Máu Đọng

Chương 25




Kết quả xét nghiệm cha con cần có thời gian, Hải Đường bế Tiểu Bảo từ bệnh viện ra về, con bé đáng thương nhìn Thiệu Đình, túm ống tay áo Hải Đường: “Mẹ ơi, không đi chơi với bố à?”

Hải Đường nhìn con bé, nhẹ nhàng trả lời: “Bố còn có việc, mẹ đi chơi công viên với con”

Tiểu Bảo thất vọng nhìn Thiệu Đình, Thiệu Đình phức tạp nhìn hai mẹ con, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Bảo bối ngoan, nghe lời mẹ”

Tiểu Bảo cắn môi, tủi thân đi theo Hải Đường.

Bên này hai mẹ con vừa đi, điện thoại Thiệu Đình reo lên. Nhìn dãy số, hắn nao nao: “Anh về rồi?”

Người đàn ông đứng sừng sững trước cảnh cửa sổ sát đất của khách sạn, tay day huyệt thái dương, giọng trầm thấp: “Anh có nghe vài tin tức, em quá hồ đồ”

Thiệu Đình ánh mắt lạnh lùng: “Nên anh muốn cản em?”

Người đàn ông dừng một chút, phủ nhận: “Anh chỉ về xem Hải Đường và Tiểu Bảo, lúc trước đã thống nhất với em, anh sẽ không đổi ý”

Thiệu Đình nặng nề thở dài, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Hải Đường, nhịn không được nói: “Không nên làm tổn thương người ta thêm”

Người bên kia đầu dây dường như ngưng thở chốc lát, không tiếp tục đề tài này: “Chiều mai gặp nhau”

Thiệu Đình đồng ý, cúp điện thoại xong không đi ngay, đứng tại chỗ hút một điếu thuốc, sau đó mới lái xe về công ty.

Hắn không đi thẳng đến tầng cao nhất mà dừng lại ở phòng dạy múa của Cố An Ninh, nhân viên thấy hắn đến thì vội vàng đón tiếp: “Có cần báo cho cô Cố không?”

Thiệu Đình xua tay, lặng lẽ nhìn qua tấm kính: “Cứ làm việc của mọi người đi”

Nhân viên thức thời lui xuống.

Cửa kính trong suốt, Cố An Ninh mặc đồ múa đứng giữa một đám trẻ con, mái tóc đen nhánh được búi lên cẩn thận, cổ trông càng thon dài hơn, gương mặt tươi cười xuất phát từ nội tâm rất hiếm thấy trong ngày thường, ánh mắt nhìn bọn trẻ vô cùng mềm mại dịu dàng.

Cố An Ninh quay đầu lại thì thấy hắn, có vẻ cảm thấy bối rối, rõ ràng là lỡ một nhịp. Thiệu Đình thấy cô giật mình và xấu hổ thì mỉm cười.

Lần đầu hắn gặp cô là khi nào?

Khi đó cô mới khoảng mười bảy, mặc áo sơ mi trắng trơn và váy đen ngắn, trông rất ngọt ngào và thơm ngậy, giống hệt món kẹo sữa cô thích, tỏa ra mùi sữa vô cùng thơm ngon.

Thật ra Thiệu Đình không nhớ rõ lắm hôm đó cô như thế nào, bọn họ chỉ gặp nhau có vài giờ mà thôi.

Bỗng dưng Cố An Ninh đi về phía hắn, thân hình mảnh mai trong bộ đồ múa lại càng gầy hơn, hõm xương quai xanh rất sâu, nhìn mà đau lòng.

Cô mở cửa thò đầu ra, nghi hoặc nhìn hắn: “Có việc?”

Dường như cô không còn kháng cự hắn, chỉ là bản năng vẫn còn e ngại, thấy hắn đến đây thì điều đầu tiên nghĩ đến là Thiệu Đình có việc gì đó khó nói.

Cô quay lại nhìn đám trẻ con vẫn đang kiên nhẫn tập, hắng giọng: “Còn ba mươi phút nữa hết giờ, hay là…đợi chút nhé?”

Thiệu Đình khẽ vuốt ve cần cổ trắng ngần của cô, da cô rất trắng vì hay ở trong nhà, hơi tái nhợt so với người thường.

“Anh chỉ muốn nhìn em một chút”

Cố An Ninh cẩn thận dò xét hắn: “Muốn tôi đi với anh?”

Giờ cô toàn xem sắc mặt để nói chuyện, Thiệu Đình im lặng một lúc rồi gật đầu: “Anh đợi trong văn phòng em”

Cố An Ninh nhìn hắn xoay người đi, bóng lưng dài in lên sàn nhà, cường phách thế đạo nam nhân giờ phút này trông lại có vẻ cô đơn?

