Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa

Chương 20: 20: Ước Nguyện





Hậu quả của việc không có kinh nghiệm leo núi mà lại leo ngay chính là, mãi đến khi xe buýt ngừng ở nơi giản tán, sau khi ngủ một giấc rồi xuống xe, Tô An vẫn còn cảm thấy hai chân vừa đau vừa run rẩy.
"Hẹn gặp lại!"
"Gặp ở trường nha."
"Bye bye~"
Phía chân trời chỉ còn lại một đường sáng mờ, mặt trời ló dạng lúc sáng sớm giờ đây đã theo quy luật trăng mọc trời lặn dần dần khuất dưới đường chân trời, ánh đèn lác đác sáng lên từ mấy căn nhà.
Tạm biệt từng người trong lớp xong, Tô An, Tề Văn Hiên, Thẩm Trí cùng đường, mệt mỏi lê bước chân đến chỗ đồ ăn nóng hổi.
"Mặt trời lặn nữa rồi." Thẩm Trí giương mắt nhìn chút ánh sáng màu vỏ quýt này, "Khổ thân buổi sáng chúng ta vất vả chờ nó mọc lên, rồi lại lặn xuống nhanh như vậy, vậy không phải làm phụ lòng chúng ta hả……"
Tô An vừa mệt vừa đói, nghe Thẩm Trí nói không hề có logic chỉ nghĩ người này hẳn là đã mệt choáng váng, vốn dĩ không thông minh, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không nói đạo lý.
Đi được nửa đường, Thẩm Trí và bọn họ đường ai nấy đi, một mình lưng đeo ba lô tay cầm túi, bóng lưng bị ban đêm che phủ trông hơi cô đơn.
Đèn đường vừa được bật lên, chỉ còn Tô An và Tề Văn Hiên chậm rãi tiến bước, hình bóng hai người sóng vai đi dưới màn đêm biến đổi theo đèn đường, khi thì kéo dài, khi thì rút ngắn.
Tề Văn Hiên giơ tay lên, mặt đồng hồ nhẵn bóng phản chiếu những ngọn đèn đường, anh nhìn thời gian hỏi Tô An: "Hôm nay dì Lan ở nhà hả?"
"Không, hình như hôm nay bà ấy trực ca đêm." Tô An tính toán trả lời, nghiêng đầu nhìn Tề Văn Hiên, ánh mắt cũng rơi vào chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay anh.
Tô An quay đầu lại, sờ mũi, khóe miệng nhếch lên một chút.
Tề Văn Hiên đeo đồ cậu cho, làm Tô An vui vẻ trong lòng.
"Vậy bữa tối cậu ăn gì?" Sau khi Tề Văn Hiên hỏi xong, không đợi Tô An trả lời, lập tức sớm có mưu tính mời cậu, "Đến nhà tôi ăn đi, hôm nay không phải sinh nhật sao, mẹ tôi làm nhiều đồ ăn lắm."

Hàm ý chưa nói ra là: Đến nhà tôi ăn sinh nhật với tôi đi.
Tô An đến nhà Tề Văn Hiên ăn chực là chuyện thường tình, không hề nghĩ sâu xa liền đồng ý, đồng ý xong lâu lâu lại ngó ngó Tề Văn Hiên, vẻ mặt muốn nói rồi thôi.
"Có chuyện thì nói." Tề Văn Hiên nhướng mày nói.
"Cái đó, ăn cơm xong, chúng ta trao đổi bài tập một chút nhá?" Tô An chớp chớp mắt lấy lòng.
Hạng nhất khối và hạng một trăm đếm ngược có thể trao đổi cái gì, Tề Văn Hiên sao lại không hiểu ý tứ trong lời của Tô An, viết làm bài tập, đọc chép bài tập.
Anh cười khì, gật đầu nói: "Có thể trao đổi, nhưng mà…… Ba ngày nghỉ đều đi du lịch, cậu cảm thấy tôi có làm bài tập sao?"
"Ặc……" Tô An yên lặng dời tầm mắt, "Cái đó, thôi vậy, ngày khác nói sau.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Toàn Cầu Xâm Nhập

3.

Hắn Đã Có Giải Thưởng Xuất Sắc Khi Tôi Qua Đời
4.

