CHƯƠNG 11: HUYNH MUỘI LÊN NÚI
Edit: Lan Anh
Sự tình phía sau Du Uyển không quan tâm, trả xong tiền thuốc nàng liền dắt Tiểu Thiết Đản đi ra ngoài, nắm tay đệ đệ đi đến ven đường, cầm cái hầu bao xẹp lép bỏ vào trong lòng.
Vừa rồi nàng đem hầu bao lật lại, Tiểu Thiết Đản thấy rất rõ ràng, một đồng tỷ ấy cũng không lưu lại.
Điều này có nghĩa gì, Tiểu Thiết Đản biết rõ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất quá hắn cũng biết tiền đó là để mua thuốc cho đại bá.
Mặc dù hắn thật sự rất muốn ăn bánh quế, nhưng hắn càng hy vọng đại bá có thể đi lại bình thường.
“Thiết Đản...” Du Uyển cúi xuống gọi hắn.
Tiểu Thiết Đản nhịn xuống khổ sở trong lòng, hiểu chuyện mà nói: “Đệ không sao a tỷ, đệ vốn không thích ăn bánh quế!”
“Thật không?” Du Uyển nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của hắn, bàn tay như có như không bên tai hắn vuốt một cái, ngón trỏ cũng ngón giữa kẹp nhiều hơn một cái đồng tiền.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiểu Thiết Đản con mắt trợn lên, vội vàng sờ lên lỗ tai của chính mình: “Đệ, đệ, tai đệ mọc ra tiền đồng?”
Du Uyển mỉm cười: “Có còn muốn bánh quế hay không?”
“Muốn! Muốn! Muốn!” Tiểu Thiết Đản hưng phấn kêu to, khổ sở bị quét sạch, mất mà lại có được thật sự rất vui sướng, so với lần đầu tiên biết sẽ được ăn bánh quế, cảm giác còn kinh hỉ hơn.
“Bánh quế bán như thế nào?” Du Uyển tới quán nhỏ hỏi.
Người bán hàng rong nói: “Một cái một đồng.”
“Cho ta một cái.” Du Uyển lấy tiền đồng đưa cho hắn, “Có thể cắt làm hai nửa giúp ta được không?”
Một cái bánh quế nhỏ, cắt làm đôi sẽ càng nhỏ hơn.
Người bán hàng rong nhìn hai tỷ muội cổ quái, cuối cùng vẫn cười đáp ứng: “Được.”
Hắn không chỉ cắt làm hai mà còn cho thêm một tờ giấy bọc lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đa tạ.” Du Uyển nói cám ơn, đem một nửa cái bánh quế cho Tiểu Thiết Đản, “Nửa cái này để cho tiểu muội muội, được không?”
“Ân.” Tiểu Thiết Đản vui vẻ gật đầu.
....
“Đại ca, rốt cuộc nàng ta muốn cái gì?”
“Ta làm sao mà biết?!”
“Lúc trước chúng ta đến mượn tiền, một đồng nàng đều không cho, bây giờ chân cha trị không hết, nàng lại chạy tới làm bộ làm tịch.”
Du Phong nhíu mày: “Ai nói đệ chân cha trị không hết?”
Du Tùng há to miệng muốn nói, không phải lúc đó đại phu nói như vậy sao, lúc ấy huynh cũng ở đó, cũng nghe được sao? Thời kì trị liệu tốt nhất đã qua, bây giờ uống thuốc chỉ để cho không bị chuyển biến xấu thôi...
Những lời này, hắn thế nhưng không thể nói ra miệng được.
Bất quá đại ca không phủ nhận nàng ta làm bộ làm tịch không phải sao?
Hắn biết!
Nàng quả thật ra vẻ làm người tốt!
Không biết là nàng có mưu đồ gì?
Du Tùng một bên bị Du Uyển bố thí làm cho tức chết, một bên lại không thể không lấy dược mà dược đồng đưa tới.
Hắn nghĩ, có lẽ nàng muốn làm bọn họ tức chết!
...
Tiền xe nàng đem đi mua bánh quế, Du Uyển thật sự không thể biến ra đồng thứ hai, đành phải cùng Tiểu Thiết Đản đi bộ về nhà.
Tiểu Thiết Đản đi mệt, liền liế.m cái bánh quế một cái.
Đi phía sau hai người là hai anh em Du gia, họ nhìn không vừa mắt, tiến lên đem Thiết Đản bế lên, mỗi người ôm một chút, thay phiên nhau ẵm Thiết Đản về thôn.
Tiểu Thiết Đản nửa đường thiếp đi, hai huynh đệ liền thừa thắng xông lên đem hắn đưa về tận nhà.
Chiếu cố Khương thị nửa ngày, đại bá mẫu trông thấy con trai cùng A Uyển xuất hiện trước cửa chính, mi tâm liền nhảy một cái.
Sau đó bà thấy Du Phong đang ẵm Thiết Đản ngáy o o trong lòng, lúc này mới bình thường trở lại.
Bà nhìn A Uyển một chút, lãnh đạm nói: “Về rồi thì mau vào đi, nương ngươi không có việc gì, chúng ta cũng nên về thôi!”
“Đại bá mẫu.” A Uyển gọi bà lại, từ trong ngực móc ra một gói giấy dầu, cười nói “Cho tiểu muội.”
Đại bá mẫu do dự một chút, đưa tay nhận lấy.
Đến nửa đường, đại bá mẫu định ném đi, nhưng ma xui quỷ khiến nàng lại mở ra xem.
Bánh quế.
Tiểu khuê nữ luôn khóc đòi ăn bánh quế.
Buổi chiều, Du Uyển thu thập trong nhà xong, chuẩn bị lên nuối thì Du Phong đến.
