Thiên Ân hạ mắt nhìn người vừa tỉnh dậy vẫn còn có chút trì độn, vốn là muốn trách cứ đối phương không biết tự lượng sức mình, đem bản thân hành hạ đến thảm hề hề như vậy, thế nhưng ngẫm lại cũng đành thôi.
Trên hết chính là Ngụy Nhã người này đối với thực lực luôn có một loại nói không nên lời chấp nhất, như thể sớm đã ăn nhập vào cốt tủy mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra.
Thực lực sao? Bàn tay đặt trên đầu gối của Thiên Ân nhẹ siết chặt, bỗng có chút muốn cười.
Một là quyền thế, hai là thực lực, hai thứ này dù trong bất kì thời điểm nào, bất kể địa phương nào, cũng là thứ mà người ta điên cuồng theo đuổi.
Y có thứ đó sao? Không địa vị, lại tàn tật, còn muốn ảo tưởng cái gì đây?
Ngẫm lại thì bản thân cái gì cũng không có, lại có tư cách gì để cấm đoán người khác muốn đeo đuổi, truy cầu, cố chấp đâu?
Ngày hôm nay buộc đối phương không được đem tính mạng ra đùa giỡn, ngày sau thì thế nào? Y không chắc bảo hộ được cậu, chẳng lẽ còn cấm cậu tự nỗ lực biến cường?
Cái gọi là ngoài mặt không biểu hiện, trong lòng lại càng thêm để ý, Thiên Ân chính là như vậy. Y suy nghĩ rất nhiều, chỉ là không bao giờ đem ý nghĩ nói ra.
Lâm vào trầm tư kì thực cũng chỉ là một cái chớp mắt. Thiên Ân hồi thần, nghe tiếng ho khan bên tai, vừa tính ngồi dậy rót nước, không ngờ Ngụy Nhã lại ngay lúc này đem một tay vòng qua cổ y, buộc y nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bởi vì bệnh mà thanh âm có chút khàn khàn, lại ngoài ý muốn mang theo chút câu dẫn, Ngụy Nhã câu nhẹ khoé môi, một tay nhéo cằm của Thiên Ân, đột nhiên bá đạo nói "Mỹ nhân, rơi vào tay ta thì đã là người của ta, đừng nghĩ chạy thoát nga~"
"..." Đây là vừa tỉnh dậy liền muốn chơi lưu manh? Thiên Ân giật nhẹ khoé môi, hai tay chống dưới đất, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí mang theo nguy hiểm nói "Mỹ nhân? Ngươi lặp lại lần nữa."
"Ta khen ngươi mà, ngươi còn hung với ta." Ngụy Nhã bẹp miệng nói, trang ủy khuất bao lên án, mau thay đổi sắc mặt đến vô cùng thuần thục. Đã vậy còn không quên lẩm bẩm lầm bầm oán giận "Ai bảo ngươi kề sát mặt như vậy làm gì? Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta trước, đâu phải lỗi tại ta. Thử vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy người đẹp xuất hiện trước mặt xem, còn giữ được bình tĩnh mới lạ."
Còn đùa giỡn được, chứng minh bệnh cũng đã chuyển biến tốt, Thiên Ân mới lười cùng một người bệnh so cao thấp, vậy nên không tranh luận lên, muốn đi lấy nước cho Ngụy Nhã uống, lại phát hiện cả người vô pháp nhúc nhích, bởi vì hai chân cậu đều đã quấn lên eo y.
Cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt trên người đối phương, Thiên Ân híp mắt, nâng tay muốn kéo chân cậu xuống, Ngụy Nhã lại càng không thuận theo, cố tình siết chặt hơn nữa, đem cả hai dán sát đến gắt gao, cơ hồ không có kẻ hở.
"Buông ra." Thiên Ân lạnh giọng.
"Không thích." Ngụy Nhã không hiểu sao lại ngoan cố không chịu thả.
Thiên Ân trầm mặt, đáy mắt có chút tối tăm. Y cười như không cười, sâu kín quét mắt nhìn Ngụy Nhã đang nằm dưới thân mình, nghe không rõ cảm tình nói "Vốn muốn tha cho ngươi, là ngươi tự tìm."
