CHƯƠNG 114: QUỶ TỘC NAM CƯƠNG
Edit: Lan Anh
Tất Nô ngẫu nhiên gặp Hứa Thừa Hiên ở hội đèn lồng trước Tết Nguyên Tiêu, khi đó Hứa Thừa Hiên chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nhưng có thể khiến Tất Nô chọn trúng hắn là vì trong mắt hắn có lệ khí.
Được Hứa Thừa Hiên thưởng thức cũng không phải là điều dễ dàng, nhưng đối với Tất Nô mà nói thì chuyện đó không khó, hắn chỉ cần bày chút tiểu kế, rồi sau đó thay Hứa Thừa Hiên đi dạy dỗ một tên cướp vặt, liền lọt vào trong mắt Hứa Thừa Hiên.
Kỳ thật chuyện giáo huấn mấy tên cướp vặt ai cũng có thể làm, nhưng có thể khiến Hứa Thừa Hiên để ý thì phải phí chút tâm tư.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho tới nay, Tất Nô đều vô cùng nghe lời Hứa Thừa Hiên, không chỉ giúp hắn dọn dẹp rất nhiều chướng ngại, mà còn dạy hắn dùng độc, Hứa Thừa Hiên cho rằng Tất Nô trung thành tuyệt đối, nhưng hắn không biết, ngay từ đầu Tất Nô đã có mục đích của riêng mình.
Đương nhiên mục đích không phải là Hứa Thừa Hiên, cũng không phải Hứa gia, bất quá với thân phận của Hứa Thừa Hiên, có lợi rất lớn đối với việc hắn muốn làm thôi.
Có qua có lại là chuyện cần thiết, như vậy cũng không tính là phụ sự tín nhiệm của Hứa Thừa Hiên.
Tất Nô chỉ không ngờ rằng Hứa Thừa Hiên lại kêu hắn đi đối phó với một tiểu cô nương nông thôn.
Hứa Thừa Hiên này ngày càng biến thái, một cái nha đầu nghèo rớt thì có cái gì để kiêng kị? Có lẽ không bao lâu nữa hắn cũng nên thay đổi chủ nhân để tiện làm việc.
Tất Nô thấy Du Uyển cầm bát cháo ăn sạch sẽ, khóe môi hắn câu lên, cũng bưng bát lên ăn sạch sẽ.
Tiểu tử kia không đủ gây ra sự uy hiếp, chỉ cần nha đầu này chết rồi thì mọi chuyện liền kết thúc.
Tất Nô mang tâm tình vô cùng tốt mà cáo biệt Du Uyển.
Có lẽ do quá đắc ý, nên lúc tiểu bánh bao trả lại cái bình lên trên bàn mà hắn cũng không phát giác.
“Xong.” Hắn ngửa mặt lên trời cười xấu xa.
Bành!
Hắn ngã trên mặt đất...
Sao, sao lại có thể như vậy? Loại đau nhức do lục phủ ngũ tang bị vặn vẹo này....
Chẳng lẽ... hắn cũng trúng độc?
Không có khả năng, không phải hắn đã tráo hai bát cháo với nhau rồi sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đợi Tất Nô suy nghĩ nhiều, nọc độc trong cơ thể hắn đã phát tán, hắn run rẩy móc một cái bình hồ lô nhỏ trong ngực ra.
Giải, giải dược...
Nhưng độc tính quá mạnh, tay hắn run lên một cái, bình hồ lô nhỏ liền rơi xuống đất, lăn một vòng rớt xuống rìa đất bên hồ nuôi cá.
Tất Nô khó khăn bò qua, run rẩy đi nhặt.
Mắt thấy sắp lấy được cái bình hồ lô, chợt có một đôi giày thêu đập vào mắt, dẫm bình hồ lô dưới chân.
Tất Nô theo chiếc giày thêu nhìn lên, thân thể khẽ giật mình, không thể tin mà mở to mắt.
Sao hắn lại thấy người này ở đây?
Người này không phải đã...
“Ngươi... ngươi... ngươi...” Tất Nô hao hết khí lực, lại phát hiện cổ họng mình đã không thể phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.
Chủ nhân của đôi giày thêu mặc dù đôi môi không có chút huyết sắc nào, nhưng khi cười lên lại vô cùng xinh đẹp.
Ba!
Bình hồ lô bị đôi giày thêu đá nhẹ một cái, liền lăn thẳng xuống hồ cá.
Gân xanh của Tất Nô nổi lên, gần như phát điên mà nhào qua!
Chủ nhân của đôi giày thêu nhàn nhạt phủi tay áo, như đạp mây mà rời đi.
