Một ngày đi săn lại không săn được con thú nào, Bách Thụy nổi giận đùng đùng trở về, lại phát hiện cả đám đang vây quanh một con sư tử biến dị đã bị giết chết, lập tức khó chịu chặn lại một người hỏi "Đây là do đám người La Hải săn được à?"
"Không phải bọn họ." Dị tộc bị hỏi có điểm biệt nữu nói "Là do bầu bạn của Thiên Ân giết được."
Bách Thụy nghe xong trừng lớn mắt, cho là nghe lầm mà hỏi lại "Ngươi là nói Thiên Ân giết nó?"
"Không phải Thiên Ân, mà là Ngụy Nhã, bầu bạn của y giết." Mặc dù kẻ ra đòn kết liễu là Thiên Ân nhưng những người quen thuộc săn thú như dị tộc đương nhiên nhìn ra Ngụy Nhã cũng có thể chính tay giết chết nó, hơn nữa Thiên Ân có thể thuận lợi giết sư tử cũng là nhờ Ngụy Nhã trước đó đã làm tiêu hao thể lực cùng với chọc mù hai mắt của nó.
Bách Thụy đương nhiên không tin một nhân loại tầm thường lại có thể săn một đầu sư tử biến dị, nhưng đợi đến khi ai nấy đều nói cùng một cái đáp án, còn xác thực đã tận mắt chứng kiến thì hắn muốn không tin cũng không được.
Nhìn người đang đứng cạnh Thiên Ân, Bách Thụy không khỏi kinh ngạc. Bình thường hắn đối với những chuyện ngoài săn thú cùng rèn luyện đều không có hứng thú nên cũng không để mắt tới xung quanh. Hiện tại nhìn lại, kẻ phế như Thiên Ân lại có bầu bạn xinh đẹp như vậy từ khi nào? Chẳng lẽ thật sự là tên Ngụy Nhã điên điên khùng khùng kia sao?
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chúng ta lại chỉ có thể lấy thịt thừa, trong khi bọn họ lại được chọn phần ngon?!" Triệu Yến chỉ tay vào mấy người đang chọn lựa cắt thịt sư tử, bất bình nói. Những người khác cũng sôi nổi phản đối. Triệu Yến cùng những người này vì đi nơi khác hái rau dại, không gia nhập hái nãi quả nên cũng chỉ nghe mọi người kể lại chuyện đã xảy ra, vì thế mà cũng không hề kiêng dè Ngụy Nhã, cho rằng tất cả đều nói quá sự thật, có thể đầu sư tử này sắp chết hoặc bị bệnh nên Ngụy Nhã mới ăn may mà thôi.
"Dựa vào ấu tể của bọn họ đã hỗ trợ ta." Ngụy Nhã chẳng những không tức giận mà còn tốt tính giải thích "Quy tắc ngay từ đầu là chỉ những ai săn thú cùng có công hỗ trợ mới được phân chia thịt. Ta chỉ làm theo quy tắc mà thôi."
"Bất quá, ta vốn tốt bụng mới tính chia một ít cho mọi người, nhưng nếu các ngươi đã thấy bất công, vậy thì tốt nhất vẫn cứ làm theo quy tắc đi, đỡ mất công lại gây tranh cãi." Ngụy Nhã ra vẻ ta thực bất đắc dĩ, đều là các ngươi ép ta, rồi quay sang những nhà có ấu tể đã hỗ trợ cậu nói "Bọn họ đã không muốn vậy thì các ngươi cứ đem chia đều ra đi."
"Đồ lắm chuyện! Ngươi không muốn ăn thì để chúng ta ăn!" Lập tức có người quay sang mắng Triệu Yến. Sư tử biến dị đều lớn như vậy, cho dù chỉ được chia thịt thừa thì bọn họ cũng được ăn no một đốn. Giờ thì hay rồi, đừng nói thịt, ngay cả xương cũng không có!
Những người khác đều đem đám người Triệu Yến chửi đến không ngóc đầu lên được.
Muốn chiếm tiện nghi của cậu, nằm mơ đi! Ngụy Nhã thầm cười lạnh, cậu đương nhiên biết sẽ có người thấy bất mãn vì vụ phân chia, thế nên liền lợi dụng việc này để thực hiện mục đích của mình. Nếu như trực tiếp từ chối phân thịt cho những người khác, cậu nhất định sẽ khiến bọn họ bất mãn cùng ghi thù, nhưng nếu là do người khác khiến bọn họ không được phân đến thịt, vậy thì bọn họ sẽ không có lý do để dị nghị về quyết định về cậu.
Chậc, không phải cậu không muốn chia thịt cho tất cả mọi người, chẳng qua là vì không muốn một lần phá vỡ quy tắc lại khiến mọi người tranh cãi gây mất cảm tình mà thôi.
Thiên Ân nhìn Ngụy Nhã làm bộ bất đắc dĩ mà đem mọi người đều dắt mũi, đáy mắt hiện ý cười, nhưng xuất hiện nhanh mà cũng biến mất rất nhanh.