"Sao...... A!" Ngụy Nhã cái hiểu cái không, còn chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì hầu kết đã bị Thiên Ân cắn một ngụm, không phản ứng kịp mà kinh hô một tiếng.
Uy, ta chỉ muốn ôm một chút thôi, tuyệt không có ý khác a!!! Tới lúc này còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Ngụy Nhã cũng uổng công sống lâu năm như vậy.
Đã quen lấy việc trêu đùa lão công làm thú vui, Ngụy Nhã sớm quên mất câu cứ đùa với lửa thế nào cũng có ngày mang hoạ.
"Không tốt. Thiên Ngọc......" Ngụy Nhã vừa muốn lấy Thiên Ngọc ra làm cái cớ, đã bị Thiên Ân chặn ngang "Đã đi trực." Cho nên tối nay chỉ có hai người bọn họ.
Thiên Ân như là muốn trừng phạt mà một đường cắn đi xuống, nơi đi qua đều để lại một chuỗi ấn ký, bá đạo mà đánh dấu chủ quyền. Đến hai điểm anh đào lại tạm dừng, dùng lưỡi đảo quanh một vòng, chăm chú săn sóc một bên, bên còn lại cũng không định vắng vẻ, bàn tay mang theo hơi lạnh của y không ngừng đùa nghịch, xoa nắn lại nhéo ngắt, kích thích đến mức khiến Ngụy Nhã toàn thân run rẩy.
Đầu óc có chút mơ hồ, cũng không biết là vì bệnh chưa khỏi hẳn, hay là vì quá kích thích, Ngụy Nhã vậy mà vẫn còn có tâm trí tìm vui trong đau khổ nghĩ: Tấm tắc, lão công dường như đã thăng cấp kỹ năng a, ngày càng điêu luyện hơn. Rõ ràng trước đây y thẳng thắng trực tiếp vác súng ra trận, đâu có vụ khiêu khích như bây giờ!
Lại nói trở về, kì thực từ khi trọng sinh đến nay thì hai người cũng chỉ mới lăn giường hai lần mà thôi, cho nên khó trách Ngụy Nhã thỉnh thoảng quên mất cái sự thật hai người là phu phu mà không phải là hảo bằng hữu hay người thân, hơn nữa cậu còn nằm dưới.
Về việc tại sao luôn miệng treo lão công, lão công kêu, lại không ý thức được thân phận của mình à? Cái này chẳng qua là Ngụy Nhã nghe thuận tai, lại ôm tâm thái đùa giỡn nên mới gọi thôi, xem như biệt danh cũng không kém, hoàn toàn không phải là do tính tự giác.
Cậu có thể quay ngược thời gian về đá tỉnh chính mình, không cần lại tìm đường chết như vậy không?
Lão công, ngươi thanh lãnh cấm dục hệ biến đâu rồi? Không phải muốn đưa cậu vào lãnh cung sao? Cầu không cần thả ra nga~ QAQ
Ngụy Nhã không ngừng não động, suy nghĩ sắp thoát cương liền bị cảm giác lạnh lẽo phía dưới truyền tới đánh tỉnh. Gió thổi mông lạnh gì đó, thiệt sự không hảo tí tẹo nào a, thân!
"Lão công, a~ từ từ!!!" Ngụy Nhã một bên nói một bên muốn che tiểu huynh đệ lại, lại bị Thiên Ân trước một bước nắm ở trong tay.
Y tựa như đang thưởng thức một món đồ chơi tinh xảo, cầm ở trong tay không ngừng xoa nắn đánh giá. Đầu ngón tay ngay tại phần đỉnh ấn nhẹ một cái, đổi lấy Ngụy Nhã cả người đều run lên, chẳng biết là đau hay là khoái cảm.
"Hiện muốn trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ." Không đợi Ngụy Nhã đáp, Thiên Ân thuận tay một đường đi xuống, chuẩn xác nhắm ngay địa phương tư mật đã lâu không được khai phá kia, đầu ngón tay đảo một vòng quanh nếp gấp, mang theo dính dấp cùng mát lạnh thâm nhập vào.
