Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 61: Đối kháng (1)




"Sa thúc không phải bảo ngươi trông chừng mẫu phụ ngươi hả? Đi theo chúng ta làm gì?" Từ Duệ không vui nhìn ấu tể lùn hơn cả bọn một đầu đang cắm đầu theo sau đuôi bọn họ vào rừng.


Sa Luân bị điểm danh, hai chân khẽ cọ xát, cúi đầu lí nhí nói "Mẫu phụ có Phó thúc thúc bên cạnh rồi, mới không cần ta trông đâu. Ta cũng là ấu tể, dĩ nhiên cũng phải theo các ngươi làm việc rồi." Lời thì nói như vậy, lại lén liếc mắt nhìn Thiên Ngọc, nghĩ thầm "Nếu như có thể chơi chung với Thiên Ngọc, Ngụy ca ca nhất định sẽ lại chơi chung với mẫu phụ a!"


Nhất Minh nghe xong khinh bỉ "Chỉ dựa vào tiểu thân thể như ngươi, không kéo chân sau đã là may rồi."


"Hắn nói không sai. Nếu ngươi muốn phụ giúp thì cũng có thể đi theo đám La Vân, bên này việc nặng không thích hợp cho ngươi làm đâu."


"Ta là ấu tể, không phải nhân loại a, mấy việc nhẹ nhàng như vậy đâu cần ta phụ một tay. Nói không chừng còn sẽ trách ta đoạt việc làm của bọn họ nữa kìa." Sa Luân không phục nói.


Mấy đứa nhỏ nhân loại chỉ biết theo sau lưng người lớn chạy vòng vòng thu thập mấy nhánh cây dùng để làm linh kiện nhỏ linh tinh, công việc nhẹ nhàng như vậy thế nhưng cố tình là mỗi ngày đều có màn khóc nháo không muốn làm, kêu ca cực khổ, hoặc là trốn việc đi chơi, hay là ăn vạ không chịu ra ngoài,... khiến cho mỗi ngày mọi người đều nghe thấy tiếng chửi bới, đuổi đánh khắp nơi, náo nhiệt vô cùng.


Trong khi đó, ấu tể tuổi tác không chênh lệch đám nhóc kia lại ngày ngày theo sau dị tộc phụ giúp đốn cây, khuân vác đá, mài gỗ, canh gác,... Tóm lại chính là người lớn làm việc gì thì ấu tể liền phụ giúp làm những việc đó.


Nghe Sa Luân nói xong, cả đám không tự giác mà bật cười, đều nhớ tới thái độ kiêu ngạo của đám nhóc nhân loại kia. Rõ ràng là chẳng phụ giúp được bao nhiêu, trốn việc thì nhiều, vậy mà gặp bọn họ lại cứ nghênh mặt lên trời, tỏ vẻ bản thân thật tài giỏi, còn tuổi nhỏ đã làm được nhiều việc như vậy.


"Nhắc mới nhớ, hôm qua ta gặp La Vân ỷ thế hiếp người, bắt nạt đám nhóc lưu dân đấy. Thấy người ta đói đến gầy còn da bọc xương nên không thèm kiêng nể gì hết. Mắt không nhìn đường đụng trúng người ta suýt té, còn ngang ngược đá người ta oán giận dám chắn đường hắn." Từ Duệ nhặt đá ném vào xe đẩy, lại tấm tắc nói tiếp "Bộ dáng như vậy, nhìn không thấy tí nào là thiện lương, nhu thuận, dễ bắt nạt a. Thật muốn cái đám bám đuôi La Vân chứng kiến cảnh đó, cho cả đám vỡ mộng hết."


"Từ Duệ, sao ngươi lúc nào cũng bắt bẻ La Vân thế? Hắn đắc tội ngươi à?" Sa Luân tò mò hỏi.


"Ta chỉ là chướng tai gai mắt mà thôi. Mới tí tuổi đầu, lại cứ gọi cha của Thiên Ngọc là Ân ca ca, còn dùng ngữ khí nũng nịu như vậy, sợ người ta không biết hắn si mê Thiên ca ca hay gì, cũng không thèm để ý tuổi tác với thế hệ."