...
“Nương đã về, công việc ở nhà Trương thẩm đã xong?” Du Uyển buông xuống chén cơm đã ăn phân nửa nói.
Khương thị mỉm cười gật đầu: “Làm xong.”
Du Uyển hỏi: “Nương ăn cơm chưa? Con tưởng nương ăn ở nhà Trương thẩm nên không chờ cơm, nương ngồi trước đi, con đi xới cơm.”
“Nương ra cửa, A Uyển cao hứng?” Khương thị nói.
Du Uyển gật đầu: “Ân, nương nên đi lại nhiều hơn, đừng cả ngày cứ buồn bực trong nhà, kỳ thật ở nhà cũng không có bao nhiêu việc, nương nên ra ngoài giải sầu, trò chuyện với mọi người.”
Khương thị cười dịu dàng: “A Uyển là một hài tử hiểu lòng người.”
...
Sáng sớm hôm sau, dưới cái hồ cá ở trong thôn nổi lên một cái xác nam nhân.
Ảnh Lục là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, hắn cảm thấy thi thể này có chút không đúng, sau khi vớt thi thể lên liền đem về hậu viện nhà mình.
Vạn thúc ghét bỏ che mũi: “Ngươi chuyển cái thứ này về viện làm gì? Xúi quẩy thật mà!”
“Thiếu chủ, đây là kẻ ăn xin đi lang thang trong thôn hôm qua, lúc hắn đến nhìn còn tốt, nhưng bây giờ...” Ảnh Lục lật cái móng tay bị biến đen của Tất Nô lên, “Hắn trúng kịch độc.”
Ảnh Thập Tam cũng tới tra xét, “Là chết chìm trước khi trúng độc.”
Vạn thúc bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ ra rồi, không phải hôm qua hắn qua nhà Du cô nương xin ăn sao? Du cô nương còn cho hắn vào nhà ngồi.”
Yến Cửu Triêu vốn đang thờ ơ lúc này mới nhìn qua cái thi thể kia một chút, không biết phát giác được cái gì, đồng tử co lại nói: “Kiểm tra ngực hắn.”
“Dạ.” Ảnh Thập Tam xé rách y phục của hắn, lộ ra lồng ngực bị nổi bong bóng, nhưng trên chỗ da thịt kia lộ ra một hình xăm quỷ hỏa có màu xanh đen.
Ảnh Thập Tam sững sờ: “Đây là...”
Ảnh Lục cau mày nói: “Quỷ tộc ở Nam Cương.”
“Quỷ... quỷ sao?” Vạn thúc bị dọa đến nỗi cái mặt mo cũng biến trắng.
Ảnh Lục giải thích nói: “Không phải là quỷ ma, mà là xuất quỷ nhập thần, hành tung ẩn nấp vô cùng quỷ dị, nên mới có danh xưng là Quỷ tộc thôi.”
Vạn thúc vỗ vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng là đụng trúng quỷ a!”
Ảnh Thập Tam nghi ngờ hỏi: “Thiếu chủ, Quỷ tộc Nam Cương làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn tìm Du cô nương làm gì?”
Ảnh Lục mở miệng nói: “Để thuộc hạ đi điều tra trước.”
“Được.” Yến Cửu Triêu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, quay đầu làm một động tác tay với Ảnh Thập Tam, Ảnh Thập Tam liền lôi thi thể ra ngoài xử lý.
Luận võ công, Ảnh Lục không bằng Ảnh Thập Tam, nhưng bàn về điều tra tin tức thì hiếm có ai xứng làm đối thủ của Ảnh Lục.
Chuyện Du Uyển và Du Phong ở Kinh Thành không khó điều tra, hai huynh muội rời thôn từ sáng sớm, đến chạng vạng tối mới hồi thôn, có lẽ là đi đến địa phương rất xa, lại không ngồi xe bò của Xuyên Tử, chính là nơi mà xe bò không đi được, Ảnh Lục nghĩ đến chuyện Du Uyển muốn tìm sinh ý thì chỉ có thể đi Kinh Thành.
Đi Kinh Thành thì phải thuê xe ngựa, xa hành đã đóng cửa từ hôm qua, vậy thì chỉ có dịch trạm mới cho thuê xe ngựa, Ảnh Lục đến dịch trạm nghe ngóng, liền biết hai người đến Thiên Hương lâu.
“Thiếu chủ.” Không đến buổi trưa Ảnh Lục đã hồi thôn, “Là người Thiên Hương lâu làm! Là tiểu thiếu gia Hứa Thừa Hiên phái người tới diệt khẩu!”