Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 15: Ấu tể cùng hài tử (1)




"Ngươi là ai? Nguỵ Nhã đâu?" Lê Diệp Anh cảnh giác nhìn người vừa xuất hiện.


"Là ta." Chỉ là bỏ lớp hoá trang, cũng không đến mức bị nhìn lầm thành người khác đi?


"Nguỵ Nhã?!" Lê Diệp Anh trố mắt nhìn, nhìn trái nhìn phải cũng không thể nào liên tưởng cả hai cùng là một người. Nhưng mà ấn ký trên cổ thì đúng là của Nguỵ Nhã, không thể nào nhầm lẫn hay làm giả được.


"Không cần phải ngạc nhiên. Trước đây ta muốn tránh phiền phức nên hoá trang một chút, sau lại bị bệnh nên cứ để nguyên như vậy." Nguỵ Nhã tuỳ tiện giải thích, tin là một kẻ thần trí không tỉnh táo nên không quản chuyện rửa trôi lớp hoá trang cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.


Lê Diệp Anh cũng không biết có nghe hay không, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguỵ Nhã. Không thể trách hắn tò mò, nhưng mà dung mạo trước và sau của Nguỵ Nhã thật sự là quá chênh lệch a!


Lê Diệp Anh nghĩ, Thiên Ngọc khó trách lại tuấn mỹ hơn hẳn những ấu tể khác, có cha cùng mẫu phụ như vậy, muốn sinh ra nhóc xấu cũng khó.


Nguỵ Nhã đem chiếc lược được chế tác thô sơ chải gọn lại tóc, còn chưa chải đến một nửa thì khựng lại. Tóc thật rối, căn bản là không chải thẳng được!


Đang định bỏ cuộc thì Nguỵ Nhã mới nhìn đến Lê Diệp Anh còn đang ngồi thả hồn một bên. Đột nhiên thấy nãy giờ tiêu phí khí lực để chải tóc thiệt là ngốc hết biết. Cậu cũng đâu phải dị tộc, đâu cần phải bắt chước họ để tóc dài a.


Vậy nên Nguỵ Nhã xoay người đi ra sau bếp. Cầm một mảnh xương thú tương đối bén, dứt khoát đem một đầu tóc dài cắt thành tóc ngắn. May mà cậu trước đây đã quen việc tự mình cắt tóc để tiết kiệm thời gian cho nên cắt rất thuận tay.


"Nguỵ Nhã, lúc trước ngươi là người mẫu sao? Hay là minh tinh điện ảnh?" Lê Diệp Anh vây quanh hỏi, xong lại tự đáp "Không đúng, nếu ngươi là người của công chúng thì ta đã sớm nhận ra rồi."


"Tất nhiên là không phải." Nguỵ Nhã ngừng một lát, nói tiếp "Ta cũng chỉ là một học sinh bình thường." Về phần trở thành nam thần của trường, phú nhị đại này nọ, cậu tự động tỉnh lược. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, hiện tại cùng tương lai mới là quan trọng. Hơn nữa, những chuyện trước đây cũng không có gì đáng để khoe. Kết quả sau cùng còn chẳng phải ngu ngốc bị đám người kia phản bội hay sao.


Lê Diệp Anh ngoài mặt gật đầu, trong nội tâm lại nghĩ Nguỵ Nhã thì ra là một người khiêm tốn nha. Hắn nhìn cách Nguỵ Nhã đi đứng, uống nước, cử chỉ vừa ưu nhã đẹp mắt lại còn ổn trọng, nói không phải người có gia thế hiển hách thì ai mà tin.


Kì thực loại khí chất trên người cũng không phải Nguỵ thiếu gia bẩm sinh đã có, mà là do Nguỵ tướng quân đem đến. Dù là phú nhị đại thì Nguỵ thiếu gia bản chất vẫn là người ôn nhu dễ gần, lại hiếm khi tiếp xúc với giới cao tầng, quá trình trưởng thành lại phi thường thuận lợi, cho nên tại mạt thế mới có thể thiên chân đến mức bị người khác lợi dụng như vậy. Vì thế mà như Chu Lệ Uyên từng nhận xét, loại khí chất của kẻ thượng vị không có khả năng xuất hiện trên người cậu.


Nguỵ tướng quân tuy sinh ra cũng là con cháu đại gia tộc nhưng tuổi thơ lại không thể vô ưu vô lo như Ngụy thiếu gia mà là mỗi ngày đều phải chịu sự huấn luyện hà khắc, từ cách hành xử cho đến cách ăn nói đều bị bắt phải làm thật hoàn mỹ. Về sau giữ chức tướng quân, có hơn ngàn người dưới trướng, lại thường xuyên gặp gỡ những người có địa vị cao tại đế quốc, tiếp xúc qua không ít dạng người, khí chất trên người dĩ nhiên không giống với dân chúng bình thường.


Bất quá, Ngụy Nhã từ sớm đã thu liễm khí tức trên người cậu, về phần cử chỉ thì chẳng qua là do thói quen nhất thời khó bỏ, mà cậu cũng không thấy cần thiết phải thay đổi.


Đợi đem cửa nhà khóa tốt, Nguỵ Nhã cùng Lê Diệp Anh mới vừa trò chuyện, vừa đi đến nơi được dùng để trồng trọt.


"Ấu tể đủ bảy tuổi thì bắt đầu cùng dị tộc ra ngoài đi săn. Trước thời gian đó thì được huấn luyện trong căn cứ, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài căn cứ để học cách săn bắt, nhưng những nơi đó cũng không cách căn cứ quá xa để đề phòng gặp phải thú biến dị khó đối phó."