---

Lúc Cố An Ninh về, Thiệu Đình đang ngồi sau bàn làm việc của cô hút thuốc, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ nghiêm nghị, giống như đang xem cảnh phía dưới. Cô nhẹ nhàng đi vào, hắn không quay đầu lại, chỉ phả ra một vòng khói: “Em có để ý ai không?”

Cố An Ninh ngẩn người, mất vài giây tiêu hóa lời hắn, chẳng nhẽ hắn lại ám chỉ Bạch Thuật Bắc? Lúc này nhìn hắn âm u, thật là khó đoán.

“Tôi rất ít khi để ý ai đó quá, dễ trở thành ghen tuông ghen ghét, như vậy chỉ làm khổ mình”

Thiệu Đình hơi nhìn xuống, nghe vậy thì nhếch mép: “Đó là vì em không đủ bi thảm”

Cố An Ninh nhíu mày, hôm nay Thiệu Đình rất lạ, không biết có phải gặp chuyện gì khó chịu hay không. Thiệu Đình không vui là cô sẽ xui xẻo hứng đủ.

Cố An Ninh lảng sang chuyện khác: “Đi ăn cơm đi? Tôi hơi đói”

Lúc này Thiệu Đình mới xoay người lại, gương mặt trầm tĩnh đã khôi phục như mọi khi, tay dụi thuốc lá vào gạt tàn, lòng bàn tay hơi mở ra hướng về phía cô: “Lại đây”

Cố An Ninh nắm tay thật chặt, từ từ bước đến.

Thiệu Đình ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cô. Cổ áo múa rất lớn, một mảng lớn mịn màng trắng trẻo lộ ra, thuận tiện cho hắn tấn công.

Cố An Ninh rụt cổ, đầu lưỡi của hắn vừa nóng vừa linh hoạt, giống như có điện, cả lưng cảm thấy tê dại.

Cô chịu không được, nhanh chóng run rẩy, vội vàng xin tha: “Tôi thật sự đói rồi”

Thiệu Đình thấy cô đáng thương nhìn mình, cúi đầu hôn cô: “Muốn ăn gì?”

Cố An Ninh chỉ muốn ngăn hắn tiếp tục, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, đột nhiên Thiệu Đình đưa tay véo mũi cô: “Đi ăn pizza nhé?”

Đây là món yêu thích hồi trước của cô, giờ cô đã hai chín tuổi, có điều tư duy dừng lại ở lúc hôn mê hai mốt tuổi, không ngờ Thiệu Đình vẫn nhớ.

Pizza Hut rất đông, Thiệu Đình và Cố An Ninh phải đợi. Cố An Ninh để ý có mấy cô bé mặc đồng phục học sinh nhìn Thiệu Đình chằm chằm, còn to nhỏ bàn tán.

Cô vì vậy cũng lặng lẽ đánh giá hắn, Thiệu Đình cũng coi như đẹp trai, có điều so với người bình thường, nhân phẩm hơi kém một chút…

Thiệu Đình phát hiện cô lén lút nhìn mình, cau mày quay sang: “Làm sao thế?”

Cố An Ninh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhìn lén hắn, nói: “Tóc quá dài, chắc phải cắt”

Thiệu Đình nhìn cô khó hiểu, Cố An Ninh sợ hắn lại nghĩ linh tinh, nghĩ nghĩ nói thêm: “Tôi thích đàn ông để đầu đinh”

Thiệu Đình đờ mặt, đột nhiên cười lạnh: “Bảo sao em thích Bạch Thuật Bắc”

Bạch Thuật Bắc là quân nhân, đương nhiên là để đầu đinh, nhưng cái này thì liên quan gì? Thiệu Đình không những nhân phẩm kém, lại còn vui buồn thất thường.

Đến lượt họ, đứa bé xếp hàng phía sau khóc ầm ĩ lên, gương mặt ông bố bà mẹ trẻ trông cực kỳ xấu hổ, nghĩ đủ cách dỗ con; đã có rất nhiều người tỏ ra bất mãn.

Cố An Ninh chần chừ, Thiệu Đình lại nói trước, không biểu tình: “Có đóng gói không? Ồn ào quá”

Hai người nhường vị trí cho cặp cha mẹ kia, đứa bé nước mắt nước mũi tèm lem trông cũng khỏe mạnh kháu khỉnh nhìn Thiệu Đình chăm chú, đưa tay đòi hắn ôm.

Thiệu Đình nói một câu “Ôm cái gì hay ho ấy” rồi đi thẳng.

Cố An Ninh nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô chọn một nơi rất không có tình thú, họ ngồi trên ghế băng ở vườn hoa có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng, cùng nhau ăn. Thiệu Đình mặc vest mà ngồi đó trông cũng hơi buồn cười.

Hắn dường như không muốn ăn, nhìn ra xa, thất thần.

Cố An Ninh hơi ngại, cúi đầu ăn, lại hỏi nhỏ: “Anh không vui à?”

