Trên đường đi, đứng, nằm, ngồi toàn những gương mặt xa lạ, điểm chung duy nhất ở bọn họ là người nào người nấy đều uể oải thiếu sức sống, môi khô nứt đến độ bong da chảy máu, dưới mắt có thật dày quầng thâm, đem hốc mắt đều hãm sâu vào, trong mắt đầy tơ máu, nhìn qua cực kỳ dọa người, lại thêm một đầu tóc rối loạn bết dính, quần áo rách nát bất kham, thật đúng kiểu dân chạn nạn gấp rút lên đường.
Dị tộc so với nhân loại càng thêm không xong. Nhân loại ít ra chỉ là thời gian dài chạy trốn, thể lực chịu không nổi, ăn uống thiếu thốn mà thành, trên người ngoại trừ quần áo bị rách mấy điểm cũng chỉ có bị trầy da một chút. Dị tộc thì lại khác, trên người đầy thương tích, lớn bé đều có, thậm chí nặng như chặt đứt cánh tay, bụng bị đâm thủng một lỗ,... cũng có vài người.
Bầu trời âm u không có ánh mặt trời, đem không khí càng thêm nặng nề, tử khí âm trầm.
Đối với một màn trước mắt, Thiên Ân một chút tạm dừng cũng không có, mắt vẫn luôn nhìn thẳng, thuận lợi tránh né chướng ngại vật trên đường. Ngụy Nhã cũng chỉ nhìn sơ một lượt rồi thu hồi, xem ra kẻ chiếm điểm cư trú thực lực hoàn toàn áp đảo những người này, buộc lòng phải mở một đường máu mới chạy thoát được.
Thay vì hiếu kì về những người này, Ngụy Nhã lại thấy tò mò thái độ của những người trong đội cũ hơn. Mỗi một cá nhân đi ngang qua nhìn thấy cậu đều trừng mắt một cái, bộ dáng như nuốt phải ruồi bọ, còn ra vẻ hận không thể né cậu càng xa càng tốt, y như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm.
Bất quá mới một ngày mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Lần này bởi vì chịu phạt đã gây rối loạn trật tự, thế nên Thiên Ngọc thay vì chỉ trực một đoạn thời gian, sau đó thay ca, thì lại chuyển thành trực cả đêm. Vì thế mà lúc Ngụy Nhã thấy nhóc con xuất hiện trong tầm mắt, đứa nhỏ này đã đâm sầm vào người Thiên Ân, nếu y không kịp giữ vai nhóc con kéo lại, e là bánh bao bảo bảo đã sớm ngã lăn một vòng dưới đất.
Thiên Ngọc hai tay dụi dụi mắt, có chút héo héo, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhận ra đó là cha nhóc liền ngây người nhìn y như đang làm tự hỏi, bất giác nhích nhích tới bám vào đùi y, tiếp đó...... liền cứ vậy ôm chân y ngủ say ngay tại chỗ.
"..." Ngụy Nhã nhìn bánh bao nhỏ treo trên chân bánh bao lớn, tim đều bị manh hóa tới rối tinh rối mù, hận không thể ôm vào lòng xoa nắn một phen. Oa, đứa nhỏ này ngày thường toàn thích giả dạng đại nhân, hiện tại buồn ngủ lại đáng yêu như vậy, tương phản manh gì đó quả nhiên là không thể chống cự được mà!
Thiên Ân bất đắc dĩ chỉ đành phải đem Thiên Ngọc bế lên. Nhóc con nhúc nhích tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, tay nhỏ ôm cổ y, đầu tựa vào vai y, cứ thế oa ở trên người cha nhóc ngủ ngon lành, từ đầu tới cuối vẫn chưa mở mắt.
Vậy nên mới biết, dù trưởng thành sớm tới mấy, nhận thức lại nhiều bao nhiêu, thì trước mặt cha mẹ, hài tử vẫn chỉ là hài tử. Trải qua bao nhiêu năm đi nữa, cha mẹ vĩnh viễn vẫn là chỗ dựa của hắn, là nơi hắn có thể thả lỏng, tìm được an ủi, nhận được sự che chở, cũng có thể an tâm ngủ ngon giấc giữa mạt thế đầy rẫy nguy hiểm này.
