CHƯƠNG 47: TỰ MÌNH ĐỀN ĐÁP
Edit: Lan Anh
Cái gì gọi là đun sôi nước nhưng con vịt lại bay mất, là đây chứ đâu.
Nhìn Yến Cửu Triêu nhanh như chớp đưa ba đứa nhỏ vất vả tìm được đi, Nhan Như Ngọc như bị sét đánh.
Lâm mụ mụ đứng một bên cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy biết Yến thiếu chủ trước sau gì cũng nhận được tin tức, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến ngài ấy lại hành động nhanh chóng như vậy, hỏi cũng không hỏi đã mang hài tử của tiểu thư đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên đó cũng là hài tử của ngài ấy.
Nhưng cuối cùng thì chúng được tiểu thư nuôi dưỡng, chẳng phải nên hỏi tiểu thư một tiếng sao?
Làm sao có thể bá đạo lại độc đoán như vậy a?!
Cho dù Lâm mụ mụ có oán giận như thế nào đi nữa, cũng không dám biểu lộ nửa phần bất mãn ra mặt.
Hộ vệ của Yến Cửu Triêu lách mình đi vào, mỗi người ôm một đứa bé lên.
Ba tiểu gia hỏa đến cơ hội giãy dụa cũng không có, liền bị xách lên xe ngựa của phụ thân.
Yến Cửu Triêu đạt được ước muốn liền rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói một câu nào với Nhan Như Ngọc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho.
Nhan Như Ngọc cho dù nội hàm có tốt bao nhiêu cũng không kiềm được, bị một thôn cô chế nhạo thì cũng thôi đi, làm sao ngay cả cha đứa bé cũng không nhìn nàng đến một cái.
Ngay khi Nhan Như Ngọc chuẩn bị khóc tới nới, thì Yến Cửu Triêu đang nhanh chân rời đi bỗng quay trở lại với thần sắc cổ quái.
Lần này là hướng về phía nữ quyến trong phòng mà đi.
Nhìn Yến Cửu Triêu cất từng bước đi tới, Nhan Như Ngọc lại vui vẻ.
Ngài... ngài ấy cuối cùng cũng nhận ra nàng?
Nhưng chưa vui vẻ được một giây thì Yến Cửu Triêu cũng lại lần nữa đi qua nàng ta.
Nhan Như Ngọc bị sét đánh lần thứ hai: “...”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Cửu Triêu đi về phía Du Uyển và Bạch Đường.
Cái tên bệnh xà tinh này muốn gì? (Bệnh xà tinh là bệnh thần kinh nhé mọi người!)
Bạch Đường định lôi kéo Du Uyển lui về phía sau, nhưng phía sau lưng là giường, phía sau đầu gối đụng phải mép giương, đông một cái người ngã ngồi trên giường.
Vốn Bạch tiểu thư có tiếng là cọp mẹ ở trấn Liên Hoa, chưa bao giờ thấy nàng ấy bị chật vật như vậy.
Nhưng Du Uyển lại không có chút bối rối nào, thần sắc trấn định nhìn Bạch Đường bị Yến Cửu Triêu dọa cho hồn phi phách tán, hắn cách nàng chừng một bước liền ngừng lại.
Du Uyển trong đám nữ nhân đã được coi là cao gầy, đứng trước mặt Yến Cửu Triêu, lại bị coi là nhỏ nhắn xinh xắn.
Du Uyển nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.
“Có phải ta đã từng gặp qua ngươi?” Yến Cửu Triêu hỏi.
Lúc này Vạn thúc mới thở hồng hộc đuổi tới, giải thích rõ ràng: “Nàng chính là cô nương lên nhầm xe ngựa của chúng ta ở dịch trạm.”
Xe ngựa đó... là của hắn?
Du Uyển kinh ngạc.
“Phải không?” Yến Cửu Triêu nhìn Du Uyển, híp híp mắt.
Vạn thúc nói: “Không phải thì sao? Trước đó chẳng lẽ thiếu chủ đã gặp qua cô nương này?”
Yến Cửu Triêu lại không thấy ấn tượng gì.
Yến Cửu Triêu mơ hồ cảm thấy cũng không phải gặp lần đầu trên xe ngựa, trên xe ngựa nàng ấy chỉ lộ ra gương mặt đỏ hồng, cùng bộ dạng lúc này không giống chút nào.
Nói thật, khi lần đầu nhìn thấy hắn, Du Uyển cũng có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng rất nhanh Du Uyển liền hiểu được, có lẽ do hắn và ba cái bánh bao giống nhau, chứ tầng lớp nông dân như nàng làm sao có thể gặp người đứng trên đỉnh cao như Yến thiếu chủ?
