Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 68: Đêm dài mất ngủ




"Thế nào rồi? Sao Kỷ Lai đã hơn nửa ngày rồi mà vẫn còn chưa tỉnh?" Doãn Châu hối thúc không ngừng hỏi.


Phó Quân lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói "Ta bất lực, không thể nhìn ra được tình huống của hắn."


"Ngươi không phải dược sĩ bác sĩ gì đó sao? Ngươi không biết thì ai biết." Trác Vương cười nhạo nói.


"Ta chỉ chữa bệnh cho nhân loại, chưa từng khám cho dị tộc, không biết thì có gì lạ!" Phó Quân không khỏi lộ ra một tia bất mãn phản bác.


Doãn Châu trợn tròn mắt, lấy tay che miệng biểu thị kinh ngạc nói "Nhân loại toàn núp sau lưng trốn tránh, cũng chỉ bị vài ba bệnh nhẹ chết không được, thế mà lại nhận được ưu ái hơn cả quân chủ lực sao? Vừa phải săn thú, canh gác, bảo hộ, còn phải tự chữa thương, ai nha, ta gặp phải cái dạng căn cứ gì thế này!"


Không trách Doãn Châu kinh ngạc, trong kinh thành thì nhân loại muốn lấy lòng dị tộc còn không kịp, nơi này thì khen ngược, dị tộc bọn họ lại bị đối xử như kẻ hèn, bị bốc lột sức lao động còn chưa tính, đã vậy nhân loại còn xem như là đương nhiên. Tộc nhân họ thiếu nợ nhân loại chắc!?


Mấy ngày qua Doãn Châu chỉ chú ý quan sát một nhà Ngụy Nhã, thấy Ngụy Nhã quan tâm lo lắng cho Thiên Ân cùng Thiên Ngọc có thừa, lại cư xử với một đám dị tộc thái độ tự nhiên hữu hảo đến vậy, khiến cô tưởng căn cứ này mối quan hệ giữa dị tộc cùng nhân loại là bình đẳng, không hề có phân biệt đối xử, còn âm thầm hâm mộ một phen. Hiện mới biết, Ngụy Nhã chỉ e là trường hợp đặc biệt.


Trác Vương không biểu hiện lộ liễu như Doãn Châu, chỉ là cười một tiếng không rõ ý vị, hơi thở lại tràn ngập nguy hiểm nói "Ta mặc kệ căn cứ các ngươi quy củ như thế nào. Nếu như Kỷ Lai không tỉnh, chúng ta liền lấy mạng các ngươi tế hắn trước tiên." Nói rồi dùng mắt quét qua Lê Diệp Anh vẫn luôn muốn thu nhỏ độ tồn tại co người ngồi một góc.


Lê Diệp Anh vốn đang canh chừng Sa Luân, không thể tưởng được lại bị Trác Vương lôi kéo tới đây cùng với Phó Quân. Lý do chính là kẻ khởi xướng mọi chuyện bắt nguồn từ Sa Luân, đương nhiên không thể thoát khỏi phải chịu trách nhiệm.


Phó Quân bị khí thế trên người Trác Vương dọa một trận, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói "Các ngươi dù có giết ta thì cũng không cứu được hắn."


"A, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?"


"Ta chỉ là nói giết ta hoàn toàn không......" Phó Quân mới nói được một nửa, Lê Diệp Anh đã hoảng loạn chen ngang nói "Ta biết cách! Ta có cách giúp hắn tỉnh lại!"


Một câu này vừa ra, ba người trong lều đều tập trung ánh mắt về phía Lê Diệp Anh, khiến hắn hơi rụt cổ. Phó Quân đoán được hắn muốn nói gì, lén giật giật ống tay áo của hắn ra hiệu, đáng tiếc hắn lại một chút cũng không để ý.


"Sẽ không phải là tìm đại một cái biện pháp để lừa gạt chúng ta đi?" Doãn Châu hoài nghi hỏi.


"Hẳn là vậy rồi." Trác Vương cười như không cười nói.


"Không phải. Mọi người đều có thể làm chứng ta nói chính là sự thật." Lê Diệp Anh không biết lấy đâu ra dũng khí, bàn điều kiện nói "Ta nói ra được biện pháp thì xem như ân oán đã giải quyết xong có đúng không?"


Doãn Châu thấy Lê Diệp Anh nắm chắc như vậy, sắc mặt cũng đẹp hơn một chút, mỉm cười đáng tin cậy nói "Đương nhiên. Dù sao Kỷ Lai trong chuyện này cũng có lỗi, ngươi đưa ra biện pháp nếu khả thi thì mọi chuyện xem như thanh toán xong."