Những thứ cậu cầu mà không được, hiện tại cậu muốn trao toàn bộ cho đứa nhỏ này. Có lẽ lỗ trống trong trái tim cậu, sẽ có một ngày được lấp đầy đi? Ngụy Nhã cười nhạt nghĩ.
"Thích hắn không?" Thiên Ân chợt hỏi.
"Này còn phải hỏi à? Đáng yêu như vậy sao có thể không thích được." Mặc dù đề tài có điểm quái, Ngụy Nhã vẫn trả lời, nói xong còn ra vẻ tiếc nuối "Sớm biết có thể sinh ra nhóc con đáng yêu như thế thì ta đã sinh sớm mấy năm rồi."
Thiên Ân lạnh mặt "Sinh sớm mấy năm? Ngươi định sinh với ai, hửm?"
Thiên Ngọc là kết tinh từ lần đầu tiên của Ngụy Nhã với Thiên Ân, cũng là lần đầu tiên cả hai nhận thức nhau. Cậu lại nói muốn sinh nhóc sớm mấy năm, này chẳng khác nào trắng trợn nói muốn cùng người khác sinh, mà khả năng đối phương chính là người yêu trước đây của cậu.
Sẽ là ai đâu? Chu Lệ Uyên sao? Thiên Ân đáy mắt chợt lướt qua một tia nguy hiểm.
"Đương nhiên là với ngươi nha." Như không cảm nhận được nguy hiểm, Ngụy Nhã còn nháy mắt với Thiên Ân, nhếch môi cười đúng chuẩn đang trêu chọc con gái nhà lành. Không sợ chết còn nhỏ giọng lẩm bẩm "Đương nhiên là phải với nhan sắc giá trị cao như ngươi thì bánh bao mới trắng trẻo đáng yêu như Thiên Ngọc được chứ!"
"Háo sắc." Nghẹn nửa ngày, Thiên Ân mới phun ra hai chữ, không biết tức giận hay buồn bực chiếm nhiều hơn, nghĩ hóa ra tên ngốc này chỉ xem trọng bề ngoài của y a! Vậy phải chăng gặp được kẻ đẹp hơn y thì sẽ lập tức trở mặt không nhận người không?!
Tiếng bước chân dồn dập lúc này cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Bởi vì hiện tại người nhiều có chút hỗn loạn, Thiên Ân cũng không tính để Thiên Ngọc ngủ trong lều một mình, dứt khoát ôm nhóc theo. Về phần Ngụy Nhã thì mỗi lần rời lều đều không ngại cực nhọc mà vác theo ba lô, tùy thời có thể chạy nạn bất kì lúc nào. Hiện nếu có việc nguy cấp, sợ là chỉ có một nhà của cậu là bình tĩnh nhất, bởi những thứ cần đem đều đặt ở bên người.
Một tiếng kèn ong ong như thổi từ vỏ ốc vang vọng khắp nơi, chấn động đến tai đều sinh đau. Chỉ thấy một tiếng kèn này vừa phát ra, mọi người xung quanh lập như ong vỡ tổ, náo loạn hết lên.
Từng người treo trên mặt thần sắc khủng hoảng, chen lấn xô đẩy nhau chạy tứ phía. Bất quá, những người trong nhóm thu lương lại không loạn phương hướng như những kẻ mới tới, mà là chuẩn xác nhắm về khu chế tạo thuyền cạn.
Vẫn luôn đi theo sau Thiên Ân, Ngụy Nhã lúc này mới nhận ra y ngay từ đầu đã không nhắm tới khu đất trống thường dùng để tập họp, mà là luôn hướng về khu đặt thuyền. Vì vậy mà trong khi những người khác hoảng thần chen chúc nhau chạy về hướng này, một nhà Ngụy Nhã thì đã sớm tới nơi.
Những người đang chế tác thuyền phản ứng rất nhanh, ngay lập tức ném xuống dụng cụ, nhảy lên thuyền của tổ đội mình. Người có bầu bạn thì không may mắn như vậy, rõ ràng là đang ở đích lại phải lộn ngược trở về tìm kiếm bầu bạn của họ, cũng muốn đem theo lương thực.