Từ Duệ nói mà lại quên mất, ai đó bằng tuổi La Vân đã từng trực tiếp hơn, vừa gặp đã cầu kết giao bầu bạn với Ngụy Nhã. Vậy nên lời này từ miệng Từ Duệ nói, khiến Thiên Ngọc thoáng dừng tay, nâng mắt nhìn Từ Duệ như thấy sinh vật lạ, khiến Từ Duệ không hiểu sao lại chột dạ, rốt cuộc cũng nhớ ra hắc lịch sử của bản thân, còn có việc đã bị Thiên Ngọc mượn danh tập đối kháng đánh thành cái đầu heo mấy ngày liên tiếp, nhớ tới còn thấy đau a.


"Xưng hô có gì không đúng à? Không phải chúng ta cũng gọi Ngụy ca ca, hiện tại Thiên thúc thúc cũng kêu là Thiên ca ca đó sao?"


"Chúng ta xưng hô sao giống hắn được. Thiên ca ca cùng Ân ca ca đâu có giống nhau. Muốn gọi Ân ca ca thì cũng nên để Ngụy ca gọi mới đúng. Cha ngươi chưa dạy qua à? Tộc nhân chúng ta tên cuối chỉ có người thật thân mật mới được phép gọi riêng lẻ, bằng không chính là vô lễ a." Quay đầu nhìn người lại chăm chỉ tiếp tục làm việc, hoàn toàn không có ý gia nhập cuộc trò chuyện, Từ Duệ chậc lưỡi nói "Thiên Ngọc, nghe người khác cứ luôn gọi cha ngươi như vậy mà không thấy bất mãn à? Chưa kể hôm qua ta còn nghe hắn nói xấu Ngụy ca ca a!"


Câu cuối mới là chính đi? Thiên Ngọc nãy giờ bị phiền lỗ tai, sớm đã khó chịu, không vui nói "Các ngươi làm bằng tay hay bằng miệng? Muốn ồn ào thì đi chỗ khác."


Một giọng đầy châm chọc đúng lúc này đột nhiên lên tiếng "Ồ, ta thật không biết từ khi nào mà ấu tể của một tên phế vật lại dám lên giọng như vậy a."


Lê Tuấn nhìn Thiên Ngọc lạnh mặt đối diện chính mình, trừng mắt nhìn lại, nổi bạo nói "Sao? Thấy bất mãn à? Ta nói có gì sai nào? Một phế vật cùng một tên đê tiện bất quá cũng chỉ sinh ra được đứa xấc xược như ngươi. Đừng tưởng là ta không biết chính ngươi đã lén thả phấn hoa gây ngứa, báo hại ta bị dày vò mấy ngày nay. Cái gì mà ấu tể ưu tú nhất căn cứ chứ? Ta cười vào mặt! Rõ ràng chính là một đứa chẳng có giáo dưỡng, so với thằng đầu đường xó chợ, cha mẹ chết không ai dạy còn kém xa! Đem ngươi ra so còn hạ nhục người ta. Mất dạy!"


Chưa từng thấy ai dám chửi nặng ấu tể trước mặt như vậy, khiến Sa Luân trợn tròn mắt kinh ngạc, Nhất Minh bị á khẩu, ngay cả Từ Duệ cũng quên mất phản ứng. Bình thường dù nhân loại không ưa thích ấu tể thì cũng chưa từng có ai dám chỉ thẳng mặt ấu tể mà mắng như Lê Tuấn, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, thế nên nhất thời xung quanh trở nên im ắng lạ thường.


Tối đó Thiên Ngọc đã phát hiện Lê Tuấn nhận ra nhóc, vốn đã chuẩn bị tâm lý bị vạch trần, lại không ngờ Lê Tuấn từng câu từng chữ đều gián tiếp mắng chửi cả cha lẫn mẫu phụ của nhóc, chuyện này sao có thể nhẫn nhịn a!


Thiên Ngọc tức giận đến cả người đều phát run, trong tay vẫn còn cầm viên đá, lập tức không hề do dự mà dùng sức ném về phía Lê Tuấn, một chút cũng không nương tay.


Mẫu phụ từng nói không nên đánh vào chỗ dễ nhìn thấy, vậy đánh chỗ nhìn không thấy thì được đúng không? Đây chính là ý nghĩ duy nhất chớp nhoáng hiện trong đầu Thiên Ngọc lúc ra tay, vậy nên thay vì đánh vào mặt Lê Tuấn cho hả giận, nhóc liền chuyển thành ngực.