Lê Diệp Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù khó hiểu Phó Quân tại sao vẫn luôn giật tay áo hắn, vẫn là không nghĩ nhiều, nhanh chóng đem chuyện Ngụy Nhã cắt thịt trên người cứu Thiên Ngọc một mạng nói cho hai người đối diện.


"Ngươi thấy chúng ta dễ gạt à? Lời đồn không đáng tin này cũng dám đem ra nói." Một hồi im lặng qua đi, Doãn Châu mới bất mãn nói, tại góc độ mà Phó Quân cùng Lê Diệp Anh không thấy lại âm thầm trao đổi ánh mắt với Trác Vương.


"Ta dám thề ta không có nói dối a! Mọi người đều tận mắt thấy, ngươi có thể hỏi bọn họ." Lê Diệp Anh nói xong có chút ủy khuất nhìn Phó Quân "Phó Quân, ngươi cũng làm chứng ta không có nói dối nha."


Phó Quân trong đầu không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo, thế nhưng lúc này biết đã không còn đường quay đầu, bằng không thì Lê Diệp Anh khó có thể yên ổn rời khỏi lều, cho nên chỉ đành hung hăng tâm đem bất an trong lòng đè lại, gật đầu nói "Ta xác nhận hắn không có nói dối."


Tận lúc ra khỏi lều, Phó Quân vẫn còn chưa hoàn hồn, cảm thấy cả hai dễ dàng được thả đi như vậy có chút khó tin, cũng cảm thấy bất an không giảm bớt mà còn tăng mạnh. Trên hết là hắn biết hắn sai, hắn lẽ ra nên ngăn cản Lê Diệp Anh đem chuyện của Ngụy Nhã nói cho người ngoài.


Nhìn thấy Lê Diệp Anh vẫn vô tâm vô phế như trước, Phó Quân không khỏi hoảng hốt nghĩ chẳng may mọi chuyện lan truyền rộng rãi, có phải hay không nhân loại về sau sẽ bị xem như thuốc cứu mạng cho dị tộc, bị cắt miếng ném vào nồi nấu thuốc?


Bị tưởng tượng dọa cho cả người đều lạnh băng, Phó Quân lại nghĩ tới dị tộc vẫn luôn sủng ái nhân loại, mọi chuyện đều luôn bao che nhẫn nhịn, hơn nữa cả hai tộc còn có hiệp ước, dị tộc vẫn còn trông cậy nhân loại giúp duy trì hậu đại, cho nên có lẽ hắn chỉ tự hù dọa chính mình mà thôi. Huống hồ chỉ một tiểu đội lính đánh thuê nhỏ bé biết chuyện, có thể nhấc lên sóng gió bao lớn chứ? Nếu cần thiết thì chỉ cần diệt trừ là được, bọn họ có đến chục người, đối phó chỉ có ba người vẫn là dễ như nghiền chết một con kiến.


Dị tộc ở kinh thành kì thực cũng chẳng ghê gớm mấy, nếu không thì cũng không dễ dàng bị một người đi đứng bất tiện như Thiên Ân một chiêu thu phục, sống chết không rõ.


Lê Diệp Anh lại không giống Phó Quân nghĩ ngợi lung tung rối loạn, chỉ vội trở về lều của chính mình.


Vừa quay về đã bị Sa Dực truy vấn "Ngươi đi đâu?" Trời biết hắn trở về thấy chỉ có một mình Sa Luân ở trong lều, không có ai trông nom thì đã tức giận đến mức nào.


Lê Diệp Anh cảm thấy hắn cả ngày nay thực nghẹn khuất, giận dỗi ngồi một bên đỏ vành mắt, sợ hãi vẫn còn chưa giảm bớt lúc này lại xông ra, khiến hắn nhịn không được khóc một trận. Sa Dực bị dọa không nhẹ, ai nghĩ tới hỏi một câu liều đem bầu bạn chọc khóc, không khỏi đau lòng đem hắn ôm vào lòng an ủi.


"Là ai khi dễ ngươi, nói đi, ta lập tức đi đánh hắn trả thù cho ngươi." Sa Dực dỗ dành nói.


Lê Diệp Anh lúc này mới đem mọi chuyện đầu đuôi kể ra, vốn là đợi Sa Dực ôn nhu khuyên nhủ, lại không ngờ hắn nghe xong sắc mặt đã tái lại, nghẹn một hồi liền nhịn không được gầm lên một tiếng "Ngươi điên rồi!!!"