Dòng người hỗn tạp, không thiếu người vừa tới không hề tham gia chế tác thuyền, lại ý đồ muốn chiếm một chiếc làm của riêng, hoặc là những người trong đội thu lương vẫn chưa làm xong thuyền của mình, đeo bám thuyền đội khác muốn trèo lên.
Nghĩ không sai, tiếng kèn vừa rồi chính là dùng để cảnh báo tình huống nguy cấp. Ví dụ như có kẻ tập kích, hoặc có nhóm lớn thú biến dị tới, dù là trường hợp nào thì cũng đều muốn mạng người, bởi vậy nên ai nấy đều không bình tĩnh nổi, gấp gáp muốn chạy trốn.
Thiên Ngọc bị ồn ào đánh thức, một màn trước mắt dọa nhóc sợ ngây người. Cũng không thể trách nhóc kinh ngạc thành như vậy, vì cảnh tượng từng xảy ra ở khu B nhóc toàn bộ quá trình đều chỉ nghe thanh âm mà không tận mắt chứng kiến, nên đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bởi vì không muốn cản trở hành động của Thiên Ân, Thiên Ngọc tự động trèo xuống khỏi người y. Thế nhưng dù là cường trang trấn định tới mấy, tay cũng đã đổ mồ hôi mỏng, cả người không tự giác nép sát vào người cha nhóc, nghĩ nghĩ một hồi, lại cắn răng bám theo Ngụy Nhã, một tấc cũng không rời, bộ dáng mười phần cảnh giác, gắt gao nhìn xung quanh, như chỉ cần một người dám gây nguy hiểm cho mẫu phụ nhóc, nhóc liền sẽ nhào lên cắn người đó.
Cũng may vì phòng ngừa tình huống trước mắt, Thiên Ân đã kiến nghị đem thuyền của bọn họ đặt riêng ở nơi khác, không tụ chung với mọi người, nhờ vậy mà tránh được cảnh tượng hỗn loạn, nhưng như vậy cũng có không ít cả lọt lưới. Đối với những người này, Ngụy Nhã dứt khoát nhắm thẳng cung tên được trang bị trên thuyền về phía họ, nếu ai dám bán ra một bước chân liền không do dự bắn mũi tên ghim thẳng vào bàn chân đó. Mũi tên rời cung chuẩn xác tới mức khiến Thiên Ân không che được tán thưởng, Thiên Ngọc thì mắt sáng lên, chút sợ hãi ban nãy đã quên mất không còn, kiễng chân nhìn Ngụy Nhã thao tác dây cung.
Bất quá, tình hình mỗi lúc một xấu, người càng lúc càng đông, Thiên Ân đã sớm nhảy xuống thuyền ngăn cản dòng người. Không sớm cản một đợt sóng người, để thuyền bị vây kín, tới chừng đó muốn thoát cũng không được.
"Kì quái, không phải đã kiểm tra qua quanh khu vực này đều không có thú biến dị à? Lần này lại xảy ra chuyện gì?" Ngụy Nhã nhíu mày, nhìn đám người nóng nảy muốn leo lên thuyền đã không còn bị cung tên đe dọa, cũng không định tiếp tục lãng phí mũi tên, nắm cốt đao nhảy xuống gia nhập cuộc chiến.
"Quanh đây không có, trong rừng lại khác." Thiên Ân đánh bay một người muốn đánh lén, không hài lòng nói "Ngươi xuống đây làm gì? Đi lên!"
"Không đi! Ai cũng không thể ngăn cản lão tử nỗ lực biến cường a!" Ngụy Nhã ra vẻ tùy hứng nói, đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo. Nếu như đám người trong đội còn chậm chạp không đến thì đừng trách cậu ném xuống bọn họ sống chết mặc kệ, tự lái thuyền rời đi.
Thiên Ngọc bị bắt ở trên thuyền cũng không nhàn hạ, chạy tới lui trên thuyền, kịp thời xuống tay ngăn lại những kẻ mượn sơ hở sờ được đến thân thuyền, ý đồ muốn trèo lên.
Bởi vì có Thiên Ân cùng Ngụy Nhã xử lý bớt vài người, những người trong đội ngũ lúc đến chỗ thuyền cũng giảm bớt được gánh nặng.
