Mặt đất vẫn luôn rung chuyển dữ dội, khe nứt thì không ngừng lan rộng, đã lấn sang tới khu rừng bên cạnh.
Kết cấu bị phá vỡ, dưới chân đã bắt đầu sụt lún, những nơi khác thì lại bị đôn cao lên. Một bên lún sâu mấy mét, một bên thì không ngừng nâng cao lên tận mười mấy mét, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại.
Địa hình đồng bằng trước sự chứng kiến của mọi người dần dần biến hóa thành địa hình đồi núi, sự biến hóa diễn ra nhanh tới mức khiến mọi thứ đều có vẻ không chân thực.
Đợi khi tất cả lại trở về an tĩnh, dừng lại cũng nhanh như khi bắt đầu, khiến cho mọi người mất một lúc lâu cũng chưa thể hoàn hồn.
Người nào người nấy trên dưới đều bầm dập, da thịt không còn chỗ lành lặn, mắt thì hoa, tai thì ù, quần áo trên người thì dính đầy bùn đất, trên gương mặt đã không còn vui sướng vì được sống sót, mà chỉ có khiếp sợ cùng khủng hoảng cực độ.
Một lần nữa, thiên nhiên như muốn đánh tỉnh những người sống sót rằng: Đối mặt với thiên tai, dù là dị tộc hay nhân loại thì cũng đều nhỏ bé vô cùng. Chỉ có thể liều mạng tìm đường sống trong chỗ chết, chứ không hề có sức chống lại.
Vu Xuyên phái vài người đi thống kê nhân số, kiểm tra tình huống xung quanh. Đa số mọi người vừa ổn định thân thể xong đã vội bò đến nơi khác hoặc là trực tiếp ngay tại chỗ cúi đầu xuống nôn mửa, y như muốn đem ruột gan đều nôn hết ra ngoài. Hết cách, lần này động đất thật sự đã vượt ngoài sức chịu đựng của cơ thể, nội tạng không bị dập nát đã là may.
Nhịn xuống cơn buồn nôn, Ngụy Nhã chống người ngồi dậy, hai tay ôm lấy thân hình nho nhỏ vẫn luôn phát run, không ngừng vỗ nhẹ lưng để trấn an Thiên Ngọc.
Mặc dù cố nén không bị dọa đến phát khóc, Thiên Ngọc lại không ngăn được cả người đều run rẩy. Trong tình trạng cực độ hoảng sợ cùng bất an, trẻ con luôn theo bản năng muốn tìm kiếm cha mẹ để nhận được che chở, Thiên Ngọc lúc này cũng không khác.
Nhờ có Ngụy Nhã từ lúc bắt đầu động đất vẫn luôn ôm chặt Thiên Ngọc, thế nên nhóc cũng trấn định hơn rất nhiều, nhưng còn chưa đủ để nhóc thôi bất an.
"Mẫu phụ... Cha? Cha không thấy! Cha đâu rồi?" Thiên Ngọc lung tung xoay đầu nhìn hết nơi này tới nơi khác nhưng vẫn không thấy được thân ảnh quen thuộc, hoảng loạn như thỏ con bị chấn kinh, xúc động muốn vọt vào trong đám người nhìn kỹ một lần nữa.
So với nỗi sợ gặp phải thiên tai, Thiên Ngọc càng sợ hãi vĩnh viễn không thể gặp lại người nhà, huống hồ Thiên Ân trước nay vẫn luôn là trụ cột tinh thần của nhóc, người mà nhóc vừa mở mắt chào đời đã luôn là điểm tựa cho nhóc.
Trụ cột không còn, tinh thần lập tức liền hỏng mất.
Bên tai từng tiếng than khóc gào rống từ những người mất đi thân nhân truyền đến khiến Thiên Ngọc cứng đờ, tay chân đều lạnh ngắt.
"Không sao hết. Thiên Ngọc ngoan, không cần phải sợ. Chúng ta đi mang cha ngươi trở về." Đem người buông xuống, Ngụy Nhã dắt tay Thiên Ngọc, ngữ khí đáng tin cậy nói.
"Mang cha trở về?" Thiên Ngọc ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhã như người sắp chết đuối vớt được cọng rơm cứu mạng, trong chờ mong còn có khiếp đảm, sợ đó chỉ là một lời nói dối chỉ để trấn an nhóc.
"Đúng vậy. Thiên Ngọc phải tin tưởng cha ngươi, hắn không phải người sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Thế nên Thiên Ngọc có thể giúp mẫu phụ một tay không?"