Ngụy Nhã đối với việc bị vật lạ thâm nhập có chút bài xích, theo bản năng muốn lùi ra sau trốn thoát, lại bị Thiên Ân dễ dàng một tay chế trụ, một tay còn lại như biểu thị không hài lòng với hành động vừa rồi của cậu mà không ngừng tàn sát bừa bãi, động tác kịch liệt lên.
"Trêu đùa ta vui sao, hửm?" Một câu này rõ ràng bao hàm phẫn nộ, lại cố tình ôn nhu như nước, thì thầm bên tai như đang tâm tình, khiến Ngụy Nhã lỗ tai nhịn không được đỏ lên, xấu hổ tới mức muốn che mặt.
Cứ tiếp tục ở bên cạnh người này, không bị thanh khống cũng thành thanh khống a! Thị giác cùng thính giác đều bị độc hại, Ngụy Nhã tỏ vẻ toàn thân đều đã dính độc, vô phương cứu chữa. Yêu nghiệt quả nhiên chính là yêu nghiệt mà!
Trong một chốc, quanh lều đều vang lên tiếng nước dâm mỹ khiến người nghe đều mặt đỏ tim đập.
"Ha~ Từ từ...... Ngô, đợi đã! Ta nói là đợi a! Ta yêu cầu đặc quyền!" Ngụy Nhã cả người đều mềm nhũn, lại vẫn không chịu yên phận mà cố kháng nghị.
"Nói." Thiên Ân đảo muốn nghe xem bầu bạn của y còn có thể nói được cái gì trong tình huống này.
"Tại sao chỉ có một mình ta là bị lột sạch sẽ, ngươi thì vẫn quần áo chỉnh tề chứ!?" Ngụy Nhã chính khí lẫm liệt nói.
"Cho nên?" Thiên Ân thoáng nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy không nên hỏi mới tốt, nhưng một mặt lại chỉ đành phải thuận theo nói, bằng không thì người này nhất định lại muốn tiếp tục ồn ào, nhích tới nhích lui lộn xộn.
"Cho nên ngươi cũng phải lột sạch a." Tựa hồ lời này nghe có vẻ quá mức trắng trợn, Ngụy Nhã chắp vá nói "Như vậy mới công bằng nga!"
Không lường trước sẽ bị đùa giỡn Thiên Ân "..."
Sớm đã biết người này không nói được một câu đứng đắn, y lẽ ra nên phong kín miệng cậu lại. Y thậm chí còn hoài nghi cậu không nhận rõ hiện trạng rốt cuộc là ai đang thượng ai, còn dám ý đồ chiếm tiện nghi.
Dù sao cũng tránh không thoát, cậu còn không được đòi tí phúc lợi à? Ngụy Nhã hoàn toàn không phát giác một câu vừa rồi nháy mặt liền đem bầu không khí ám muội diệt hơn phân nửa.
"Mau cởi nha. Hay là để ta cởi giúp ngươi?" Ngụy Nhã xoa tay, cười đầy lấy lòng, lại như phấn khích chỉ cần Thiên Ân gật đầu một cái liền đem quần áo trên người y đều xé sạch. Đối diện với "nhiệt tình" quá mức như vậy, y ngốc mới có thể để cậu toại nguyện. Y còn không quên cái thỏa thuận biến thái muốn y khỏa thân ngủ đâu.
Ý tốt bị từ chối, Ngụy Nhã có chút thất vọng, lại không ngoài dự kiến nên không khiến cậu mất hứng, hai mắt vẫn sáng như đuốc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thiên Ân, như muốn đem một màn sắp diễn ra nhìn kỹ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, không thèm quản y tại sao lại đen mặt theo cấp số nhân.
Cởi một nửa, có lẽ vì bị ánh mắt quá mức trắng trợn táo bạo càn quét khắp nơi làm cho cả người đều không tốt, Thiên Ân nhân lúc Ngụy Nhã bị sắc đẹp hôn mê đầu óc, nâng hông cậu liền nhắm ngay địa phương mềm mại kia mà thúc vào.