Ngụy Nhã đem hai cái răng nanh của sư tử cất đi. Cậu lấy ra một phần thịt đưa cho Lê Diệp Anh, khiến hắn kinh ngạc "Đây là......?"
"Ta không nợ ngươi." Ngụy Nhã là người thích tính toán rõ ràng, không thích mắc nợ người khác. Mặc dù Lê Diệp Anh xốc lên khiến Thiên Ngọc đều hộc máu, nhưng hắn cũng tính là có giúp, hơn nữa lúc mới vừa trọng sinh Lê Diệp Anh đã giúp ích cậu rất nhiều, cho nên một phần thịt này xem như là cảm tạ hai chuyện trên. Về sau, chỉ có Lê Diệp Anh nợ cậu, còn cậu một chút cũng không nợ hắn.
Kì thực nói thẳng ra thì những gì Lê Diệp Anh từng làm hoàn toàn không đủ để báo đáp cho Ngụy Nhã. Cậu cứu mạng hắn hai lần, lại cứu ấu tể của hắn một lần, dù cho cậu không đưa tặng thịt thì cũng không hề mắc nợ Lê Diệp Anh. Nhưng mà dù sao thịt quá nhiều cũng không tiện đem theo, còn chẳng bằng thừa dịp này làm rõ, về sau đỡ mất công có chuyện lại lấy Thiên Ngọc của cậu ra làm cái cớ.
Không phải niệm tình Sa Dực mấy năm qua cùng Thiên Ân lập tổ đổi săn thú thì Ngụy Nhã nói thật sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lê Diệp Anh như vậy.
Ngụy Nhã bản chất là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, bao che đến mức gần như cực đoan. Vậy nên đụng đến cậu thì cậu còn có thể suy xét, nhưng một khi dám động tới người của cậu, dù là một lời nói thương tổn tới bọn họ thì cậu cũng tuyệt đối không bỏ qua, huống hồ Thiên Ngọc còn suýt nữa mất mạng chỉ vì một chút mềm lòng không đáng có của Lê Diệp Anh. Đem hắn ném đi uy sư tử cũng còn nhẹ.
Thấy Ngụy Nhã muốn đi, Lê Diệp Anh liền ngăn lại "Đợi chút, Ngụy Nhã. Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Ta... Ta thành thật xin lỗi. Ta lẽ ra không nên cứu người ngoài."
Ngụy Nhã không lên tiếng, Lê Diệp Anh lúc này có điểm lúng túng, nói năng cũng loạn cả lên, bởi vì không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi Ngụy Nhã, vẫn còn ám ảnh ánh mắt lạnh băng lúc cậu cảnh cáo hắn "Đều là ta không tốt. Ta thấy con cô ta vẫn còn nhỏ, nhỏ hơn cả Sa Luân nên ta mới mềm lòng. Hơn nữa... hơn nữa, cô ta cũng nói chỉ cần leo lên được cây, cô ta sẽ giúp ngươi kéo ta cùng Thiên Ngọc lên, còn nói như vậy sẽ nhanh hơn, thế nên ta đã nghĩ thời gian cũng kịp bù qua."
Vốn không định nhiều lời, nhưng xem chừng người như Lê Diệp Anh nếu không nói rõ thì hắn không thể tự nhận ra vấn đề. Hiện tại hắn chủ động xin lỗi cậu, thật ra là do mấy người Sa Dực đều nói hắn làm sai cho nên hắn mới đi xin lỗi nhưng thực tế lại không biết bản thân sai ở đâu đi?
"Phó Quân cũng ở trên cây với ta nhưng cũng chỉ có một mình ta giữ dây leo, vậy thì ngươi nghĩ một nữ nhân như cô ta lại có thể phụ ta kéo dây, trong khi chính cô ta còn không dám tự mình leo lên cây?" Không chỉ có Phó Quân, đừng nói tới phụ kéo một tay, những người khác lúc đó còn không dám thả dây leo xuống đem người ở dưới kéo lên như Ngụy Nhã. Bởi vì cách mặt đất thật sự quá cao, nhìn xuống rất dễ mất thăng bằng, vả lại chỉ cần không cẩn thận thì rất dễ bị kéo luôn xuống đất, phải biết là nhánh cây không có điểm để tựa lực như trên đất bằng.
Ngụy Nhã như thể không nhìn thấy Lê Diệp Anh mặt đã tái nhợt, nói tiếp "Ta đã cứu con của ngươi trước, ngươi thì thế nào? Nếu ta không phải may mắn đánh thắng được sư tử, ngươi có thể trả Thiên Ngọc lại cho ta không? Nếu ngươi đổi thành vị trí của ta, nhìn thấy Sa Luân gặp nguy hiểm, ta lại bắt ngươi cứu người khác, ngươi cảm thấy sao?"