Nghe được lời này, Thiên Ngọc lập tức lại tin tưởng tràn đầy, bởi vì nhóc hiểu rõ cha nhóc là người kiên cường tới mức nào, nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Mẫu phụ nói đúng, cha sẽ không có việc gì!
Nhận được một cái gật đầu đầy kiên quyết, nhìn Thiên Ngọc đã tự đứng vững trên mặt đất, Ngụy Nhã lập tức đeo lên ba lô, dắt tay Thiên Ngọc chạy về hướng đám vực sâu vừa mới hình thành.
Hành động của Ngụy Nhã trong mắt mọi người không khác nào đang muốn đi tự sát. Ai có thể đảm bảo mặt đất sẽ không tiếp tục rùng mình, khe nứt sẽ không lại lan rộng, cũng sẽ không sụt lún nữa chứ?!
"Đứng lại! Ngụy Nhã, mau trở về đội ngũ tập trung!" Vu Xuyên đứng ra ngăn chặn Ngụy Nhã, nhưng cậu lại không muốn lãng phí thời gian với hắn, lách người muốn vượt qua.
Tâm tình kém, còn gặp phải kẻ dám chống lại mệnh lệnh, Vu Xuyên sắc mặt âm trầm, lại một lần nữa chắn lối đi, lời nói lại như đang thỏa hiệp "Ngươi muốn đi cũng có thể, nhưng phải để Thiên Ngọc lại. Ta không cho phép vì hành vi tùy hứng của ngươi mà gây nguy hiểm đến ấu tể."
Thiên Ngọc bị điểm danh giật mình một cái, lập tức cảnh giác nhìn Vu Xuyên, cả người gắt gao dán sát vào mẫu phụ nhóc, hai tay cũng ôm chặt cánh tay cậu như sợ bị bỏ lại, lắc đầu nói "Không cần!"
Thiên Ân chỉ vừa mới không rõ tung tích liền muốn cướp con của cậu? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Ngụy Nhã cũng chỉ đặt tay lên cốt đao bên hông rồi lại không hề có động tĩnh.
"Không được tùy hứng. Ta là muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi đi theo hắn thì chẳng khác nào chịu chết." Xét thấy Thiên Ngọc vẫn không dao động, Ngụy Nhã cũng không có phản ứng, Vu Xuyên liền hạ ván cuối "Thiên Ngọc, ta biết cha ngươi không còn khiến ngươi rất sốc, nhưng không thể vì vậy mà tùy tiện vứt bỏ mạng sống. Tuy ngươi không phải ấu tể của ta, nhưng chỉ cần ngươi đồng ý, ta không ngại nhận nuôi ngươi, xem ngươi như con ruột. Về sau ngươi cũng không còn lo phải chịu đói chịu rét, cũng không còn bị người khác khinh thường. Ngươi thấy thế nào?"
Mục đích của Vu Xuyên chính là như vậy. Nếu là ấu tể khác, hắn mới lười quan tâm như vậy, nhưng Thiên Ngọc thì khác. Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã cực kỳ ưu tú, hơn nữa còn là ấu tể duy nhất trong căn cứ có gen gần như hoàn mỹ, bản lĩnh còn rất lớn, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Một thủ lĩnh cường đại như hắn mới xứng có một đứa con như vậy.
Lời này rơi vào tai Thiên Ngọc thật chẳng khác nào đang trù cha nhóc chết, còn chê bai cha nhóc không đủ năng lực khiến nhóc phải chịu khổ.
Người này đầu óc có vấn đề sao? Chuyện của nhóc liên quan gì tới hắn?! Ai cần hắn quản!
"Không lẽ hắn thật sự muốn nhận nuôi Thiên Ngọc?" Bách Thụy đứng một bên lẩm bẩm, đầy mặt khó hiểu.
La Hải lại không quan tâm nhiều như Bách Thụy, mà là xem Ngụy Nhã một mặt, rồi lạnh lùng đem hai người vẫn luôn bám trụ eo hắn gỡ ra.
Chu Lệ Uyên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn La Hải, thấy hắn mặt mày âm trầm liền phát hoảng, túm tay La Vân như muốn tìm điểm tựa. Về phần La Vân thì sớm đã bị động đất dọa đến khóc ngất vài lần, cả người đều treo lên người Chu Lệ Uyên, không còn hơi sức để chú ý đến chuyện khác.
"La Hải, ngươi đừng tức giận. Ta đã làm gì sai khiến ngươi không cao hứng thì ngươi cứ việc nói ra, có chỗ nào không tốt thì ta nhất định sẽ sửa mà." Nữ nhân trước mặt dung mạo xinh đẹp mang theo bất an, ngữ khí lại điệu thấp, có ý tứ muốn lấy lòng, thật sự rất thích hợp để thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân.
