Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 19: Bước đầu thay đổi




Cứ tưởng La Vân rời đi thì mọi người sẽ tản ra, không ngờ tầm mắt bọn họ lại bắt đầu chú ý đến một lớn một nhỏ gần đó. Cả hai bề ngoài đều không thể khinh thường, xung quanh lại tản ra một bầu không khí hài hòa khiến người ta không sao rời mắt.


Không biết ai là người đầu tiên thốt lên soái ca bên cạnh Thiên Ngọc là Ngụy Nhã khiến mọi người lại xôn xao một trận. Phó Quân lần nữa phải đích thân ra trận giải tán đám đông, cũng nhất nhất xác nhận đối phương đích thực là Ngụy Nhã không sai, hơn nữa cậu cũng đã khỏi bệnh.


"Còn nghi ngờ tay nghề của ta thì sau này đừng tìm ta bốc thuốc nữa!!!" Không biết là lần thứ mấy bị hỏi, Phó Quân trực tiếp bạo khởi, hai tay chống nạnh, trừng mắt nói. Đám người này thật đúng là muốn kiếm chuyện, Ngụy Nhã nếu không thật sự khỏi bệnh thì bọn họ còn yên lành đứng đây nãy giờ được à?! Còn nữa, cậu có khỏi bệnh hay không cũng đâu liên quan đến bọn họ, chẳng lẽ cả một đám người lại sợ chế trụ không nổi một người nếu như thật sự phát bệnh?!


Phó Quân không như bề ngoài trầm ổn nho nhã, kì thực hắn rất dễ tạc mao, sức nhẫn nhịn cũng rất kém. Việc Niệm Y cùng Phó Quân cứ ba ngày hai bữa lại xảo một trận cũng không phải khó hiểu. Cãi thì cứ cãi, nhưng mà sáng cãi thì tối lại làm lành, tình cảm của hai người vẫn khiến không ít kẻ ganh tỵ.


Mà đám người bị Phó Quân uy hiếp cũng chỉ có thể khó chịu trong lòng, không dám quá phận như vừa rồi. Ai bảo Phó Quân là người duy nhất trong căn cứ biết y thuật đâu? Lỡ như thật sự chọc giận hắn, về sau có bị bệnh thì biết tìm ai trị đây?!


Không quản người xung quanh bị Phó Quân chấn nhiếp mà lần lượt giải tán, Ngụy Nhã vươn tay chặn lại gánh nước mà Thiên Ngọc đang định xách lên "Chuyện này về sau cứ để ta làm đi."


Thiên Ngọc khựng lại, ngẩng đầu ngước nhìn cái bóng to lớn đang phủ lên mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Đến khi nhóc đảo mắt nhìn bàn tay đặt trên gánh nước hơi run rẩy nhẹ, vẫn là lắc đầu từ chối "Không cần."


Sau đó, như phát hiện ra lời của mình dễ gây hiểu lầm, Thiên Ngọc hơi mím mím môi, cứng nhắc giải thích "Ta làm được."


Vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Thiên Ngọc, Ngụy Nhã dĩ nhiên biết nhóc đã phát hiện ra tay cậu đang phát run.


Ngụy Nhã cũng chỉ vừa mới phát hiện ra, không phải cứ xxoo với dị tộc thì sẽ phục hồi hoàn toàn thể lực như cậu tưởng, mà chỉ là thúc đẩy cơ thể hồi phục nhanh hơn bình thường mà thôi. Đối với việc này, Ngụy Nhã cũng không thấy thất vọng hay ngoài ý muốn, bởi vì cẩn thận suy xét lại thì nếu như thật có khả năng khôi phục hoàn toàn như máy trị thương trong tương lai, thế thì chẳng phải quá nghịch thiên rồi à?!


Ngụy Nhã không nhận ra sớm hơn là vì cậu không giống những người khác. Khi còn là Ngụy tướng quân, thương tổn mà cơ thể phải gánh chịu chỉ có mỗi lần một nhiều hơn chứ không ít đi. Nhưng mặc cho mệt đến cơ thể muốn đình công, hay thương tích trên người đau đến hít thở không thông, Ngụy tướng quân vẫn không thể không một lần lại một lần gắng gượng cố hoàn thành nhiệm vụ. Ngụy Nhã là vì nguyên nhân trên mà có khả năng chịu đựng cao hơn hẳn những người khác.


