Mẫu Thân Đại Nhân, Người Thật Uy Vũ

Chương 3-1: Huyễn lệ




Câu nói của Nhan Băng Băng quanh quẩn bên tai nàng. Nếu như mọi khi, có lẽ Nhan Vô Song nàng sẽ vui mừng đến bỏ mặc mọi thứ mà mang tâm trạng hoài xuân chờ đợi giây phút Hạ Hầu Lăng tới.

Hạ Hầu Lăng, Lăng Vương, ha ha ha...

Nam tử mà nàng thầm yêu suốt bao nhiêu năm, nam tử khiến nàng điên cuồng, nhưng cũng là nam nhân nàng hận nhất.

Nói không yêu sao? Tình yêu của nàng hèn mọn tới mức hắn ghét bỏ...

Khuôn mặt Nhan Vô Song bỗng chốc tái nhợt. Nàng bỏ mặc cơn đau quặn thắt ở bụng, nặng nề bước ra cửa, hướng trúc lâm phía trước đi tới.

Mảnh trúc lâm này là nơi nàng thích nhất, cũng là do chính tay mẫu thân tạo nên. Thanh nhã, tĩnh lặng và...cô liêu. Chỉ cần qua trúc lâm này thôi, nàng sẽ thấy được nam nhân đó. (Nguyệt: *trợn mắt-đập bàn* Sao tỷ lại như vậy chứ? Hắn có sánh bằng...không?)

"Các ngươi có biết gì không, Lăng vương và Liễu tiểu thư hai người họ sắp sửa đính hôn rồi đó. Nghe đâu là đã đính ước từ trước rồi. Hai người họ là tình đầu ý hợp, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ tứ hôn cho họ thôi"

Bước chân Nhan Vô Song khựng lại, bước lùi lấp sau những tán trúc.

"Bình Nhi, ngươi nên cẩn thận lời nói, kẻo đầu lìa khỏi cổ cũng không biết chừng"

"Đúng đó, nhưng tin tức của ngươi có chính xác không?"

"Đương nhiên, ta có vị biểu ca làm thị vệ ở Lăng Vương phủ mà"

...

Nhan Vô Song im lặng, dõi theo bóng dáng nhóm tỳ nữ đi khỏi, sâu trong thâm tâm lại đang gợn sóng, bất quá cũng nhanh chóng bình tâm lại.

"Soạt...soạt" Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, Nhan Vô Song đưa mắt nhìn nữ tử vốn dĩ nên rời khỏi nơi này nay lại xuất hiện ở đây: "Ngươi chưa đi?" Giọng điệu so với trước có vẻ bình thản hơn, làm Nhan Băng Băng có chút kinh ngạc nhưng vẫn duy trì nét mặt thản nhiên, trong mắt lóe lên tia giễu cợt: "Ngươi có quyền cản ta sao?"

"Đương nhiên là không. Ta chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh khi ngươi trả lời câu hỏi của ta đó chứ" Nhan Vô Song yếu ớt mỉm cười, "Nhan Băng Băng, tuy ta hận ngươi, bất quá ta cũng cảm ơn ngươi" Cảm ơn ngươi vì ngươi đã cho ta cảm giác mình còn tồn tại, ít nhất ta còn thấy mọi thứ chân thật như thế nào.

"Phải không? Cảm ơn ta vì ta đã giết chết hài tử của ngươi sao?"

Nhan Vô Song không trả lời, chỉ im lặng xoay người bước đi. Tuy nàng cảm ơn nàng ta không phải lý do đó, nhưng nỗi hận trong lòng cũng không đủ để làm nàng tha thứ cho nàng ta. NHững giọt huyết tươi nhỏ xuống nền đất, lẫn vào những chiếc lá trúc vừa rơi, in thành đóa hoa diễm lệ.

..........

Vong Sinh Cư

Đây là một nhã cư nằm ngay cạnh trúc lâm. Tuy nhiên đối với nơi này Nhan Vô Song cả thấy thật xa lạ. Cánh cửa gỗ nay đã mục, trên vách tường lởm chởm bám đầy bụi bặm và tơ nhện. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chuột kêu "chít...chít". Cỏ dại xung quanh mọc lên um tùm. Quang cảnh nơi đây trừ hơi thở yếu ớt của Nhan Vô Song ra, còn lại giống như không có chút sự sống nào.

"Phụ...thân..."

Tiếng kêu yếu ớt tan vào trong không khí tĩnh mịch, nhất thời làm cho không gian nhiễm một tầng bi thương. Nhan Vô Song ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng im lìm trước mắt. "Con không thể làm cho hai người tự hào. Con quá yếu đuối phải không? Sinh mạng của con, hài tử của con... Phụ thân, người nói xem, yêu một người là sai sao?"

Cánh cửa vẫn như cũ không tiếng động, cảnh sắc thanh âm vẫn chưa từng thay đổi. Nhan Vô Song biết, hiểu nhưng đồng dạng cảm thấy bất lực. Mấy năm trước gia đình ấm áp khiến người đời ghen tị. Bất quá...cảnh còn người mất, mà nàng cũng không gắng gượng được nữa rồi.

Một dòng máu tươi trào ra từ khóe miệng Nhan Vô Song. Huyết sắc Hồng ngọc.

"Mẫu thân, xin lỗi... Con chẳng thể nào thực hiện được tâm nguyện của người, con...quá nhu nhược. Nếu như có thể quay đầu, con sẽ chọn đối mặt với hiện thực hơn là né tránh như bây giờ... Thật lòng con xin lỗi"

Hạ Hầu Lăng, đến cuối cùng người ta nghĩ đến vẫn là ngươi. Rốt cuộc ta là đang mong chờ cái gì chứ?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tịch Nguyệt: Phù, cuối cùng cũng xong chương này.

Ta nói luôn, mỗi tuần ta đều sẽ đăng ít nhất một chương, nếu không có thì sẽ đăng bù.