Lê Tuấn không nghĩ tới Thiên Ngọc một câu cũng không cãi lại liền động thủ như vậy, bị đá ném trúng ngay ngực, đau đến hét lên một tiếng, cảm giác như xương đều muốn nứt, ngã nhoài xuống đất, vừa đau vừa tức ngực đến không có hơi để kêu la hùng hổ như trước, chỉ là ánh mắt như rắn độc vẫn luôn nhìn chằm chằm Thiên Ngọc.


Hảo, hảo a, tên Ngụy Nhã đáng hận kia thấy chết không cứu, hại chết ấu tể của hắn, ngay cả ấu tể của tên đó cũng dám đánh hắn, món nợ này Lê Tuấn hắn nhất định sẽ không bỏ qua!


Biến cố phát sinh quá nhanh, đám Từ Duệ không ngờ ngày thường bình tĩnh không rên một tiếng như Thiên Ngọc, khi nổi giận lại xuống tay mạnh bạo như vậy, dứt khoát lưu loát, một chút cũng không nương tình.


Nhìn người ăn vạ dưới đất vẫn luôn kêu rên, sắc mặt đều trắng bệch đầy dọa người, Thiên Ngọc lúc này mới nhíu mày, nội tâm sớm đã rối rắm. Hỏng bét, quên mất tên đáng ghét này là nhân loại, xuống tay quá nặng làm sao bây giờ? Trở về có bị cha đánh mông không?! Hay là giờ xin đổi ca trực, tạm thời trốn tối nay không cần về?


Nghĩ tới việc tạm tránh mặt, Thiên Ngọc vội phản bác. Cha là người nào chứ, trốn xong không biết chừng còn bị phạt gấp ba a! Hoặc là nhờ mẫu phụ...... Nghĩ tới vị nào đó tính tình một chút cũng không đáng tin cậy, vẫn là thôi đi.


"Nhóc con, xuống tay cũng quá thô bạo rồi đó." Kỷ Lai không ngờ vừa tới liền chứng kiến một màn như vậy, có chút ngạc nhiên, một phần là chưa từng thấy qua kẻ nào ngu xuẩn như Lê Tuấn, dám đi nói xấu sinh phụ trước mặt ấu tể, một phần là không ngờ Thiên Ngọc lại dám ra tay hành hung người.


Thiên Ngọc trực giác nói người vừa tới không hề có ý tốt, không đáp lời, cũng không muốn nán lại lâu, nhưng mà nhóc chỉ vừa xoay người liền phát hiện nữ dị tộc đáng ghét mấy ngày nay cứ luôn đeo bám là Doãn Châu cũng đã tới, Trác Vương thì không biết xuất hiện từ khi nào, một bên dựa thân cây, lười biếng nhắm mắt như đang ngủ, một bộ mặc kệ xung quanh. Ba người đến từ kinh thành không biết cố ý hay là vô tình mà đều có mặt, hình thành một cái tam giác, vừa vặn đem nhóc bao vây.


Thử tính đi về phía một khoảng trống, Doãn Châu lại như là không để ý mà bước sang một bước, chặn đường Thiên Ngọc, khiến Thiên Ngọc xác định nhóc không phải nghĩ nhiều rồi, cả người liền căng chặt, cảnh giác nói "Tránh đường."


Doãn Châu thú vị nhìn ấu tể xinh đẹp như tiên đồng trước mặt giống một chỉ tiểu thú đang muốn tạc mao, ý cười doanh doanh nói "Tiểu bằng hữu, không cần căng thẳng như vậy nha. Chúng ta chẳng qua có chuyện cần ngươi hợp tác một chút. Xong chuyện liền thả ngươi đi. Ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi nên cứ thả lỏng đi."


"Có chuyện gì thì đợi quay lại điểm tụ tập rồi nói không được à? Mấy người bao vây Thiên Ngọc như vậy, rõ ràng chính là đang đe dọa a!" Từ Duệ nói.


"Đúng đó! Đúng đó! Mau để chúng ta đi nha. Chúng ta còn phải làm việc, không thể chậm trễ được." Sa Luân gật đầu phụ họa.