Lần đầu tiên bị Sa Dực mắng khiến Lê Diệp Anh có chút ngốc, hai mắt trợn tròn nhìn hắn, nhấp môi run rẩy nói "Ngươi sao lại mắng ta? Ta đã làm gì sai a? Ta thay Sa Luân thanh toán ân oán với bọn họ, ngươi lại đi mắng ta?"


Sa Dực hít sâu một hơi, cố bình ổn cảm xúc nói "Ta không phải đã nói bao nhiêu lần với ngươi là chuyện Ngụy Nhã cứu Thiên Ngọc không thể kể với người khác sao? Ngươi đã quên mất rồi?"


"Nhưng dù ta không kể thì cũng sẽ có người khác kể a! Tất cả mọi người đều chứng kiến, cũng đâu phải là bí mật!"


"Người khác kể, cùng chúng ta kể có ý nghĩa khác nhau ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ngụy Nhã cứu mạng ngươi với Sa Luân không phải chỉ là một lần, là chúng ta mắc nợ bọn họ, hơn nữa trước đây dù sao cũng từng là bằng hữu. Ngươi đã từng nghĩ qua chuyện lấy thịt cứu người một khi lan truyền sẽ dẫn tới kết cục ra sao không? Nếu như chỉ duy nhất thịt của hắn có tác dụng đâu? Kết cục chỉ có bị trói lại ném vào viện nghiên cứu, mỗi ngày đều bị cắt thịt rút máu làm thí nghiệm, muốn chết cũng không được, mà ngay cả Thiên Ngọc cũng phải chịu chung cảnh ngộ, ngươi đã từng nghĩ tới chưa? Có nghĩ tới hậu quả trước khi nói chưa?"


Mặc kệ Lê Diệp Anh bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Sa Dực cũng không đi trấn an. Hắn đã thật lâu chưa cảm thấy mệt mỏi bất lực đến như vậy, nhất thời không muốn nói chuyện.


Mà ngay lúc này, kẻ lẽ ra còn đang hôn mê lại ngồi dậy, làm vài động tác giãn gân cốt, mới hướng hai người trong lều nói "Lần này khui ra được bí mật lớn như vậy, không thể không tính công của ta nha."


"Kỷ Lai, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ. Bị đánh suýt bay nửa cái mạng mà còn dám tự đắc. Nếu không phải ta thuộc hệ chữa trị thì ngươi còn nhảy nhót được như vậy mới lạ." Doãn Châu bĩu môi nói "Toàn bộ quá trình đều giả chết, lại còn dám đi kể công."


"Nếu không như vậy thì làm sao lấy được tin tức." Kỷ Lai bẻ khớp kêu răng rắc, hiếm khi hào sảng cười nói "Lại nói, ta hiện tại phải thừa nhận mắt nhìn người của ngươi không sai. Một nhà kia, ai cũng đều không đơn giản."


Nói tới lại khinh thường hừ một tiếng "Đúng câu hạc lạc trong bầy gà. Những kẻ còn lại thì càng xem càng chướng mắt. Hay là giết hết bọn họ cho đỡ chướng mắt?"


Trác Vương lắc đầu "Không cần phí sức. Hạng người nông cạn như vậy, sớm muộn cũng tự tìm đường chết."


"Chuẩn nha. Hơn nữa để bọn họ sống lâu một chút cũng thuận tiện cho chúng ta thử xem bản lĩnh của hai người kia tới đâu." Doãn Châu một bên chọn sơn móng tay, một bên nghịch ngợm nói "Trừ phi là thánh nhân mới có thể bị chèn ép lâu như vậy mà vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng ngươi thấy hai người kia, à không, cả ba người, đều là người hiền lành dễ bị khi dễ sao?"


"Hiện tại vẫn đang trên đường di cư, tách nhóm là không có khả năng."


"Trước đây có thể sẽ tiếp tục nhẫn, nhưng lúc này lại chưa chắc."


"Có ý gì?"


Doãn Châu cười nói "Ngươi không biết trong lúc ngươi ngủ, nơi này đã náo nhiệt ra sao đâu. Tin là không cần đợi lâu liền sẽ có kịch hay cho chúng ta xem."


"Được rồi, nói tới chuyện chính." Trác Vương chuyển đề tài nói "Ngươi thấy chuyện dùng thịt nhân loại cứu mạng có đáng tin không?"


"Chuyện này ta cũng nghe thoáng qua vài lần. Hơn nữa ngữ khí bọn họ chắc chắn như vậy, cũng xác nhận rất nhiều người chứng kiến, tin là không thể giả được." Doãn Châu nói tới đây lại buồn rầu "Nhưng mà Kỷ Lai là giả bệnh, cho nên không thể nào xác minh được."