Vậy nên từ việc chân vô lực đến nổi cần Thiên Ân bế đi, sáng nay tỉnh dậy lại thấy bản thân có thể tự đứng vững được, Ngụy Nhã liền cho rằng cậu đã hoàn toàn hồi phục, tiềm thức lại theo thói quen tự động không quan tâm đến việc cơ thể đang kháng nghị. Dù sao thì khi còn ở trên chiến trường, chỉ cần còn hoạt động được thì chính là vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu. Đối với Ngụy Nhã, chỉ cần tay chân còn có thể tự do cử động thì tức là cậu vẫn có thể sinh hoạt bình thường, vì vậy mà không mấy chú ý tới việc thể lực mau chóng bị xói mòn, cũng như việc chưa khôi phục tốt.


Thể lực của ấu tể đã được Ngụy Nhã đích thân kiểm chứng không lâu, hiển nhiên cũng biết việc Thiên Ngọc gánh nước tưới rau cũng không quá khổ nhọc như cậu đã nghĩ. Nhưng mà biết là một chuyện, đau lòng hay không lại là một chuyện khác. Biết đứa nhỏ trước mắt là thân sinh cốt nhục của mình, cậu tất nhiên muốn sủng ái nhóc, không muốn nhóc chịu bất kì ủy khuất nào, đặc biệt là khi nguyên nhân lại bắt nguồn từ cậu.


Ngụy Nhã là người một khi nghĩ là làm, cậu cũng không vì hai cánh tay đau nhức mà để Thiên Ngọc tiếp tục chịu tội, dứt khoát lấy gánh nước từ tay Thiên Ngọc. Nói đến cùng, mọi khi huấn luyện cường độ cao, đau nhức mà cơ thể phải gánh chịu so với hiện tại càng nhiều hơn gấp chục lần thế nhưng cậu vẫn chịu đựng được, vậy thì chỉ mỗi việc gánh nước đã tính là gì.


"Ngoan, nghe lời, việc này giao cho ta, ngươi cứ việc đi chơi đi." Ngụy Nhã nói xong lại quay sang đánh tiếng với Lê Diệp Anh cùng Phó Quân, cậu còn có việc phải làm nên không thể cùng bọn họ trò chuyện.


Lê Diệp Anh bỗng nhiên tự hào nói "Ta đã bảo với Sa Dực là mình không có nhìn lầm người rồi mà! Ngụy Nhã vốn dĩ không phải kẻ làm người ta chán ghét như vậy, nếu không thì năm đó hắn đã không cứu ta một mạng."


Phó Quân chỉ cười chứ không đáp, chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng lẩm bẩm "Ngày hôm qua hắn suy yếu thành như vậy mà mới qua một buổi tối sao đã sinh long hoạt hổ rồi?"


Hơn một nửa mảnh ruộng cần phải tưới nước xong trước buổi trưa, xách nước rồi lại tưới nước, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, đợi đến khi hoàn tất, Ngụy Nhã đã cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, thắt lưng đau nhức đến mức nhất thời khó đứng thẳng được.


Trong tầm mắt chợt xuất hiện một bình nước, Ngụy Nhã không ngờ Thiên Ngọc lại trở về nhà một chuyến để đem nước đến đây cho cậu, khiến cậu không nhịn được vui vẻ. Bảo bảo nhà ai đáng cưng như vậy nha!!!


Thiên Ngọc nhìn Ngụy Nhã sắc mặt sớm đã tái nhợt, tự dưng hối hận việc nhóc đã không dứt khoát giành việc gánh nước. Sao lại quên mất nam nhân này vẫn còn chưa hồi phục tốt chứ! Hôm qua còn bị thương nặng như vậy......


Ngụy Nhã không biết Thiên Ngọc vì cậu mà rối rắm, nuốt xuống ngụm nước mát lạnh giải tỏa cơn khát, nhìn mặt trời đã lên cao, cậu cũng không tính lãng phí thời gian ngồi đây nghỉ ngơi mà là phủi quần áo đứng dậy đi về nhà, rồi ngạc nhiên phía sau có cái đuôi nhỏ không nhanh không chậm đuổi theo mình.


Như có thứ gì đó mềm mại cọ cọ trong lòng khiến Ngụy Nhã thấy ngứa ngáy khó nhịn, nảy sinh xúc động muốn hung hăng ôm Thiên Ngọc vào lòng hôn hôn nhóc một ngụm, nhưng vẫn là bất đắc dĩ nhịn xuống. Cậu biết, hiện còn chưa đến lúc, Thiên Ngọc vẫn còn chưa thích ứng với sự thay đổi của cậu. Nếu hiện tại cố chấp bắt nhóc tiếp thu, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng, mà cậu đương nhiên không muốn điều này xảy ra.


