Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 49: Ngụy Nhã chế thuốc (2)




"Ngụy ca ca biết chế thuốc hồi sinh thật ư? Ngụy ca ca đúng là lợi hại!" Từ Duệ bất chấp tính chân thực của sự việc, vẫn quyết định khen trước rồi nói sau.


"Muốn nịnh hót cũng phải coi tình huống. Vẫy đuôi cũng nên biết đúng lúc. Trên đời làm gì có thuốc hồi sinh, ngươi là con nít ba tuổi chắc?" Ấu tể bên cạnh khinh bỉ nói, nhưng mà hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cái nồi Ngụy Nhã đang nấu đã hoàn toàn bán đứng hắn.


"Xùy, Nhất Minh, ngươi cũng không nhìn lại mình xem, không tin thì đừng có chạy đến đây ngồi." Từ Duệ cũng không chịu thua kém đáp trả. Tên này nghe nói từng bị Ngụy ca ca giáo huấn một đốn, cũng không hiểu sao lại chuyển sang lén lút rình trộm Ngụy ca ca y chang mấy kẻ biến thái mà người lớn thường nói. Thật sự muốn đập hắn một trận. Ngụy ca ca không phải ngươi muốn nhìn thì nhìn.


"Bổn đại nhân đây muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đấy. Đất cũng không phải của ngươi." Nhất Minh vẫn dùng giọng điệu cao ngạo như lần đầu gặp Ngụy Nhã nói.


"Các ngươi không xem thì tránh cho bọn này xem a." Đám tiểu đồng bọn phía sau đã lên tiếng kháng nghị.


Ngụy Nhã hiện tại vẫn chưa biết việc cậu đánh bại sư tử biến dị đã giúp cậu thu được một đám củ cải đỏ sùng bái, mà bởi vì là con của thần tượng, cho nên Thiên Ngọc trong lúc hôn mê không biết mình cứ vậy được thăng cấp thành lão đại của đám củ cải đỏ này.


Nhìn thấy thảo dược đã nấu tốt, Ngụy Nhã liền lấy cốt đao đã rửa sạch sẽ bên hông ra, sau đó trước ánh mắt trừng lớn của mọi người, ngoan độc dứt khoát đem thịt trên cánh tay của chính mình cắt xuống một khối.


Nhất thời toàn trường đều lưu lại tiếng hít khí.


"Ngụy Nhã lại phát điên rồi! Hắn ngay cả thịt trên người cũng dám cắt xuống nấu ăn!" Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.


Riêng Thiên Ân lại không nghĩ vậy. Y nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi của Ngụy Nhã, lại nhìn nồi thuốc, lẽ ra y nên sớm phát giác ý định của cậu, chỉ là y thật sự không nghĩ cậu sẽ làm tới mức này...


Cốt đao dù có được mài tỉ mỉ cũng không phải phi thường sắt bén, mỗi khi muốn cắt thịt hay đồ vật đều phải cứa rất nhiều nhát, mặc dù da thịt con người không thô dày như thú biến dị nhưng cũng không phải là ngoại lệ.


La Hải nghiền ngẫm quan sát Ngụy Nhã, ngay cả một cái nhíu mày cũng không xuất hiện trên gương mặt kia, thật sự giống như đối phương không hề cảm thấy đau đớn. Trong khi những người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy đau. Cái này lại một lần làm thay đổi nhận thức của hắn.


Chu Lệ Uyên trong mắt lại là phức tạp cùng nghi hoặc. Ngụy Nhã từ khi nào lại mạnh mẽ đến như vậy? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn lăn lộn với bọn buôn người đã giúp hắn học được một thân bản lĩnh? Nhưng mà không thể phủ nhận Ngụy Nhã hắn như vậy thật sự rất thu hút!


Đưa tay che lại gò má đã đỏ bừng, Chu Lệ Uyên thấy may mắn chính mình không ngồi ở nơi quá sáng, bằng không thì La Hải có thể sẽ phát hiện. Ngụy Nhã như vậy khiến cô không kiểm soát được mà rung động. Dù sao cũng đã từng thật lòng thích hắn rất nhiều năm, hơn nữa còn là mối tình đầu, muốn hoàn toàn quên cũng không được. Hắn có lẽ cũng là như vậy đi?


"Ngụy Nhã, ngươi còn tỉnh táo không đấy?" Phó Quân nghi ngờ hỏi. Hiện tại lại phát bệnh thì thật sự không tốt chút nào a. Không lẽ đấu với sư tử khiến thần kinh cậu ta bị kích thích quá độ?


Niệm Y bình tĩnh lại một chút mới phát hiện thứ Ngụy Nhã đang nấu dường như có chút quen. Đợi khi nhớ ra, hắn không cấm ngạc nhiên "Ngươi đang muốn chế thuốc cho Thiên Ngọc sao?"


"Không sai." Ngụy Nhã cười nói.


Mất máu quá nhiều làm môi của Ngụy Nhã đã tái lại, thế nhưng cậu lại không hề để tâm đến vết thương trên người, chỉ có đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn nồi thuốc.