"Vậy còn những đứa trẻ nhân loại? Không đi học à?"


"Những đứa trẻ nhân loại thì sẽ bị xem như nữ nhân mà nuôi dưỡng, chờ đến khi trưởng thành thì tìm một dị tộc kết làm bầu bạn, bởi vậy nên trường học đều không mở. Ai muốn con mình có tri thức thì tự mình dạy." Lê Diệp Anh nói đến đây hơi nhăn mặt "Ta vẫn thấy lối suy nghĩ này thật không tốt. Cứ tiếp tục như vậy đi xuống, thế thì còn không phải tri thức tồn tại mấy ngàn năm của nhân loại đều sẽ bị quên lãng à?"


"Bọn họ là nghĩ, sống thêm một ngày đã là may mắn, thú biến dị cũng sẽ không tha cho kẻ biết chữ." Trong khi bụng còn chưa no thì ai lại đi quan tâm đến chuyện truyền thừa tri thức nhân loại. Nhưng Nguỵ Nhã lại đồng ý với quan điểm của Lê Diệp Anh, không những thế mà còn nhìn xa hơn cả hắn. Tình trạng nếu cứ như vậy tiếp diễn, nhân loại sẽ chỉ còn sống dựa vào bản năng rồi bị lệ thuộc, sau đó địa vị giữa nhân loại cùng dị tộc sẽ ngày càng chênh lệch. Đối với một chủng tộc ngu dốt, không có mưu trí lại không có thực lực thì việc bị thôn tính thành nô lệ chỉ là tương lai không xa.


Nhưng mà những chuyện này, Nguỵ Nhã cũng chỉ là nghĩ chứ không để tâm, cũng không định tìm cách thay đổi tình thế. Thứ nhất, cậu chỉ là một người bình thường, lời nói không thể tạo thành sức ảnh hưởng. Thứ hai, loại sự tình như xây dựng nên một xã hội hoà bình hữu nghị, trở thành anh hùng đem đến hy vọng cho nhân loại,... cậu sống hai đời đều đã làm qua, hiện tại không muốn tiếp tục làm nữa. Anh hùng nhân loại gì đó, cứ để người khác làm đi, Nguỵ Nhã cậu đời này chỉ muốn sống an ổn rồi sau đó chết già thôi.


Nếu như Thiên Ngọc không phải là ấu tể mà là đứa trẻ nhân loại, vậy thì Nguỵ Nhã sẽ tính đến chuyện đem những tri thức mà cậu biết để dạy cho nhóc, cũng sẽ dạy nhóc biết đã là nam nhân thì phải có dũng khí. Thú biến dị dù có khó giết thì cũng không đồng nghĩa là nó không có điểm yếu, chỉ cần dùng trí tuệ để bù đắp cho thực lực là được, không nhất thiết phải sống theo cách mà bản thân không muốn. Nhưng mà nhóc lại là ấu tể, vậy nên cậu lại càng không có ý định nhúng tay vào việc thay đổi lối tư duy của những người khác.


Khoảng cách từ nhà Nguỵ Nhã đến nơi trồng trọt cũng không xa, hai người trò chuyện chưa đến vài câu thì đã tới nơi. Bởi vì buổi tối hôm qua đã nhìn sơ căn cứ một lượt nên sáng nay Nguỵ Nhã cũng không có hứng thú ngắm cảnh, đi đường cũng không vì thế mà kéo dài thời gian.


Trước mắt là mấy chục mẫu đất đều được phân luống riêng biệt, phía trước có một tấm bảng tên dùng để đánh dấu quyền sở hữu. Không như tưởng tượng là một mảnh đất rộng lớn phủ màu xanh biếc, những thực vật được trồng ở đây đều có màu sắc tựa như đã úa vàng, một chút sức sống cũng không có.


Nguỵ Nhã nhìn vài loại thực vật đang được trồng, cố gắng nghĩ xem nó rốt cuộc là giống cây gì, nhưng vẫn nhìn không ra.


"Thực vật đều đã biến dị hết cả rồi, ta thỉnh thoảng còn hoảng loạn khi nhìn mấy cái cây này rồi đem đi so sánh với những loại rau củ trong trí nhớ đấy." Lê Diệp Anh chỉ một đám dây leo dưới mặt đất, cành lá đầy gai góc "Ví dụ như đây là cây ngô. Ngươi có thấy nó giống cây ngô không?"


Nguỵ Nhã giật giật mi mắt, sao không phải là dâu tây hay dưa hấu biến dị mà lại cố tình là cây ngô? Đứng thẳng ngẩng cao đầu không tốt hay sao mà trở thành dây leo? Đây là tiến hoá hay thoái hoá?


Lê Diệp Anh lại chỉ tiếp khoai lang, củ cải trắng, dưa leo,... Thực vật ăn được có thể trồng không nhiều nhưng cũng đủ khiến Nguỵ Nhã thấy đau đầu bởi bề ngoài của chúng một chút cũng không giống như hình dáng trước khi biến dị.


~Tác giả có lời muốn nói~


Không phải ta lười viết đâu, mà là chương này ta lỡ viết 2 phần bản thảo khác nhau nên hoang mang không biết chọn cái nào QAQ


P/S: Mùa thi tới rồi, chúc những ai ngày mai thi làm bài thật tốt nhé!!!*^^* (Mặc dù ta nghĩ mọi người đều đang tích cực ôn bài thay vì đọc truyện mà ta viết nhưng ta vẫn chúc QvQ)