Cảm giác xé rách đau đớn quá mức rõ ràng, khiến Ngụy Nhã hoài nghi cái gọi là chỉ duy nhất lần đầu mới đau đều là gạt người!
"Thả lỏng." Y một tay mơn trớn eo cậu, cúi đầu ngậm lấy vành tai kia, không ngừng dẫn dắt, như ác ma đang dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy, ma mị khiến người trầm mê.
Ngụy Nhã cố thả lỏng thân thể, hé mắt nhìn người đang áp phía trên. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn ánh mắt liền như bị định trụ, không thể nào dời mắt.
Nam nhân dung mạo tuấn mỹ đến không chân thực. Mái tóc dài màu bạch kim không bị trói buộc mà tùy ý rơi trước ngực. Áo sơ mi nửa kín nửa hở, đem một thân cao lãnh cấm dục đều ma diệt không còn một mảnh, lại ngoài ý muốn quyến rũ tới không tưởng. Hoa văn màu đen trải dài nửa bên người phối với làn da trắng tựa ngọc thạch càng tăng thêm phần thần bí mà yêu dã, đem bốn chữ tà mị cuồng quyến phát huy hết mức có thể.
Mi mắt hơi rũ, che đậy đồng tử màu tím nhạt xinh đẹp lúc này bởi vì động tình mà trở nên sâu thẳm, bên trong tĩnh lặng lại cơ hồ ẩn chứa lốc xoáy, như muốn cuốn lấy linh hồn người đối diện, không cho trốn thoát.
Ngụy Nhã thật sự là yêu chết đôi mắt kia, cảm thấy dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đều không đủ.
Nhận ra người nằm dưới đã thả lỏng, Thiên Ân lúc này mới động. Bất quá, động tác lại thập phần thong thả, khiến Ngụy Nhã đều bị chọc cho nóng nảy, cứ như bị miêu trảo cào ngứa, lại cố tình muốn chụp lại chụp không được.
Hàng này tuyệt đối là cố ý muốn trêu đùa cậu!
Ngọa tào, còn nhịn được nữa thì bổn thiếu gia liền không phải nam nhân!!!
Ngụy Nhã hai tay câu lấy cổ của Thiên Ân, nâng thân mình, ngay tại cánh môi mỏng hết sức mê người kia hung ác cắn một ngụm.
Thiên Ân bị một màn này làm cho sửng sờ, môi bị cắn đến chảy máu cũng chưa để ý, Ngụy Nhã liền mượn cơ hội mà được một tấc lại muốn tiến một thước, duỗi đầu lưỡi tiến vào, trúc trắc công thành đoạt đất, còn khiêu khích mà câu lấy lưỡi của y đùa giỡn. Tuy nhiên cũng không để cậu đắc ý lâu lắm, y đã đảo khách thành chủ, mưa rền gió dữ mà càn quét khắp khoang miệng của cậu, đáng sợ như thể muốn đem cậu nuốt vào bụng.
Hiện tại Ngụy Nhã đã biết nguyên nhân mà nhiều người thích hôn môi đến vậy. Tư vị kia...... Rõ ràng không phải rượu, lại khiến người say. Không phải đồ ngọt, lại ngọt mà không nị, ngọt đến tận tâm. Thật không biết là vì đối phương là Thiên Ân, hoặc do tâm trạng ảnh hưởng, hay là tất cả mọi người đều như vậy, Ngụy Nhã chỉ biết tim cậu lúc này đang điên cuồng nảy lên, không còn cảm nhận được xung quanh, mọi thứ như bị màn sương trắng xóa che lấp mất, duy chỉ có người trước mắt là chân thực rõ ràng.
Hơi thở giao hòa, môi lưỡi tranh nhau quyền chủ động, ban đầu vốn dĩ cả hai đều có chút cứng đờ không có kinh nghiệm, sau lại càng hôn càng thăm dò được kỹ thuật, nhất thời không dứt ra được. Phía dưới động tác mỗi lúc một mãnh liệt. Bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng nhịp tim của đối phương, cùng với thanh âm đáng ngượng kia.