Rõ ràng là từng bị đối xử tệ bạc như vậy, cũng hận cậu như vậy, nhưng khi cậu xảy ra chuyện thì vẫn là nhịn không được mà lo lắng. Bảo ta làm sao có thể không yêu thương ngươi đây?


Thời gian không còn sớm nên Ngụy Nhã vừa về đến nhà thì Thiên Ngọc ngay cả ngồi cũng chưa kịp ngồi, gấp gáp rời đi. Ngụy Nhã biết buổi huấn luyện của Thiên Ngọc sắp bắt đầu, nếu không phải vì đưa cậu về thì đã không cần vội vã như vậy.


Chỉ còn một mình ở nhà, Ngụy Nhã cũng không định ngồi ngốc một chỗ. Cậu đánh giá xung quanh một lượt liền bắt đầu xắn tay áo lên dọn dẹp nhà cửa.


"Thật đúng là tưởng niệm rô bốt quản gia mà." Ngụy Nhã vừa lau chùi bàn ghế vừa thở dài một hơi. Hai đời gộp lại, cậu hoàn toàn chưa từng động tay động chân làm việc nhà, không ngờ lúc này đây lại được trải nghiệm.


Thường nói nhà của nam nhân độc thân rất bừa bộn, dù rằng Thiên Ân được tính là người đã lập gia đình nhưng Ngụy thiếu gia ngoại trừ ăn thì là đi ngủ, không hề đụng tay đến việc nhà, cho nên Thiên Ân thật ra cũng không khác người sống độc thân đúng không? Vậy mà nhà cửa so với Ngụy Nhã tưởng tượng còn muốn sạch sẽ hơn nhiều, dù không sạch đến mức không dính một hạt bụi, đồ đạc được sắp xếp cũng không mấy gọn gàng, nhưng mà nghĩ đến việc Thiên Ân cùng Thiên Ngọc bận rộn cả ngày, chỉ có buổi tối là tương đối rãnh nhưng cả hai người có thể dành thời gian dọn dẹp được đến mức này đã là không tồi rồi.


Đương lúc rửa chén, Ngụy Nhã hứng thú phát hiện ra mảnh xương thú mà cậu tùy tiện dùng để cắt tóc, lúc này mới có thời gian tỉ mỉ quan sát nó. Mảnh xương thú cầm vừa vặn tay, một bên được mài sắc bén, tuy không sánh được với dao nhưng dùng để cắt đồ vật vẫn tạm chấp nhận được. Nhưng mà xương thú lại có ưu thế là chúng dùng bền hơn dao, ví như mảnh xương mà cậu đang cầm, rất khó để làm gãy nó.


Ngụy Nhã nghĩ nghĩ, hẳn là dị tộc dùng xương thú làm vũ khí để đi săn thú biến dị đi? Nhưng mà dù cho thứ này xác thật là có độ bền cao đi nữa nhưng muốn dùng để làm vũ khí thì khá miễn cưỡng, cũng không mấy thích hợp, chẳng những cầm lâu không thuận tiện, độ bén chỉ mức trung bình, mà còn yêu cầu người sử dụng phải dùng cách đánh cận chiến mới được, vì xương thú chỉ thích hợp chế thành đoản đao, nếu làm thành đại đao thì trọng lượng lại không nhẹ, độ linh hoạt sẽ giảm đáng kể, thể lực cũng tiêu hao nhiều hơn, mà như vậy thì không thể nghi ngờ là phải đối mặt với càng nhiều nguy hiểm.


"Không biết nếu được tặng vũ khí thì hắn sẽ có biểu tình ra sao đây?" Ngụy Nhã chợt cười nói.


~Tác giả có lời muốn nói~


Cơn đau do vụ nổ lớn gây ra so với thương tích trên chiến trường tất nhiên phóng đại hơn gấp chục lần, vậy nên không cần thắc mắc tại sao Ngụy Nhã ban đầu trông có vẻ như cậu là kẻ sợ đau như vậy a, do nó nằm ngoài phạm vi sức chịu đựng của cậu rồi.


Chúc cả nhà nghỉ lễ 2/9 vui vẻ nha!!! ◝(⁰▿⁰)◜