“Nàng là ân nhân cứu mạng của ba đứa nhỏ! Là nàng ấy cứu chúng từ trong tay của bọn bắt cóc, nửa đường còn gặp sát thủ! Nàng ấy phải liều nửa cái mạng mới cứu được nhi tử của ngài!” Sợ cái tên hỉ nộ vô thường này một lời không hợp liền nổi điên, Bạch Đường tốt bụng giúp Du Uyển nói vài câu.
“Phải không?”
Lại câu phải không, bất quá lần này trong giọng nói của Yến Cửu Triêu nhiều hơn mấy phần ý vị sâu xa.
“Họ gì?” Yến Cửu Triêu nhìn chằm chằm Du Uyển hỏi.
Vạn thúc la hét trong lòng: Không được nhìn chằm chằm cô nương người ta như vậy, ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta biết a!!
“Du.” Du Uyển ung dung nói, nửa phần bối rối cùng e lệ cũng không có.
“Ngu mỹ nhân?” Yến Cửu Triêu tiến lên thêm nửa bước, bất cần đời nói.
“Du bá nha du.” Du Uyển đứng đắn đáp. (chỗ này mình không hiểu nên để nguyên nhé!)
Yến Cửu Triêu cười xùy một tiếng: “Làm sao? Ngươi lại muốn tìm tri âm?”
Bạch Đường: Tên này có phải bị bệnh hay không?
Hai người cách nhau quá gần, ngay cả thở cũng ngửi được mùi hương của đối phương, người khác nhìn vào thì chỉ có khiếp vía, nhưng cả hai người bọn họ đều bình tĩnh đến lạ thường.
“Yến thiếu chủ.” Nhan Như Ngọc lấy hết dũng khí mở miệng, nàng đứng xa nên không nghe rõ hai người họ đang nói cái gì, nhưng nghĩ đến việc ngài ấy có lẽ muốn đền đáp ân cứu mạng, cũng không phải là coi trọng nàng ta, một tiểu thôn cô thân phận thấp hèn? Làm sao có thể?
Kiêu ngạo như Nhan Như Ngọc, cũng biết chuyện này là không có khả năng, nhưng nàng cũng không muốn làm không khí như vậy, nàng là nương của ba đứa bé, là vị hôn thê của Yến Cửu Triêu, nàng mới nên là nữ nhân duy nhất trong căn phòng này được Yến Cửu Triêu để mắt tới.
Nàng đi đến bên người Yến Cửu Triêu, nhìn khuôn mặt tuấn tú đến hoàn mỹ kia, ôn nhu cười một tiếng: “Tạ lễ ta đã chuẩn bị xong, ta sẽ đền đáp cho Du cô nương.”
Lời này là có huyền cơ, Yến Cửu Triêu từ khi bước vào phòng cứ một mực không chịu nhìn nàng, có lẽ hơn phân nửa là không nhận ra thân phận của nàng, sau khi
nghe lời vừa rồi của mình, dù sao cũng nên hỏi một câu ‘ngươi là ai? Tại sao phải tạ ơn người ta?’, như vậy nàng mới có thể thuận nước đẩy thuyền mà tự giới thiệu mình.
“Không cần.” Nào biết Yến Cửu Triêu thẳng thừng cự tuyệt.
Nhan Như Ngọc sững sờ.
Yến Cửu Triêu nhìn thật sâu Du Uyển, nói một câu đầy thâm ý: “Đây là ân nhân cứu mạng của hài tử, bản thiếu chủ sẽ tự mình đền đáp.”
Cũng không nói tạ ơn mà quay người rời đi, chỉ để lại một phòng đầy người đưa mắt nhìn nhau.
Nhan Như Ngọc triệt để đen mặt, nàng tức giận đến mức móng tay găm sâu vào trong thịt, thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Lâm mụ mụ thấy không ổn, vội vàng kéo nàng ta ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Đường với Du Uyển.
Bạch Đường như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực, cổ quái nhìn Du Uyển: “Sao ngươi một chút cũng không sợ?”
Du Uyển để cho nàng ấy nắm tay mình.
Bạch Đường giật mình: “Nha, toát nhiều mồ hôi vậy!”
Du Uyển gật đầu, mặc dù nàng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có mình nàng biết, đối mặt với nam nhân kia, tâm tinh nàng chập chờn lên xuống, cũng không phải sợ hãi, còn cụ thể là cái gì thì nàng không biết.