"Tưởng gì, chuyện này cũng đâu khó." Kỷ Lai đạm nhiên nói "Chẳng phải còn có một người vẫn đang sống chết không rõ sao?"


"Ý ngươi là đứa nhỏ Sa Luân kia?" Doãn Châu chưa kịp vui vẻ thì rất nhanh chuyển thành nhíu mày, do dự nói "Nhưng đứa nhỏ kia chẳng qua là máu ứ đọng, lại bị dọa một trận mới ngủ một giấc chưa tỉnh mà thôi. Còn chưa tới mức dở sống dở chết để thí nghiệm."


"Vậy thì làm hắn thật sự dở sống dở chết là được." Kỷ Lai nói, đối với sinh mạng một người hoàn toàn xem như cỏ rác, không hề có chướng ngại tâm lý.


Mạt thế chính là như vậy, thứ không đáng giá nhất chính là sinh mạng. Cá lớn nuốt cá bé, không bảo vệ được mạng sống thì chỉ nên trách chính ngươi vô dụng.


"Nga, nói cũng đúng. Biện pháp là do mẫu phụ hắn đề xuất, vậy thì lấy hắn ra làm thực nghiệm cũng là lẽ thường tình." Doãn Châu xoa một bên má, nơi mà vết thương sớm đã lành lặn không còn dấu vết, cười doanh doanh nói "Hơn nữa, ân oán giữa ngươi với hắn đã giải quyết, nhưng việc hắn làm bị thương mặt của ta thì vẫn còn chưa có tính xong. Vậy nên chúng ta cũng không phải là không giữ lời nha."


Lê Diệp Anh vẫn chưa biết, một phút tự cho là đúng của hắn đã gây ra rất nhiều hậu quả về sau, mà Sa Luân cũng bị liên lụy, bị đẩy đi làm vật thí nghiệm.


...


Thấy người đã rời khỏi lều, Ngụy Nhã lúc này mới thu hồi tầm mắt, ngạc nhiên hỏi "Gia Ngọc Vy sao lại có mặt ở đây?"


Vừa rồi không nhìn kỹ mặt, La Hải kêu cái tên Gia Ngọc Vy mới khiến Ngụy Nhã nhận ra nữ nhân này là bầu bạn của thủ lĩnh căn cứ cũ, còn từng trước mặt mọi người gán danh phản tộc cho cậu chỉ vì cậu xin thuốc hạ sốt cho Thiên Ngọc.


"Ngươi đoán." Thiên Ân không biết đã bị chạm trúng dây thần kinh nào rồi, biểu tình đông lạnh tới muốn kết thành băng, không hề đáp mà ném ngược vấn đề lại cho Ngụy Nhã.


"Chơi vậy không có nghĩa...... Ha~ Ngọa tào, đừng có động!" Vừa muốn khinh bỉ y không có nghĩa khí còn chưa nói xong, Ngụy Nhã lúc này mới nhận ra tiểu huynh đệ của y còn chôn ở trong người cậu, bị thúc mạnh một cái khiến trời đất như quay cuồng.


Cậu đang tính chống tay ngăn lại y, muốn hảo hảo bàn chuyện nhân sinh, ai ngờ cả người vẫn còn bị tấm da thú cuốn lại, hai tay muốn động cũng động không được.


Có vẻ như thấy cậu bị quấn thành cái kén trở nên thành thật không ít, Thiên Ân lấy tay đè lại tấm da thú, ngăn cản ý đồ đang muốn cởi trói chạy thoát của cậu, y thậm chí còn nghĩ về sau có thể áp dụng cách này thường xuyên, nhìn người nào đó buồn bực nóng nảy nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc thật sự rất thú vị.


"Ưm~ Bên ngoài...... Còn có người chờ...... Ngươi nhẹ một chút, lão tử ruột đều sắp nát a!!!"


Chờ mong Ngụy Nhã có thể giữ bầu không khí kiều diễm từ đầu tới cuối quả thật là một kiện rất khó thực hiện. Tựa như hiện tại, nửa câu đầu còn mang theo nồng đậm giọng mũi trầm thấp thanh tuyến đầy gợi cảm, nửa câu sau nháy mắt đã thô bạo như đang muốn đánh nhau.


"Mặc kệ họ." Thiên Ân trong mắt lóe lãnh quang, lại nhanh thu hồi.


Lão tử? Nhà ai lão tử? Đột nhiên một phát thúc thật sâu vào người Ngụy Nhã, khiến cậu nước mắt sinh lý đều nhịn không được trào ra, Thiên Ân mới ác liệt nói "Còn nói thô tục liền làm chết ngươi!"