La Hải một bên cõng La Vân, một bên phải che chở Chu Lệ Uyên, vậy nên hắn hiển nhiên thành kẻ chật vật nhất cả đám. Mặc dù hắn thực lực nhất nhì, nhưng muốn mang theo hai cái kéo chân sau cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là khi cả hai người này đều nhược bạo, còn nhát gan hơn thỏ, gặp bầu không khí khẩn trương liền bị dọa sợ, bám chặt trên người hắn như muốn treo đi lên, khiến mỗi cử động của hắn đều bị hạn chế, trở nên thập phần khó khăn.
Cơ hồ có điểm thô bạo đem hai cái trói buộc đẩy lên thuyền, La Hải lúc này mới giãn ra chân mày từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhíu chặt, thở hắt ra một hơi, đủ để thấy hắn đã hao tâm tổn sức như thế nào.
Nhảy xuống gia nhập cuộc chiến, La Hải nhìn Ngụy Nhã giữa đám người như cá gặp nước, khéo léo né tránh công kích, lại đáp trả trở về, vẫn luôn như trước bình tĩnh, sắc mặt hắn không khỏi âm u.
Từ Duệ cùng mẫu phụ hắn Từ Hải An may mắn là sáng sớm đã ra khỏi lều, theo thói quen như thường lệ ở phụ cận chế tạo mũi tên, vậy nên hai người tránh được một kiếp, không đến mức phải chen lấn trong dòng người. Theo sau La Hải, được Ngụy Nhã yểm hộ liền dễ dàng lên thuyền.
Từ Hải An muốn cảm tạ Ngụy Nhã, nhưng biết không đúng lúc, chỉ đành để sau lại nói.
Về phần Phi Quang cùng Phỉ Tư, không cần đợi lâu đã thấy bóng dáng bọn họ. Bởi vì chỉ có một người, không có gánh nặng, thật dễ dàng chen chân vào hỗn loạn.
Thấy người đã đông đủ, Thiên Ân hạ lệnh rút lui. Đợi khi tất cả lấy tốc độ nhanh nhất nhảy lên thuyền, Phỉ Tư liền châm một mồi lửa, ngọn lửa nhanh chóng cháy lan xung quanh con thuyền, đem đám người ngăn cách bên ngoài. Bởi vì nghĩ tới thời tiết chuyển lạnh rất yêu cầu đốt lửa sưởi ấm, Ngụy Nhã đã đem toàn thân thuyền quét qua một lớp nhựa cây có tác dụng chống cháy, vậy nên cũng không sợ ngọn lửa nuốt chửng con thuyền.
Phân biệt là La Hải, Phỉ Tư, Phi Quang cùng Ngụy Nhã ngồi vào bốn chỗ lái, Thiên Ân ngồi ở vị trí điều hướng, nghe y nói khởi động, mọi người liền ra sức phát động bàn đạp, cả con thuyền như một mũi tên nhanh chóng lao về phía trước, vượt qua bức tường lửa, đem tiếng ồn ào cùng dòng người dần dần ném ra sau.
Tại đây phải nhắc tới bàn đạp là dùng để giúp thuyền di chuyển khi không có gió. Khi ấy sẽ đem cánh buồm thu lại, hoàn toàn dựa vào lực chân để khởi động thuyền, nói ngắn gọn thì đây chính là một chiếc xe đạp bốn phiên bản thuyền, lai với xe hơi.
Một lần nữa phải cảm tạ người sáng chế ra xe đạp, phát minh vĩ đại của nhân loại a!
Dựa theo sức lực của dị tộc, dù thuyền cấu tạo nặng nề thì vẫn có thể nhẹ nhàng lướt như bay, tốc độ cao nhất có thể không thua kém xe đua, thế nhưng để bảo trì thể lực di chuyển trong một thời gian dài, vừa thoát khỏi đám đông bọn họ liền giảm lại tốc độ.
Phỉ Tư không biết bị ai đánh trúng mà một bên mắt đã sưng vù lên, hít hà xoa xoa lên chỗ sưng, lại không quên cảm thán một câu "Ngụy ca, không ngờ tốc độ của ngươi cũng không thua kém chúng ta là mấy a. Hôm qua nghe nói ngươi bị bệnh, nhanh như vậy đã khỏi rồi sao? Ta lại thấy ngươi giống như còn dồi dào sinh lực hơn hẳn bình thường đó chứ!"