Thiệu Đình không trả lời, Cố An Ninh bực mình ngậm miệng, đúng là không nên tự mình làm mình mất mặt.

Thiệu Đình không phải người quen tâm sự, cái gì cũng giữ trong lòng, Cố An Ninh dứt khoát tập trung ăn uống, không cố gắng an ủi hắn.

Một lúc sau, tự nhiên Thiệu Đình nói: “Anh đã từng rất nghèo, giống như bọn nó”

Cố An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía đó, cách không xa có mấy đứa trẻ tám chín tuổi đang đi trên phố ăn xin, trời đã vào đông mà bọn chúng chỉ mặc một chiếc áo bông rất mỏng, lúc nào cũng bị ánh mắt vô tình của người qua đường làm cho nản lòng nhưng vẫn cứ kiên trì đi tiếp.

Cố An Ninh im lặng nhìn Thiệu Đình. Bây giờ trông hắn rất xuất chúng, chỉ nhìn bề ngoài và thành tựu thì không thể biết được hắn đã từng phải sống khổ sở như vậy.

Thiệu Đình chỉ nghiêng một bên mặt lạnh lùng về phía cô: “Cho nên anh rất dễ dàng ghen ghét, đời này anh đố kỵ với hai người, đáng tiếc bọn họ chưa bao giờ quan tâm xem anh muốn gì, buồn cười không?”

Cố An Ninh không biết nên trả lời như thế nào, Thiệu Đình có vẻ cũng không cần cô trả lời, lại mồm lẩm bẩm mắt chăm chú về phía trước: “Anh muốn lấy lại mọi thứ của anh, những người kia không biết quý trọng, dựa vào cái gì mà được nhiều như thế?”

Nói xong hắn mới nhìn cô: “Nếu như đời này mọi người đều giống nhau thì anh cũng vui vẻ chịu đựng, như thế là đủ”

Cố An Ninh nhìn đôi mắt sáng của hắn, đột nhiên tim đập nhanh lên, vội vàng dời mắt: “Anh đâu phải chỉ có hai bàn tay trắng, Hải Đường đối với anh rất tốt, còn có Tiểu Bảo rất yêu bố, còn Trì Phi nữa”

Ánh mắt Thiệu Đình đột nhiên như tụt về 0 độ, hắn lạnh lùng nói: “Ăn nhanh lên, lạnh chết đi được”

“…” – Lại lên cơn gì thế?

---

Ngày hôm sau Thiệu Đình đúng hẹn đến, vệ sĩ mở cửa, thấy hắn có chút không quen, ngây ra một lúc rồi vội vàng rũ mắt: “Bác sĩ đang tiêm cho Thiệu tiên sinh”

Thiệu Đình khẽ gật đầu, đi thẳng vào bên trong. Căn phòng rộng lớn mà có không ít người chen chúc, người đàn ông đang nằm thấy hắn vào thì ngẩng lên nhìn, áo sơ mi đen càng làm nổi bật làn da tái nhợt.

Y tá và bác sĩ nhìn người mới đến cũng ngạc nhiên, người trên giường cười, giải thích: “Đây là anh em sinh đôi của tôi”

Bác sĩ cũng là người quen cũ, rất nhanh tỏ ra bình thường: “Giống nhau như đúc”

Thiệu Đình im lặng dựa vào vách tường, nhìn về ánh mắt lạnh nhạt của người kia, đến khi bác sĩ y tá đi hết rồi mới tiến về phía trước: “Muốn nói chuyện gì với em?”

Người kia từ từ ngồi dậy, ánh mắt hờ hững lướt qua mặt hắn, cũng không quan tâm đến vẻ thờ ơ của hắn: “Em oán hận bố, muốn tìm bố báo thù”

Hắn nói chắc chắn, Thiệu Đình hơi nhướng mày: “Ông ta nuôi anh lớn, thế là anh quên luôn mẹ ruột của mình đã phải chịu đựng những gì? Bây giờ là muốn thay Thiệu Lâm Phong ra tay, hay dứt khoát hủy thỏa thuận?”

Người kia im lặng thật lâu, chậm rãi lắc đầu: “Thời gian của anh không còn nhiều, anh không can thiệp, nhưng người sống cả đời không nên bị thù hận điều khiển. Anh biết rõ lúc bé em quá khổ; đây là bố nợ em, cũng là anh nợ em, vì thế anh đương nhiên mong rằng em sẽ được sống thoải mái hơn bất kỳ ai, đừng như anh, nhận ra thì đã quá muộn”

Thiệu Đình không phản bác được.

Đôi môi nhợt nhạt của người kia hơi cong lên: “Lúc trước nhờ em tráo đổi thân phận với anh, không chỉ muốn ly hôn với Hải Đường để cô ấy hạnh phúc, anh cũng mong em hạnh phúc, hy vọng từ đó em có thể nhận ra một việc. Đáng tiếc…mọi thứ có vẻ không như mong muốn”