòa trạch viện kia một chút, thầm nghĩ không biết là ai lại đến đây ở.
Cửa nhà đóng chặt, bao nhiêu năm nay không được tu sửa nên rất khó coi, mà cảnh tượng lộn xộn bên trong, lại có một cái thảm đỏ không bị nhiễm bụi trông rất bắt mắt.
Yến Cửu Triêu ngồi trên ghế đặt trên thảm đỏ, hai chân thon dài bắt chéo, con mắt lạnh lẽo cô quạnh nhìn quanh: “Đem nơi này, nơi này còn có nơi này, lau một trăm lần cho bản thiếu chủ.”
Một đường đánh xe bò không được nghỉ ngơi, lại còn bị vị tổ tông này bắt làm tạp dịch, Vạn thúc vịn eo, thở hổn hển nói: “Đã tới đây thì phải nhập gia tùy tục a, thiếu chủ người chú ý chi tiết nhỏ nhặt như vậy sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.”
Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục đang cố gắng lau chùi cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.
“A.” Yến Cửu Triêu gật gật đầu, vuốt ve Tiểu Tuyết Hồ đang nằm trên đùi, “Nói rất có đạo lý, vậy lau 99 lần thôi!”
“...”
Ba người mặt đầy hắc tuyến...
Bên này Vạn thúc, Ảnh Thập Tam, Ảnh Lục đang lau chùi quét dọn đến sứt đầu mẻ trán, thì ba cái tiểu bánh bao thừa dịp loạn lạc lại khập khiễng chạy đến cửa sau.
Đinh gia là nhà có hai trạch viện, vốn không cách xa nhau, đi ra cửa sau có một vườn tre nhỏ, đi qua bên trái một chút là có cánh cửa thông với tòa trạch viện bên kia.
Cánh cửa đó hiện đang mở, Du Uyển cũng đang nấu cơm ở bên trong.
Hôm nay đại bá mang theo ba huynh muội bồi đại bá mẫu về nhà ngoại, nên nàng đành phải trổ tài nấu ăn thôi.
Thịt kho có sẵn, chỉ cần hâm lại là có thể ăn, nhưng chỉ ăn thịt không thì dinh dưỡng không được cân đối, Du Uyển lấy một ít rau cải trắng, rửa sạch rồi cắt thành sợi, xào với thịt khô hun khói.
Còn có bánh Nguyên Tiêu nàng mới học được, nhưng Khương thị với Tiểu Thiết Đản lại không thích món này nấu với nước, nên nàng quyết định đem đi chiên.
Nguyên Tiêu có bánh nhân thịt với bánh nhân đậu, nàng làm nóng chảo dầu, bỏ cả hai loại bánh vào chiên, chảo dầu liền vang lên tiếng xèo xèo.
Thanh âm quá lớn nên át luôn cả tiếng bước chân của mấy tiểu bánh bao.
Tiểu bánh bao khập khiễng bước tới cửa, ba cái đầu nhỏ từng cái từng cái thò vào nhìn, ở bên ngoài nhìn vào thì thấy ba cái thân ảnh xếp đều một loạt.
Ba người mở to mắt nhìn Du Uyển.
Du Uyển xào rau, bọn họ nhìn.
Du Uyển thái thịt, bọn họ nhìn.
Du Uyển chiên bánh, bọn họ vẫn nhìn.
Mấy đôi mắt đảo lia lịa nhưng vẫn không dám tiến lên.
Bánh Nguyên Tiêu đã chiên xong, Du Uyển lại mở tủ bát lấy ra một cái chén lớn, lấy nước sạch tráng sơ rồi đi ra cửa sau hất nước ra ngoài.
Ba tiểu bánh bao lập tức rụt đầu lại, sợ bị phát hiện.
Du Uyển vừa quay người qua, gió thổi mang theo mùi thơm trên người nàng, ba tiểu bánh bao cảm nhận được khí tức ôn nhu dịu dàng của nàng.
Ai nha nha!
Ba tiểu bánh bao đều đỏ mặt.