Được "tẩm bổ" nửa ngày trời, không dồi dào sinh lực mới lạ. Ngụy Nhã nghĩ tới cái mông đáng thương vẫn còn đang nhức nhối của cậu, chẳng biết nên khóc hay cười. Xong, cậu theo thói quen tự tìm vui trong đau khổ nghĩ, nhiêu đây trả giá bằng cúc hoa, tính ra vẫn có lời đi? Ít nhất thì ngoại trừ cúc hoa phải chịu tội ra, cả người đều tràn ngập sức lực, bằng không thì hiện tại nhiều khi cậu vẫn còn đang nằm một đống trong lều, một đầu ngón tay cũng nhấc không nổi.
"Thay vì nói chuyện của ta, còn không bằng nói nghe một chút, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào a? Đang yên lành sao lại có cảnh báo khẩn?"
"Chuyện này ta biết." Phi Quang chính là vừa vặn lúc xảy ra chuyện ở gần người đã phát cảnh báo.
Mọi người đều yên lặng, lắng tai nghe Phi Quang nói.
"Các ngươi còn nhớ thang gấp không? Đám người Vu Xuyên bởi vì chạy trốn công kích, đa số đều không kịp đem hoặc đánh rơi lương thực trên đường, bởi vậy đã đói lâu ngày bọn họ nghe nói trong rừng có rất nhiều thú biến dị, nếu may mắn thì xác chết của đám sư tử cái cùng linh cẩu vẫn còn bảo tồn, liền tổ chức một nhóm người trộm dùng thang gấp vượt qua đầm lầy."
Phi Quang nói tới đây mặt đã lộ vẻ bất mãn, không hề có thương lượng mà là trộm, rõ ràng là không thèm để bọn họ vào mắt.
Phỉ Tư xì cười một tiếng "Đừng nói là sợ chúng ta bắt phải chia lương thực cho nên mới tự ý hành động, muốn độc chiếm một mình đi? Ngay từ đầu không hố đồng đội thì đã không phải bị truy đuổi tới mức ném lương thực như vậy rồi. Tự làm tự chịu a. Nhưng chắc phải cảm tạ bọn họ, nhờ vậy mà chúng ta mới thoát được một kiếp."
Phi Quang gật đầu tán đồng, lại nói tiếp "Bọn họ thuận lợi vượt qua đầm lầy, bất quá lãnh địa của sư tử cùng linh cẩu đã bị một đám tê giác chiếm cứ, hoảng loạn chạy trốn khiến thang gấp bị chìm, đem hai phần ba người dìm chết ngay tại đầm lầy. Mười mấy người may mắn trước vượt qua đầm lầy thì liều mạng chạy trở về. Không ngờ tới đám tê giác như chịu kích thích, cũng đuổi theo sau bọn họ. Bọn chúng lại không bị đầm lầy cản trở, e là chẳng lâu nữa sẽ đuổi kịp đến đây."
Chen lấn xô đẩy sẽ khiến thang gấp mất cân bằng chìm xuống đầm lầy là việc sớm nằm trong dự kiến của Ngụy Nhã, lại không ngờ đội ngũ của bọn họ đều an toàn vượt qua đầm lẫy, mà kẻ bỏ mạng tại đó lại là đám khách không mời tự tới.
"Đậu...... !!! Hóa ra chúng ta phải chạy trối chết là vì bọn họ dẫn kẻ địch tới!" Phỉ Tư vừa định thô tục chửi ầm lên, lại nhớ trên thuyền có ba đứa nhỏ, vẫn là kịp thời nuốt xuống không mắng ra khỏi miệng.
"Là ai nhắc tới thang gấp cho bọn họ?" La Hải nheo mắt hỏi. Hắn rất muốn đem đối phương đánh chết ngay lập tức.
"Là Lê Tuấn." Phi Quang biểu tình một lời khó nói hết đáp.
Không cần nghĩ cũng biết, Lê Tuấn hẳn là vì muốn lấy lòng người nào đó trong đám đông mới tới, muốn trèo cao một chút, vậy nên mới đem mọi chuyện kể ra hết. Ai ngờ lại dẫn ra họa, còn liên lụy đến tất cả mọi người.