"Không cần tới các ngươi, muốn cút thì cút đi, ồn ào cái gì! Còn đứng đây quấy rối, tin ta cắt lưỡi hết không?" Kỷ Lai không mừng nói, nhưng ngữ khí lại thong dong như cũ, nghe qua liền biết chỉ là thuận miệng hù dọa.


Sa Luân vừa nghe đã bị dọa, lại thấy những người khác không có phản ứng, mới biết vừa rồi chỉ là hù một cái mà thôi, thấy mất mặt liền tức giận nói "Ngươi dám cắt lưỡi ta xem, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu! Thiên Ngọc ngươi không cần đi để ý đám người đáng ghét này. Dám chặn đường chúng ta, trở về liền kêu La thúc thúc đuổi bọn họ đi hết đi. Hừ."


Thấy Thiên Ngọc vẫn đứng yên như cũ, Sa Luân không vui nói "Ngươi còn đứng đấy làm gì nữa? Chẳng lẽ lại sợ bọn họ sao? Bọn họ nếu dám động thủ, Ngụy ca với Thiên ca nhất định sẽ tìm bọn họ tính sổ a! Ta cũng sẽ kêu cha đánh bọn họ, không cần lo lắng a!"


Nghe Sa Luân mỗi câu đều đắc tội người khác, muốn lôi kéo thù hận, Thiên Ngọc nhíu mày "Đủ rồi, không cần ngươi quản chuyện của ta. Về hết đi."


"Không về! Ta không về đấy!" Sa Luân tự nhiên bướng bỉnh lên nói, kì thực là muốn ở lại cứu vãn chút mặt mũi, sợ hôm nay chưa lâm trận đã bỏ chạy liền bị người khác chê cười bản thân là ấu tể nhưng lại nhát gan như thỏ.


Ngu ngốc, lúc nào rồi còn chơi tính tình. Thiên Ngọc quyết định mặc kệ không thèm nói nữa.


Ba người trước mắt vừa nhìn liền biết không dễ đối phó, biết không thể nắm phần thắng, Thiên Ngọc chỉ có thể cắn răng nói "Muốn ta làm gì?"


Doãn Châu thấy Thiên Ngọc thức thời như vậy, cười cũng chân thật hơn một chút, từ trong túi rút ra một món đồ "Đơn giản lắm, chỉ cần ngươi... A!!!" Một bên mặt đột nhiên đau nhói khiến Doãn Châu bất giác kêu rên, tay theo phản xạ mà che mặt, đợi khi bình tĩnh lại không thể tin tưởng nhìn máu tí tách chảy xuống từ kẽ tay.


Run rẩy vội lấy trong túi ra một cái gương, Doãn Châu nhìn một bên má của mình bị cắt một vết dài, máu vẫn còn đang chảy xuống, trông cực kỳ chói mắt, tươi cười hòa ái ban đầu liền biến mất sạch sẽ, ánh mắt sắc như dao nhìn người vừa thừa dịp cô ta lơi lỏng cảnh giác đã đánh lén.


Đừng nói Nhất Minh còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra, Thiên Ngọc đứng gần Doãn Châu nhất cũng có chút sững sờ.


"Thiên Ngọc, coi chừng. Cô ta có giấu vũ khí!" Sa Luân hô lên một tiếng, viên đá hung khí kia không thể nghi ngờ chính là do Sa Luân ném.


"Vũ khí? Ngươi là nói cái này đi?" Doãn Châu từ túi lấy ra một vật làm bằng kim loại, đây là thiết bị đo lường gen mới nhất đến từ kinh thành, vốn là tính đo gen Thiên Ngọc, lại không ngờ vừa rút đồ vật liền bị cho là muốn ám sát mà bị thương oan, này nên khen ấu tể kia là cảnh giác quá cao hay là gan quá bé nên dễ bị chấn kinh đây?


Kỷ Lai lo lắng chạy tới bên cạnh Doãn Châu, nhìn gương mặt vốn không tì vết hiện bị cắt đến máu tươi đầm đìa, gân xanh trên trán giật nảy, cũng bất chấp Doãn Châu duỗi tay ngăn cản, phẫn nộ nhào tới Sa Luân, một tay vung quyền xuống.