"Thiên Ân, ta nghĩ có lẽ ta......" Lời đến bên môi còn chưa kịp nói xong, đột nhiên lều bị xốc lên.
Một nữ nhân ngang nhiên cứ vậy xông vào, sau lưng còn có hai người theo cùng, bên miệng lớn tiếng kêu "Ngụy Nhã, ngươi ra đây...... A a a a a!!!" Chưa hết câu liền đổi thành tiếng hét thất thanh, không biết còn tưởng bị người ta vô lễ.
Thiên Ân đen mặt, lập tức kéo quần áo muốn che lên người Ngụy Nhã, ai ngờ cậu lại trước một bước, ném áo che lại người của y.
Chỉ cởi mỗi nút áo Thiên Ân "..." Xác định người cần che là y, mà không phải là cậu sao?
Những người khác "..." Cũng đâu phải cởi trần, cần thiết phải che lại à?! Lại nói, dù cởi trần thì cũng có gì đáng nhìn?
Ngụy Nhã bị Thiên Ân đột nhiên nổi giận đùng đùng đem da thú bọc đến kín mít, có chút khó hiểu.
Bất quá, nhìn kẻ vô duyên vô cớ xông vào lều người khác, Ngụy Nhã thần sắc đã lạnh băng, không như ngày thường hữu hảo. Thứ nhất, cậu ghét nhất kẻ khác tự ý xông vào lãnh địa của cậu. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, chính là đối phương nhìn thấy Thiên Ân y phục không chỉnh tề a! Hỗn đản, người của bổn thiếu gia ai cho phép loạn nhìn!
Độc chiếm dục lúc này bộc phát, bởi vậy nên Ngụy Nhã theo phản xạ liền đem Thiên Ân che lại. Về phần bản thân cậu có thể bị nhìn, ngượng ngùng, bị nhìn một chút cũng không mất miếng thịt, lại không phải nữ nhân, có gì đáng ngại nha.
Nữ nhân dám ngang nhiên xông vào bị một màn trước mắt dọa cho kinh hoảng nhất thời quên mất phản ứng. La Hải chậm một bước đuổi theo cũng ngây ngẩn cả người. Thiên Ân nhìn khách không mời mà tới, sớm đã lạnh một khuôn mặt, hàn khí như muốn hóa thành thực chất đem mọi người đều đóng băng, lãnh căm căm nói "Cút."
"Ngươi dám..." Nữ nhân kia vừa mới trừng mắt, tính trách vấn, đã bị La Hải một phen ngăn lại "Gia Ngọc Vy, trước đi ra ngoài đã."
Gia Ngọc Vy mặt hiện bất mãn, cố tình lại không dám chống đối La Hải, chỉ có thể hừ một tiếng, trước khi đi còn oán giận lẩm bẩm "Gay chết tiệt, làm bẩn hết mắt của ta, cũng không sợ bệnh chết."
Ngọa tào, đã tự ý xông vào lều người khác còn dám khinh miệt?! Nếu không phải bị da thú cuốn lấy, không tiện hành động thì Ngụy Nhã sớm đã đem người ném văng ra ngoài.
~Tiểu kịch trường~
Ngụy Nhã: "Hừ, dám nhìn người của ta, người đâu, lôi ra ngoài uy thú biến dị!!!"
Thiên Ân: "Ta là nam nhân."
Ngụy Nhã: "Ta mặc kệ. Chỉ có ta mới được phép nhìn." (#`д')ノ
~Tác giả có lời muốn nói~
Noel vui vẻ! Kích thích sao? Đủ gợi trí tưởng tượng sao? Truyện hợp gu của ta toàn là thanh thủy văn, hoặc là dính thời cắt cắt cắt, vậy nên...... thật sự không biết viết!!! Cầu nhận xét, ý kiến về chương này nga~ Ta muốn tham khảo xem trình độ miêu tả của ta đã đạt tới mức nào (*゚∀゚*)