Liễu Vũ Tịch Nhan
=====================================
Bóng cây to trước cửa khu chung cư dưới ánh đèn đường đung đưa loang lổ chiếu trên mặt đất, đi ngang qua phòng bảo vệ, Tô An thoáng nhìn thấy cuối cùng bác bảo vệ cũng đã đổi một bộ phim truyền hình khác, xem ra đã xem xong phim tiên hiệp cẩu huyết có nhiều hiệu ứng đặc biệt, bây giờ là phim tình cảm đô thị, bác còn biết chạy theo xu hướng nữa.
Tô An gõ cửa đi vào thay Dương Lan lấy hàng vận chuyển được gửi ở cổng, vào nhà để đó, xoay người tiến vào nhà Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên để cửa cho cậu, Tô An lễ phép gõ gõ cửa đẩy vào, cửa vừa mới mở một chút, mùi thơm của thức ăn đã không chịu được mà liên tiếp bừng lên, tràn ngập từ lầu trên xuống lầu dưới, khiến cho hai mắt Tô An lập tức sáng rực.
Tề Văn Hiên đang thay quần áo trong phòng, mẹ anh là Tống Mân đang mang một nồi súp nóng hổi ra từ phòng bếp, trên chiếc sô pha cách đó xa một chút, ba Tề là Tề Chính Minh đeo một chiếc kính đen, đang ngồi trên sô pha xem báo chiều.
Tề Chính Minh là một giảng viên đại học, tuy không quá lớn tuổi nhưng cả người từ đầu đến chân thường tỏa ra khí chất lão học cứu*, mỗi lần Tô An thấy ông đều tự giác ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc hơn trên lớp nhiều.
*Lão học cứu 老学究: từ "học cứu" nguyên là danh xưng chuyên môn xuất phát từ chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.
"Chào dì Mân, chú Tề." Tô An ngoan ngoãn chào hỏi hai người lớn.

"Ồ, Tiểu An tới rồi." Tống Mân đặt súp lên miếng lót cách nhiệt giữa bàn rồi lau tay bằng tạp dề, nhiệt tình tiếp đón Tô An, "Đến đến đến, đi rửa tay rồi ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm."
Tề Chính Minh nhìn Tô An từ phía trên tờ báo, trông thấy tóc Tô An, khẽ nhíu mày một chút, nhưng cũng chỉ là một ít biến đổi nhỏ, ông lập tức tươi cười gật đầu: "Tiểu An à, lâu rồi không gặp."
"Chú bận rộn nhiều việc, lúc con vào thì chú luôn không ở nhà." Tô An cười hì hì trả lời, vội vàng theo sau Tống Mân đến phòng bếp, "Dì Mân, còn món nào nữa không? Để con giúp dì."
"Không còn không còn, chỉ còn món này thôi." Tống Mân đẩy Tô An ra ngoài, "Đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện, giúp dì kêu Tiểu Hiên ra ăn cơm.

Đúng rồi, trong tủ lạnh có một cái bánh kem nhỏ, người trẻ tuổi mấy đứa thích ăn, lát nữa con lấy ra ăn với Tiểu Hiên đi."
"Mẹ, mẹ còn mua bánh kem hả?" Khi đang nói chuyện, Tề Văn Hiên đã tự ra khỏi phòng, nghe vậy mở tủ lạnh, "Không phải con đã nói không cần rồi sao."
Được làm lạnh trong tủ, chiếc bánh kem trái cây tròn sáu inch đựng trong hộp trong suốt được đặt ngay ngắn ở tầng dưới cùng, một tấm biển chocolate đặt phía trên in mấy chữ màu vàng "Sinh nhật vui vẻ".
"Bánh kem nhỏ mà thôi, hai đứa ăn đi, mẹ đặt làm từ bơ động vật, nghe nói vị cũng không tồi, còn bổ dưỡng nữa." Tống Mân cởi tạp dề ra treo lên, cong khóe miệng mang theo một chút dấu vết của thời gian, làm cho gương mặt vô song khi còn trẻ này mất đi một ít xinh đẹp, nhưng thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng.
Sinh hoạt chung nên cần chút cảm giác nghi thức, Tề Văn Hiên bị Tô An xúi giục không chịu nổi, cuối cùng vẫn chọn một cây nến cho mình, nhắm mắt lại lén lút ước nguyện.
Khi thổi tắt ngọn nến, một bàn bốn người nâng ly chúc mừng, thức ăn phong phú Tống Mân làm nửa buổi chiều thế mà lại bị quét sạch không còn mấy, bánh kem cũng chỉ còn lại một phần tam giác nhỏ.
"Xem ra mấy đứa thật sự đói lắm, hai ngày nay chơi đủ mệt ha." Tống Mân yêu thương cười với hai người họ, "Tiểu An à, ăn thêm chút điểm tâm không con?"
"Không cần không cần, con ăn hết nổi rồi." Tô An vội vàng xua tay, "Thật mà, tại dì Mân nấu ăn ngon quá, ngày thường sức ăn của con không như vậy, không tin thì dì hỏi Hiên Hiên đi."
Tề Văn Hiên rất không nể tình mà liếc nhìn cậu: "Mẹ, cũng không phải là ngày đầu tiên mẹ quen cậu ấy, mẹ tin ư?"
Tống Mân nghe vậy liền che miệng cười rộ lên: "Đứa nhỏ này từ bé đã có thể ăn, lúc đó nó gầy như cây trúc, cũng không biết sao lại có thể ăn được nhiều như vậy, quan trọng là ăn vậy mà không to ra."
"Con cao rồi." Tô An nhấc vạt áo thun của mình lên, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, "Dì Mân xem này, đều do dì đút hết đấy."
Tống Mân bị cậu chọc vui vẻ, nếp nhăn đuôi mắt đều mang ý cười, lấy đ ĩa trái cây để Tô An và Tề Văn Hiên mang vào phòng ăn, nói gì cũng không cho hai đứa nhỏ dọn dẹp giúp mình, ngược lại là chống hông giả vờ tức giận với Tề Chính Minh: "Từ chiều chỉ biết ngồi đó, dọn cơm cũng không giúp, rửa bát đi!"