"Thuốc cho Thiên Ngọc? Ngụy Nhã, đừng nói là ngươi vì tin lời đồn nên mới đem cắt thịt chính mình nha?" Phó Quân không thể tin nổi nói "Đều là tin đồn chưa có ai trong căn cứ kiểm chứng, còn chưa chắc đã đúng. Ngươi cũng quá vội vàng rồi!" Thịt trên người nói xẻo liền xẻo, không phải nói tay đứt ruột xót ư? Nhìn Ngụy Nhã lại thấy giống như không đau gì hết, không lẽ dây thần kinh cảm giác của cậu ta bị đứt?


Ngụy Nhã tùy ý nói "Vậy thì hiện tại kiểm chứng."


Quay trở lại vài tiếng trước, bị Ngụy Nhã ép hỏi, Thiên Ân rốt cuộc cũng đem mọi chuyện nói ra. Ngụy Nhã cũng không bị tin tức làm cho hoảng loạn, cậu chỉ trấn định bắt được trọng điểm "Ngươi nói chưa từng có ấu tể sau khi lâm vào hôn mê có thể tỉnh dậy, nhưng mà Thiên Ngọc thật sự đã tỉnh a. Cho nên lời đồn không có cách chữa trị cũng chưa chắc đã đáng tin."


Ngụy Nhã thấy Thiên Ân như thể nghĩ tới cái gì mà thoáng nhíu mày, liền giữ lấy tay y nói "Ngươi biết cách chữa trị?" Ngữ khí của cậu hoàn toàn không phải nghi vấn mà là khẳng định, cậu dám chắc chắn y vừa mới nghĩ tới phương pháp nhưng lại có chút lưỡng lự nên không nói.


Thiên Ân không muốn nói nhưng Ngụy Nhã lại nhất quyết không buông tha, cuối cùng chỉ có thể trầm mặt "Dùng thịt nấu cùng ba loại thảo dược hàn tính."


"Chỉ có vậy?" Ngụy Nhã mới không tin chỉ có mấy loại nguyên liệu đơn giản lại khiến Thiên Ân chậm trễ việc cứu chữa cho Thiên Ngọc cùng với muốn giữ kín chuyện này với cậu như vậy.


Thiên Ân nhìn thẳng vào mắt Ngụy Nhã, nói ra một cái đáp án tồi tệ nhất "Thịt nhân loại."


Vậy nên Ngụy Nhã rốt cuộc cũng biết lý do khiến Thiên Ân vẫn luôn tâm sự nặng nề mấy ngày qua.


Dùng thịt nhân loại để chế thuốc, nói khó cũng không phải, nhưng nói dễ đương nhiên cũng không. Một khi những người khác biết Thiên Ngọc từng lấy thịt nhân loại làm thuốc, đối với vốn dĩ đã bài xích cùng sợ hãi dị tộc như nhân loại thì hiển nhiên sẽ đem Thiên Ngọc cô lập, thậm chí có thể đem nhóc bắt nhốt hay cầm tù, tệ hơn là xem nhóc như quái vật mà giết chết với lý do muốn diệt trừ hậu họa. Thiên Ân nếu là người chế thuốc đương nhiên cũng sẽ chịu chung số phận. Y có thể không sợ bản thân xảy ra chuyện, nhưng lại không thể không lo cho Thiên Ngọc.


Thời gian từ lúc hôn mê cho đến chân chính tử vong thật sự quá ngắn, Thiên Ân dù muốn trộm đem Thiên Ngọc đến căn cứ khác để chế thuốc cũng không kịp. Những người trong căn cứ hiện tại thì toàn bộ đều đã biết tình huống của Thiên Ngọc, cho nên muốn lén chế thuốc cũng không được.


Sở dĩ Ngụy Nhã lợi dụng một câu đùa để thu hút sự chú ý, lại trước mặt mọi người đem thịt của mình cắt xuống, hoàn toàn không phải là cậu muốn làm trò trước mặt người khác mà là muốn những người ở đây làm chứng, Ngụy Nhã cậu là tự lấy thịt của mình chế thuốc cho Thiên Ngọc, không hề cắt thịt của bất kì ai khác, dù là dùng thịt của người sắp chết cũng không phải.


"Ngươi... Ngươi thật sự muốn cho Thiên Ngọc dùng thịt người sao?" Lê Diệp Anh ngập ngừng nói. Cánh tay chảy đầy máu còn bị mất một khối thịt của Ngụy Nhã thật sự rất rợn người khiến hắn có chút sợ không dám nhìn, huống hồ hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện cách đây không lâu.


"Ngươi nói sai rồi, là thịt của ta." Ngụy Nhã sửa lại nói.


"Có gì khác nhau?" Triệu Yến đầy ghét bỏ nói "Hắn nếu biết trong lúc hôn mê bị ngươi cho ăn thịt người, nhất định hận chết ngươi. Cho dù thuốc có hiệu quả nhưng biết hắn từng ăn thịt người, ta đợi xem sau này lớn lên có ai dám làm bầu bạn của hắn. Chính mình điên là đủ rồi, còn muốn hại người khác. Đáng thương hắn bị bắt làm ấu tể của ngươi."