Đây là muốn chuyển sang quỷ súc công? Không cần a! Ngụy Nhã rất không có tiền đồ lập tức liền ngậm miệng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao, vậy nên cố ý lấy lòng mà nâng thân mình lên một chút, muốn xin giảm nhẹ hình phạt, lại không biết hành vi của bản thân trong mắt Thiên Ân bị biến thành cố ý câu dẫn, cơ khát khó nhịn, một lần nữa như xác minh cái danh lưu manh, đầu óc đen tối của cậu một chút cũng không oan uổng.


Trong lều chiến đấu mỗi lúc một mãnh liệt, ngoài lều một đám người thì lại biểu tình muôn màu muôn vẻ.


Mặc dù Ngụy Nhã đã cố kiềm chế giọng nhưng dựa vào thính lực của dị tộc thì chỉ cách tấm lều đương nhiên che chắn không hết, giọng của hai người có thể không nghe thấy, nhưng tiếng thân thể va chạm kịch liệt thì quá mức rõ ràng.


"Bọn họ làm gì chậm như vậy còn chưa xuất hiện? Muốn chúng ta đứng chờ ngoài này bị đông lạnh hay sao?" Gia Ngọc Vy không nghe được tiếng động bên trong nên không biết tình huống, không vui nói, âm thầm ghi nhớ cả hai người. Thủ lĩnh đến tận nơi lại chậm trễ không tiếp đón, thật sự quá khinh người, không biết tốt xấu.


La Hải biểu tình có chút quái dị, mất một lúc lâu mới nói "Trễ vậy ta thấy muốn gấp cũng không được. Có chuyện thì để sáng mai lại nói đi."


Vu Xuyên, cũng chính là thủ lĩnh căn cứ cũ, bầu bạn của Gia Ngọc Vy, lúc này lại không đầu không đuôi hỏi "Nhân loại vừa nãy thật sự là tên xấu xí điên khùng kia à? Ngươi xác định không phải bị đánh tráo?"


"Là hắn không sai." La Hải chỉ đáp một câu liền lấy cớ có việc gấp mà rời khỏi, biến nhanh như thể bị thú biến dị truy đuổi.


Đợi khi đi đủ xa, xung quanh đã không còn bóng người nào, La Hải mới thở ra một hơi. Hắn âm trầm cúi đầu nhìn quần đã đỉnh một túp lều nhỏ, ma xui quỷ khiến mà trong đầu lại nhớ tới bộ dáng mê người tràn đầy vết hôn kia, với tay vào quần không ngừng luận động.


Đợi khi xuất ra, La Hải lúc này nhịp tim mới bình ổn một chút. Hắn vốn khinh thường đồng tính, cho là chỉ những kẻ thất bại mới phải lựa chọn nam nhân để duy trì hậu đại. Một người có cùng cấu tạo cơ thể, ngươi có ta cũng có, không đủ mềm mại thì sao có thể gợi lên dục vọng được. Nhưng mà hắn hiện không thể không suy xét lại. Một màn vừa rồi thật sự khiến hắn kích động, máu không ngừng sôi trào, có muốn ngăn cũng ngăn không được.


Hình ảnh không ngừng tái hiện một lần rồi một lần, La Hải cũng không định đứng bên ngoài tiếp tục chịu tội, lập tức hướng về lều của chính mình đi.


Chu Lệ Uyên mơ màng muốn ngủ nhưng vẫn cố mở mắt chờ La Hải trở về để biểu hiện quan tâm săn sóc, lại không ngờ hắn vừa về đến liền một lời cũng không nói đã đem cô ấn xuống mặt đất, quần áo trên người đều bị xé nát.


Đối với việc La Hải nhiệt tình như vậy, Chu Lệ Uyên cũng không hề sợ hãi mà còn vui vẻ phối hợp hắn, thầm nghĩ rốt cuộc biểu hiện mấy ngày qua của cô cuối cùng đã có kết quả, người nam nhân này vốn dĩ không thể nào chống cự được sức quyến rũ của cô, nên dù có muốn lạnh nhạt cũng lạnh nhạt không được.


Nào biết còn chưa kịp tự đắc bao lâu, La Hải như bị bấm nút dừng, động đều không động. Chu Lệ Uyên cũng không nghĩ nhiều, kiều mĩ thanh âm mang theo làm nũng gọi tên hắn một tiếng.


La Hải nhìn mỹ nhân trước mắt rõ ràng là xinh đẹp động lòng người, khóe mắt còn đỏ ửng như bị người khi dễ, hai tay chống đẩy lại mềm yếu không có sức lực như thể dục cự còn nghênh, chọc người muốn hung hăng yêu thương một phen, vốn là biểu