Đáng tiếc là La Hải hiện chỉ thấy phi thường chướng mắt, vô cảm hỏi một câu khiến Chu Lệ Uyên trực tiếp ngốc rớt "Ở trong lòng ta lại dám gọi tên nam nhân khác. Chu Lệ Uyên, ngươi gan cũng thật lớn!"
Vừa rồi động đất xảy ra, La Hải cũng mặc kệ nguy hiểm vội vã tìm Chu Lệ Uyên cùng La Vân, kết quả thì thế nào? Hắn vừa tính ôm người vào lòng che chở, bầu bạn của hắn lúc này lại sợ hãi ôm đầu khóc kêu Ngụy Nhã tới cứu mình.
Ngày đó đi thu lương gặp phải dây đằng biến dị cũng là như vậy. La Hải đã nghĩ vì Ngụy Nhã cách gần Chu Lệ Uyên hơn hắn, còn là họ hàng quen thuộc, cho nên có theo thói quen hướng Ngụy Nhã cầu cứu cũng là bình thường. Họ hàng? Nực cười làm sao, hắn thế mà lại tin tưởng.
Nghĩ lại thì ánh mắt của Chu Lệ Uyên khi nhìn về phía Ngụy Nhã cũng không hề giống thân nhân nhìn nhau, thỉnh thoảng còn sẽ đỏ mặt như thiếu nữ mới biết yêu, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng trời tối nên bản thân nhìn lầm, hiện tại thì... Ha hả, Chu Lệ Uyên a Chu Lệ Uyên, còn dám bảo là yêu hắn, cũng không biết mấy năm qua ở sau lưng hắn đã lén làm những việc gì đâu!
"Tránh ra." Một tiếng này, thành công kéo lại sự chú ý của mọi người, cũng cắt ngang mạch suy nghĩ của La Hải.
Vu Xuyên một bước cũng không nhường nói "Để Thiên Ngọc lại, ngươi muốn đi thì tự mình đi! Đừng có khiến ta mất kiên nhẫn."
Ngụy Nhã ngước mắt nhìn Vu Xuyên, thanh âm so với vừa rồi càng thêm lãnh lệ, lực uy hiếp mười phần nói "Ta nói tránh ra!"
Cởi bỏ lớp ngụy trang vô hại thường ngày, khí thế của kẻ thượng vị lập tức bộc phát không hề che giấu, nháy mắt chấn nhiếp những kẻ xung quanh, khiến mọi người tâm thần chấn động. Bách Thụy cùng La Hải phản xạ đứng nghiêm người, ngay cả Vu Xuyên thân thể cũng không tự giác làm theo mệnh lệnh, tự động tránh sang một bên nhường đường.
Hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh thật sự không đúng. Nếu lão hổ thực sự có bản lĩnh thì dù nó không giơ ra móng vuốt cũng đã đủ để kẻ khác bị chấn trụ, bị thuần phục theo bản năng.
Cường giả cho dù đổi một cái thân xác thì vẫn là cường giả.
Đối mặt với uy áp đến từ một tướng quân từng chinh chiến nhiều năm như Ngụy Nhã, tất cả đều trở nên nhỏ bé, cảm thấy áp lực như có tảng đá lớn đè nặng, động cũng không dám động, hô hấp cũng vô thức thả nhẹ.
Lãng phí quá nhiều thời gian, Ngụy Nhã vội vàng kéo theo Thiên Ngọc chạy đến chỗ đám thuyền đã rơi xuống, mặc kệ những kẻ sau lưng vẫn còn sợ ngây người.
Vu Xuyên nhìn người đã đi xa, kinh ngạc phát hiện trên trán đã đổ đầy mồ hôi. So với những người khác, hắn là người trực tiếp đối mặt với Ngụy Nhã nên càng thêm hiểu rõ uy áp vừa rồi không phải là ảo giác hay là nhất thời bộc phát. Đối phương còn lùn hơn hắn một đầu, thế nhưng khi ngước mắt nhìn lên lại có loại cảm giác như người này đang từ trên cao nhìn xuống hắn, mà hắn thì chỉ nhỏ bé bằng một con kiến, chỉ cần biết là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của đối phương.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế này? Hắn có dị năng hay có thể thôi miên sao?" Bách Thụy không muốn thừa nhận vừa rồi hắn lại bị uy áp của một nhân loại tầm thường chấn trụ.
"Nếu có năng lực đó thì hắn đã dùng từ lâu rồi." La Hải nói, hạ mắt nhìn Chu Lệ Uyên đang thở dốc chỉ vì ban nãy bị uy áp đè ép tới quên cả hô hấp, La Vân thì đã tè ra quần. Thật là quá mất mặt, cũng quá vô dụng.