Ngụy Nhã chỉ cười nhạt "Thiên Ngọc cũng là khối thịt trên người ta rớt xuống, ta lại dùng thịt của mình chế thuốc cho hắn thì sao vậy? Còn chẳng phải đều là thịt trên người của ta?"


Mặc dù lời này Ngụy Nhã nói có rất nhiều chỗ không hợp lý nhưng cố tình là tất cả mọi người đều không thể bắt bẻ, bởi vì thật sự là cả Thiên Ngọc lẫn nguyên liệu chế thuốc đều từ khối thịt trên người Ngụy Nhã rớt ra a!


Đám người vừa định hô hào chính nghĩa, muốn bắt lại kẻ tính phản đồng loại liền bị mấy câu của Ngụy Nhã vả bốp bốp vào mặt, lập tức ngậm miệng. Người ta tự cắt thịt cứu con thì bọn họ còn nói được cái gì? Cũng đâu phải cắt thịt người khác!


Thiên Ngọc sẽ hận cậu ư? Vậy thì cứ để nhóc hận đi! Dù sao so với việc trơ mắt nhìn nhóc chết dần còn tốt hơn gấp vạn lần. Huống chi nhóc cũng đã sớm hận cậu rồi, có hận thêm nữa cũng không sao. Ngụy Nhã một chút cũng không vì chuyện này mà do dự. Cho dù Thiên Ngọc có hận cậu cả đời thì cứ để nhóc lấy việc trả thù cậu làm động lực sống tiếp cũng được, chỉ cần nhóc không cần hận lây sang Thiên Ân.


Ngụy Nhã đem thuốc đã nấu xong thổi nguội rồi đút cho Thiên Ngọc, chỉ cầu mong thuốc thật sự có hiệu quả.


Thuốc cũng chỉ là lời đồn, dù cho có người nghiệm chứng hiệu quả thì họ tự nhiên cũng sẽ không đem việc này công khai nói ra, cũng có thể do phía trên đã dùng thủ đoạn để che giấu, bởi vì giữa nhân loại cùng dị tộc còn chưa phải sống trong hòa bình hữu nghị như mặt ngoài.


Có lẽ ngày hôm nay cậu đem chuyện này khai phá, tương lai có thể sẽ tạo thành một trận sóng gió không nhỏ, nhưng như thế thì đã sao? Đối với cậu thì cứu Thiên Ngọc mới là việc quan trọng nhất hiện tại, những chuyện khác thì cứ binh tới tướng chặn đi.


Ngụy Nhã canh chừng Thiên Ngọc, cậu vẫn biết thuốc sẽ không có hiệu quả lập tức nhưng lại không muốn rời mắt. Thiên Ân đã giúp cậu trị thương khi nào, chính cậu cũng không biết.


Đợi từ khi trời tối muộn cho tới tận sáng, Thiên Ngọc vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Vài người ban đầu còn tò mò muốn nhìn xem kết quả, dần dần đều từ bỏ, cho rằng lời đồn quả nhiên không đáng tin cậy.


Lại qua ba ngày, Thiên Ngọc vẫn như cũ ngủ say. Nếu như ngày hôm nay nhóc thật sự không tỉnh thì sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh được nữa, bởi vì kì hạn từ hôn mê cho đến chân chính tử vong là hôm nay!


Ngày hôm qua còn chưa tỉnh ngủ, mọi người đã bị một tiếng hét lên đầy hoảng sợ đánh thức. Hóa ra ấu tể hôn mê còn lại buổi tối đã chết, chân chính ngừng thở, vậy nên người này sáng sớm tỉnh dậy phát hiện giữa hắn và dị tộc nằm một cái xác chết đã cứng đờ xanh ngắt liền sợ đến hét chói tai.


Chẳng lẽ thật sự không có hiệu quả? Hay là do liều lượng không đủ? Ngụy Nhã nghĩ tới có thể là vì nguyên liệu không đủ nên thuốc mới không có tác dụng, lập tức rút cốt đao định đem thịt trên người cắt xuống một khối lớn, nhưng mà cậu còn chưa kịp động thủ thì Thiên Ân đã chặn lại.


"Đủ rồi." Thiên Ân đem cốt đao trên tay Ngụy Nhã đoạt lại.


Mấy ngày này Thiên Ân vẫn luôn canh chừng Ngụy Nhã, bởi vì y có cảm giác chỉ cần sơ ý một chút, bầu bạn của y lại sẽ làm chuyện ngu ngốc. Quả nhiên, y chỉ mới đi nhặt nhánh cây một lúc, quay về đã thấy đối phương lại tính tự thương tổn chính mình.


"Cho ta thử một lần đi. Thử một lần nữa thôi. Có lẽ lần trước nguyên liệu không đủ nên mới không có hiệu quả." Ngụy Nhã vừa nói vừa không ngừng cố gắng muốn đoạt lại cốt đao từ trong tay Thiên Ân.


~Tác giả có lời muốn nói~


Ngụy Nhã cũng chưa chắc tam quan hoàn toàn bình thường đâu. Ta nhắc trước để mọi người chuẩn bị tâm lý (๑ŏ ω ŏ๑)