Nghe mỗi một cái vấn đề Ngụy Nhã đặt ra, Lê Diệp Anh lại bất giác lùi một bước. Hắn khi đó thật sự đã không nghĩ nhiều như vậy. Hắn cho rằng Ngụy Nhã có khả năng cứu được hai mẹ con kia, cũng sẽ kịp lúc cứu được bọn họ, cho nên hắn mới...
"Một khi chính ngươi đủ cường đại, ngươi mới có thể giữ lấy thiện tâm của mình, mới có thể nghĩ đến chuyện cứu người khác. Ngược lại thì chẳng những tự chuốc lấy họa, còn sẽ hại cả những người bên cạnh ngươi." Ngụy thiếu gia cũng đã từng cứu rất nhiều người, nhưng là do cậu có đủ năng lực để cứu bọn họ, chứ không phải là dựa vào người khác như Lê Diệp Anh.
"Ngươi cũng đâu cần nặng lời như vậy. Chuyện hôm nay là hắn có lỗi với ngươi, ta sẽ thay hắn xin lỗi. Ngươi muốn như thế nào mới chịu bỏ qua chuyện này? Chỉ cần ta có thể thực hiện, ta nhất định sẽ không từ chối." Sa Dực biết Ngụy Nhã nói không sai, nhưng thấy Lê Diệp Anh chịu đả kích thành như vậy, vẫn là nhịn không được lên tiếng.
"Sa Dực, ngươi cũng biết mạt thế tàn khốc phải không?" Ngụy Nhã không trả lời Sa Dực mà chỉ nói "Quá bảo hộ hắn chưa chắc đã tốt cho hắn." Nói xong, cũng không đợi Sa Dực đáp lời, Ngụy Nhã đã rời đi.
Mấy lời vừa rồi, xem như báo đáp việc Sa Dực là một trong số ít người còn tính là đối tốt với Thiên Ân. Bất quá, có tỉnh ngộ hay không còn tùy thuộc vào hai người họ, dù sao cũng không liên quan tới cậu, cậu cũng không có tư cách cùng nghĩa vụ đi ép buộc người khác phải thay đổi tư tưởng. Cũng chỉ có mấy kẻ ảo tưởng mới cho rằng bản thân chỉ cần dùng vài lời nói thì có thể khiến người khác thay đổi tam quan vốn có a.
Đem một phần thịt khác đưa cho Phó Quân, Ngụy Nhã thấy hắn không nhận ngay liền cười nói "Ta muốn đổi với ngươi ba loại dược có tính hàn."
Phó Quân nghe nói là đổi dược mới tiếp nhận. Đừng trách hắn quá cẩn thận, sau khi chứng kiến một loạt chuyện xảy ra hôm nay, hắn thật sự khẳng định bề ngoài của Ngụy Nhã rất có tính gạt người, có khi cậu ta tuy hay cười nhưng kì thực bản chất còn lạnh lùng vô tình hơn cả Thiên Ân. Không thể không nói, Phó Quân ngươi đã nhìn ra chân tướng rồi.
"Ngươi cần dược để chế thuốc gì?" Phó Quân đem ba loại dược hàn tính đưa cho Ngụy Nhã, liên quan tới thảo dược khiến hắn có chút tò mò, không nhịn được hỏi.
"Thuốc hồi sinh." Ngụy Nhã ra vẻ nghiêm túc nói.
Phó Quân đã sớm trợn trắng mắt, dĩ nhiên không cho là thật. Thuốc hồi sinh? Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết chắc?!
Trời đã ngả về chiều, mọi người đều đã bắt đầu nhóm lửa nướng thịt. Thiên Ân đem nãi quả đút cho Thiên Ngọc xong, phát hiện Ngụy Nhã đang ngồi một bên canh chừng nồi nước đun trên đống lửa, thả vào đó mấy loại thực vật.
"Đang nấu gì?" Thiên Ân kì quái nhìn thứ trong nồi. Bọn họ đã sớm giải quyết xong cơm chiều, cho nên Ngụy Nhã rất ít có khả năng là đang nấu ăn. Không hiểu sao y lại ẩn ẩn thấy có chút bất ổn, như thể biết được cái gì, nhưng vì chỉ là một ý nghĩ chợt lóe khiến y không nắm bắt kịp.
"Hắn nói muốn chế thuốc hồi sinh." Phó Quân cười nhạo nói, những người khác nghe xong cũng cười thành tiếng, tuy nhiên lại cũng có hứng thú muốn nhìn xem Ngụy Nhã sẽ chế ra cái gì. Dù sao hiện tại cũng đang nhàm chán, kiếm đề tài để tán dóc cũng tốt.
~Tác giả có lời muốn nói~
Ta sợ bay mất ý tưởng mà phải thức trắng đêm để viết cho xong a, viết liên tục 6 tiếng đồng hồ! Thế nên sáng nay gia đình gấu trúc đã có thêm một thành viên mới, chính là ta!!! ʕ •̀ ω •́ ʔ !!!