Ấu tể không thể so với dị tộc trưởng thành, huống chi gen lại chênh lệch cấp bậc không nhỏ, Sa Luân dù phát hiện Kỷ Lai muốn tấn công mình thì cũng không kịp chạy trốn, bị một đấm của Kỷ Lai đánh bay vào thân cây, lập tức hộc máu.


"Kỷ Lai, đủ rồi!" Doãn Châu thấy tình thế không ổn, vội lên tiếng ngăn, bất quá Kỷ Lai lại như không nghe thấy, một tay xách cổ áo Sa Luân lên, tư thế thật giống như muốn trực tiếp bóp chết Sa Luân, không hề có chút lưỡng lự vì đối phương ấu tể.


Chưa từng cảm nhận cái chết cận kề như vậy, Sa Luân chỉ thấy toàn thân lạnh như băng, cả người không ngừng run rẩy, nước mắt theo bản năng lã chã rơi xuống, yếu ớt đáng thương khiến ai cũng phải đau lòng, chỉ là đáng tiếc đối diện lại là Kỷ Lai, hắn hoàn toàn không hề tồn tại cái gọi là đồng tình hay thương hại.


"Ra tay đánh ấu tể, ngươi không sợ nhận trừng phạt sao?" Thiên Ngọc nếu có thể không can thiệp thì đã không can thiệp, đáng tiếc ai bảo Sa Luân mang danh bảo vệ nhóc nên mới ra tay a, nếu không quản thì sẽ thành ra nhóc không đúng rồi.


Ai biết Kỷ Lai lại phát điên cái gì, Thiên Ngọc chỉ nói một câu, không hề có ý tứ khiêu khích, lại khiến hắn thả tay ném xuống Sa Luân, nháy mắt chuyển sang công kích Thiên Ngọc.


Thiên Ngọc không nghĩ Kỷ Lai lại điên cuồng như vậy, vội lăn sang một bên, may mắn trốn thoát một kích. Tuy nhiên, còn chưa để nhóc thở ra một hơi, Kỷ Lai lại lần thứ hai vung tay đánh qua.


Cho dù là ấu tể nổi bật nhất căn cứ thì tuổi tác cùng kinh nghiệm cách biệt quá xa, Thiên Ngọc chỉ trốn tránh được hai lần, còn lại đều bị đánh trúng, cả người chẳng mấy chốc đều xuất hiện lớn bé vết thương, toàn thân chật vật không thôi.


Nhất Minh đem Sa Luân kéo sang một góc, nhìn Sa Luân hô hấp suy yếu, có chút loạn không biết nên đem Sa Luân chạy về gặp Phó Quân chữa trị trước, hay là đi giúp Thiên Ngọc đánh kẻ xấu trước. Tính quay sang thảo luận với Từ Duệ, mới phát hiện ra Từ Duệ sớm đã biến mất tăm.


Đang chỉ đạo mọi người làm việc, Ngụy Nhã không hiểu sao Từ Duệ vừa chạy ra khỏi rừng liền kéo tay cậu, một đường chạy nước rút không kịp thở gấp, xét thấy sắc mặt đứa nhỏ này đều hoảng loạn hấp tấp, e là có chuyện không hay xảy ra, thế nên cậu cũng tăng nhanh tốc độ, lại không ngờ tới nơi liền chứng kiến Kỷ Lai đang đơn phương hành hung Thiên Ngọc.


Từ Duệ không ngờ trong lúc trở về tìm cứu viện lại phát sinh chuyện như vậy, không khỏi sợ ngây người. Dị tộc trưởng thành lại đi đánh ấu tể, đây là có chuyện gì a?!


"Ngụy ca, chúng ta đi tìm Thiên ca đi!" Muốn ngăn lại dị tộc đương nhiên phải là dị tộc mới có đủ khả năng, ai ngờ Từ Duệ nói xong mới thấy Ngụy Nhã đã không còn đứng bên cạnh.


Ngụy Nhã là vừa thấy Kỷ Lai nâng chân muốn dẫm lên Thiên Ngọc, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy tới một cước đạp vào hông Kỷ Lai, một cước này dùng hết toàn lực, xuống chân đủ tàn nhẫn, bởi vì Kỷ Lai không nghĩ sẽ có người dám ngăn cản hắn cho nên không hề phòng bị, bị ăn một cước của Ngụy Nhã liền ngã nhào xuống mặt đất.