Hất văng bàn tay đang bám víu trên người, La Hải trước khi đi chỉ để lại một câu "Đừng tưởng bản thân ngươi đặc biệt đến mức có thể đem ta chơi xoay quanh. Một cái ấn ký cũng không có nghĩa ngươi là kẻ duy nhất được chọn." Đúng rồi, chỉ là một cái ấn ký mà thôi, một khi không để tâm thì nó cũng không hề có ý nghĩa đặc biệt.
Đã là lần thứ ba cảm nhận được lực áp bách từ Ngụy Nhã khiến Chu Lệ Uyên nảy sinh hoài nghi càng nặng, đang bận tự hỏi thì lại bị câu nói của La Hải làm gián đoạn.
Trước nay mặc dù Chu Lệ Uyên luôn tìm mọi cách giữ chặt La Hải nhưng kì thực cô lại rất an tâm, bởi vì La Hải chán ghét những kẻ phá vỡ ý nghĩa cao đẹp của ấn ký, thứ chứng minh cho mối liên kết giữa hai người với nhau. Dù cô không thể sinh ra ấu tể mà là hài tử bình thường khiến La Hải không cao hứng thì hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm người khác để có được ấu tể.
Thế nhưng sở dĩ Chu Lệ Uyên lúc nào cũng đi lấy lòng La Hải, lại ganh ghét với Ngụy Nhã là bởi vì cô vốn là người trước tiên theo đuổi La Hải, nhưng mọi người đều tưởng ngược lại, ngay cả La Vân cũng không ngoại lệ.
Chu Lệ Uyên mặc dù là hoa khôi của trường, dung mạo có xinh đẹp động lòng người đi nữa thì cũng không được tính là quá đặc biệt. Dị tộc trời sinh đã có bề ngoài ưu tú, gen càng cường đại thì dung mạo càng đẹp đến khó tưởng, thế nên muốn được dị tộc nhận định một nhân loại là đẹp mắt thực sự rất hiếm thấy.
Quá mức tự tin vào bản thân, Chu Lệ Uyên lần đầu chặn đường La Hải cứ tưởng sẽ là một hồi yêu từ cái nhìn đầu tiên như trong ngôn tình, đáng tiếc cô lập tức đã bị vả mặt. Thân là dị tộc ưu tú số một số hai trong căn cứ, diện mạo lại xuất sắc, người muốn trèo lên giường La Hải có thể nói là xếp thành một hàng dài, một nữ nhân xinh đẹp như Chu Lệ Uyên cũng không khiến hắn hiếm lạ. Vì thế mà Chu Lệ Uyên rốt cuộc phải đổi kế hoạch, vất vả theo đuổi lấy lòng thật lâu, còn cùng người khác tranh chấp tính kế, tốn không biết bao nhiêu tâm tư sức lực mới có thể thu được người vào tay.
Thế nhưng hiện tại La Hải lại bảo có được ấn ký cũng không phải sẽ trở thành người đặc biệt...
Vì cớ gì?! Ngụy Nhã không hề tốn công sức thì đã dễ dàng có được tất cả, trước mạt thế hay sau mạt thế cũng đều là như vậy, còn cô thật vất vả để có được như ngày hôm nay thì lại sắp phải chịu cảnh bị vứt bỏ kia chứ?!
Chu Lệ Uyên trong lòng hiểu rõ một khi có người sinh được ấu tể cho La Hải thì cô chắc chắn sẽ trở thành kẻ dư thừa, tương lai cũng chỉ có một mảnh hắc ám. La Hải chính là kiểu người một khi đã tàn nhẫn thì sẽ nhẫn tâm tới mức đáng sợ, không cần mong đợi hắn sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý.
"Ngụy Nhã, ngươi đúng là khắc tinh của ta mà." Kể từ hồi Ngụy Nhã khỏi bệnh, Chu Lệ Uyên sâu sắc cảm giác được cuộc sống luôn thuận lợi của cô cứ gặp phải trở ngại. Nếu như Ngụy Nhã biến mất, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại như trước? Ngụy Nhã không còn, La Hải cũng sẽ không có lý do tiếp tục hoài nghi sự chung thủy của cô, cũng không cần phải lo lắng quá khứ sẽ bị vạch trần?
~Tác giả có lời muốn nói~
Bộ này cũng là chủng điền nên nhiều đoạn diễn biến chậm rãi một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Ta tính xóa bớt phần của Chu Lệ Uyên, nhưng cứ cảm thấy không viết lại thiếu thiếu, không trọn vẹn sao ấy (ー△ー;)???