“Việc ở hiệu thuốc không cần muội quan tâm, ba ngày sau ta sẽ đến quan phủ.”
Sự tình đã ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi, hắn cũng không thể trách nàng tự chủ trương, dù sao lúc đó cũng không có biện pháp nào tốt hơn, nhưng hắn cũng không thể tin được trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà nàng có thể gom được nhiều bạc như vậy, trừ khi...
Năm đó bạc nàng mang về còn thừa.
Rất nhanh Du Phong bỏ qua suy đoán đó.
Hai mẹ con cái nhà Triệu gia kia, có là tiền bạc triệu thì cũng sớm bị móc rỗng.
“Đây là việc của nhà ta...”
Du Uyển cười cắt ngang lời hắn, nói: “Yên tâm, muội sẽ không để đại ca phải đi quan phủ đâu.”
“Ngươi...” Du Phong chân mày cau chặt lại.
Du Uyển nhìn đại ca nói: “Muội đã nói, để đó muội giải quyết.”
Du Phong lạnh lùng nói: “Tính cả lãi là hai mươi lượng.”
Bọn họ mỗi ngày đi sớm về tối, làm cả một tháng cũng không được đến một lượng, cho dù nàng có bán được cá, măng đào được nhiều, nhưng có thể trong vòng ba ngày gom góp được một khoản lớn như vậy sao?
Du Uyển không muốn cùng hắn tranh luận, nàng xách công cụ từ hậu viện bắt đầu đi lên núi.
Trong thôn chỉ có nhà nàng là sát với núi, lúc trước lấy mảnh đất hoang này làm nhà là có duyên cớ, thường có rắn chuột côn trùng ẩn hiện, A Uyển cầu tiện nghi, Khương thị cầu thanh tịnh, thế là mua mảnh đất này xây nhà ở.
Đây là lần đầu tiên Du Phong đi ra chân núi phía sau nhà Du Uyển, sườn núi nhỏ nhìn không thấy lớn, nhưng đi qua phía bên kia sườn núi thì khác hoàn toàn.
Thôn dân sẽ thường xuyên lên núi đốn củi, nhưng thường đi về phía tây bờ ruộng bên kia, bên kia, nhiều người đi nên giẫm ra một con đường, không giống nơi này, rừng cây bụi gai, mặt trời ấm áp, khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm.
Hắn nhìn A Uyển dẫn đường phía trước, thầm nghĩ đây là muội muội của hắn sao? Làm sao bước đi đầy khí thế không giống như trước, cứ như biến thành hai người khác nhau hoàn toàn?
“Đến rồi.” Du Uyển dừng lại bên con sông nhỏ.
Nơi này có một con sông... Du Phong hơi kinh ngạc: “Muội bắt cá ở chỗ này?”
Hắn dám cá là con sông này chưa có bị ai thả câu qua, khó trách con cá lại mập mạp như vậy.
“Muội, một cô nương gia đi sâu vào rừng như vậy, không sợ đụng phải vật gì không tốt sao?” Chính hắn ngẫu nhiên lên núi đi săn, cũng chưa bao giờ đi sâu vào rừng như vậy.
“Đại ca nói cá sao?” Du Uyển cười khẽ.
Du Phong không nói.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, không phải là không có đạo lý.
Du Uyển lấy ra cái xẻng, bắt đầu đào giun đất.
“Lúc trước muội sợ nhất là con này.” Du Phong không hiểu nói.
“Bây giờ không sợ nữa.” Du Uyển vân đạm phong khinh nói, không gì có thể giấu diếm, nàng xác thực không sợ, nhưng nàng cũng không muốn giải thích vì sao bản thân thay đổi như vậy, lời nói xoay chuyển: “Đại ca một đường theo muội lên núi, không phải là muốn nhìn muội câu cá sao?”
Tất nhiên...không phải!
Du Phong lúc này mới ý thức được, mình vậy mà lại ngoan ngoãn đi theo nàng lên núi.
Làm sao sẽ...
Du Uyển lấy trong cái sọt ra một cây rìu bổ củi, khóe môi mấp máy nói: “Vậy làm phiền đại ca chẻ giùm muội ít củi.”
Du Phong lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Ngươi có đem cá câu lên hết, cũng không bán được hai mươi lượng.”
“Nè!” Du Uyển không để ý hắn nói gì, tiến lên lấy cây rìu nhét vào trong tay hắn, sau đó vứt hắn ở đó, một mình mình đi câu cá, câu xong nàng lại đi đào măng mùa đông, đợi đến lúc nàng thắng lợi trở về, Du Phong đã chặt củi xong, cũng đã chuyển ba chuyến, lúc này là chuyến thứ tư.
“Đại ca, đại ca, đủ rồi. Đa tạ ca.” Du Uyển cười gật đầu, cùng Du Phong đi về phía hậu viện.
Du Phong vừa buông đòn gánh xuống, Du Uyển lại đưa cho hắn hai cái thùng gỗ lớn: “Đại ca gánh giúp muội một ít nước với ạ!”
Du Phong sắc mặt hết sức khó coi.
Nha đầu này sai người thật không có chút nào khách khí?!
Du Phong gánh xong nước, Du Uyển thì đang bận nấu cơm tối.
“Đại ca có thể giúp muội làm cơm không?” Du Uyển mặt mày cong cong nói.
Du Phong lần này là mặt biến đen.
“Thôi được rồi.” Du Uyển đang xào măng cùng thịt ba chỉ, “Muội sợ huynh trù nghệ không tốt.”
Du Phong giận run người, thịt ba chỉ nấu đến cháy đen thế kia, đến cùng là đứa nào trù nghệ không tốt đây...