Ba Tề mang kính đen hơi u oán nhìn bà một cái, không nói hai lời đã lanh lẹ đi vào phòng bếp mang tạp dề lên.
Tô An theo sau Tề Văn Hiên vào phòng, trước khi đóng cửa quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy một màn này, khẽ cong khóe miệng lên, sau đó trong lòng không khỏi có chút trống vắng không thể nói.
Đã qua nhiều năm như vậy, thấy cảnh một nhà ba người hòa thuận, trên mặt Tô An vẫn sẽ mỉm cười nhưng nơi được che giấu trong lòng lại như bị kim đâm nhẹ một cái.
Lúc nhỏ có khi sẽ khó chịu nhưng sau khi lớn lên, loại cảm giác này lại bị cậu thay thế bằng sự khinh thường.
Không phải khinh thường sự ấm áp của người khác trước mắt, mà là khinh thường người đáng ra phải cho cậu và mẹ cậu một gia đình hạnh phúc.
Ngày vui không nên nhớ chuyện buồn, Tô An dùng tăm đâm trái cây, ăn hết miếng này đến miếng khác, rất nhanh lại cười vô lo vô nghĩ, hỏi Tề Văn Hiên: "Hiên Hiên, hôm nay cậu ước gì vậy?"
"Gọi anh Hiên." Tề Văn Hiên từ trên cao nhìn xuống Tô An đang ngồi trên ghế, nhướng mày nói, "Cậu thật sự muốn biết tôi ước gì à?"
Không chờ Tô An trả lời, Tề Văn Hiên tự mình nói tiếp: "Tôi ước rằng: Hy vọng Tô Tiểu An có thể thật vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ……"
"Cậu bị ngốc hả?" Tô An mở to đôi mắt màu nâu sẫm, trả lời rất trôi chảy.
Tề Văn Hiên không nhịn được bật cười: "Là cậu tự nói, thật ra tôi không ước như vậy."
"Hừ." Tô An cắn quả táo làm phát ra tiếng răng rắc, "Vậy nên tôi mới không tin, ai lại ước chuyện này trong ngày sinh nhật chứ, hơn nữa nói ra ước nguyện sẽ không linh."
"Đúng vậy, nói ra ước nguyện sẽ không linh." Tề Văn Hiên gật đầu phụ họa, mỉm cười, "Vậy mà cậu vẫn hỏi tôi? Lòng dạ khó lường nha."
Tô An lầm bầm, một đ ĩa trái cây rất nhanh đã bị cậu ăn hơn phân nửa, không biết người ban nãy mới từ chối nói ăn không vào là ai.
Tề Văn Hiên chống tay lên bàn, nhìn qua đ ĩa trái cây mà mình chỉ ăn có hai miếng, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
Chuyện Tô An hỏi anh không nói dối, chẳng qua là còn một nửa chưa nói ra.
Anh hy vọng Tô An vĩnh viễn vui vẻ, còn hy vọng rằng, bản thân mình có thể vĩnh viễn ở cùng cậu, cùng nhau chia vui..