Máu Đọng

Chương 24




Lần đầu tiên trong đời Cố An Ninh bước chân vào phòng thẩm vấn. Ngồi đối diện cô là một nữ cảnh sát còn trẻ, đội mũ cảnh sát, gương mặt hấp dẫn sắc nét, nhìn cô rất có tính uy hiếp.

“Cố tiểu thư, cô nói Thiệu Đình cả đêm ở với cô, ngoài cô ra có ai có thể làm chứng?”

“Quản gia, còn có những người khác”

Nữ cảnh sát trẻ tuổi cúi đầu ghi chép, trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng chống cằm thở dài: “Nhưng chúng tôi có nhân chứng đã nhìn thấy Đinh viện trưởng và Thiệu Đình cùng đi vào văn phòng”

“Chuyện đó có gì lạ?”

Trong một gian phòng thẩm vấn khác, Thiệu Đình nghiêng chân ngồi trên ghế: “Chú Đinh và bố tôi là bạn bè, thường hay đến chơi nhà tôi, chúng tôi uống rượu với nhau cũng bị nghi ngờ, Mục đội, các anh phá án quá dễ dàng nhỉ?”

Mục Chấn nhàn nhạt phả khói thuốc, gương mặt trẻ tuổi tái nhợt có hơi chút hoảng hốt: “Chúng tôi chỉ mời anh đến hỗ trợ điều tra, mọi chuyện rõ ràng sẽ thả anh”

Thiệu Đình nhếch mép, tựa lưng vào ghế, cười như không cười: “Vậy các anh phải nhanh lên, tôi đang ốm, không biết có sức trả lời được bao nhiêu vấn đề”

Mục Chấn bóp mạnh bao thuốc lá, nghiến răng nghiến lợi, hết lần này đến lần khác đều không có bằng chứng rõ ràng, đành phải kéo ghế ngồi lại trước bàn thẩm vấn, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn: Tên, tuổi, nghề nghiệp, toàn bộ từ đầu nói lại một lần”

Thiệu Đình cũng không thèm để ý hắn làm khó dễ, thong thả vuốt ve khuy măng sét: “Mục đội thực sự sẽ lãng phí thời gian vào mấy vấn đề nhạt nhẽo này, luật sư của tôi sẽ đến ngay bây giờ, lần tới muốn mời cũng chưa chắc tôi có thời gian qua đâu”

Mục Chấn căng hàm, cố gắng nén giận: “Thiệu Đình, anh đừng quá kiêu ngạo, có phải anh làm hay không chính anh biết. Anh rõ ràng nhẫn tâm kéo Cố An Ninh xuống bùn, nếu điều tra ra lời cô ấy có vấn đề, anh biết rõ kết cục của cô ấy là gì”

Thiệu Đình nhướng mày, không hề chớp mắt nhìn hắn: “Quan tâm đến cô ấy thế à? Quả nhiên là vì Cố lão tiên sinh, hoặc là vì động cơ bí mật khác”

Mục Chấn nhíu mày, Thiệu Đình hơi cúi người về phía anh ta: “Tôi hèn hạ, bất quá so với người đàn ông lợi dụng phụ nữ để phá án thăng chức mà nói, tôi dường như cao thượng hơn một chút”

Mục Chấn thay đổi sắc mặt, tay túm lấy cổ áo Thiệu Đình, kéo khuôn mặt khiêu khích của hắn lại gần mình, hai mắt đỏ hồng trợn ngược lên: “Tiểu nhân chi tâm, chỉ có loại người đầu óc dơ bẩn như ngươi mới nghĩ vậy”

Ánh mắt Thiệu Đình lạnh lẽo như băng nhưng khóe miệng lại nhếch lên nhàn nhạt vui vẻ: “Bị nói trúng, thẹn quá hóa giận?”

Cảnh sát thực tập ở bên cạnh thấy Mục Chấn sắp nổi đóa, đưa tay kéo người ra, mở miệng khuyên can: “Mục đội, anh bình tĩnh đi. Đừng để bị khích tướng!”

Mục Chấn nhớ ra mình vẫn đang thẩm vấn, hậm hực buông tay, điều chỉnh vẻ mặt: “Cho dù mục đích của tôi là gì, ít nhất tôi cũng không làm cô ấy bị tổn thương hay ép buộc cô ấy, anh biết rõ cô ấy coi anh như rắn rết còn muốn bắt cô ấy hòa nhập với cuộc sống của anh, không biết là ai hèn hạ hơn”

Thiệu Đình không nói gì thêm, Mục Chấn ngồi lại ngay ngắn, lại cầm lên chiếc bút máy lúc nãy suýt bẻ gãy: “Đinh Tư Chính trước khi gặp tai nạn không tiếp xúc với người khác, bản ghi cuộc gọi cũng bình thường, vì thế chúng tôi có lý do nghi ngờ anh, bây giờ mời anh nói lại chi tiết hoạt động của mình tối hôm qua, từng – chi – tiết – một”

Thiệu Đình đã nói qua một lần, biết rõ Mục Chấn muốn làm khó hắn, hắn lại chỉ có thể nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Tối hôm qua chú Đinh hẹn tôi uống rượu, cùng tôi nói về rất nhiều chuyện của bố tôi…”

Đến lúc Thiệu Đình được thả, trời đã sắp sáng. Thức cả đêm nên sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, rất kinh khủng.

Cố An Ninh theo bản năng giữ lấy hắn, nhỏ giọng hỏi thăm: “Còn chóng mặt à? Hay chúng ta đến bệnh viện xem sao”

Thiệu Đình xua tay, ý vị thâm trường nhìn Mục Chấn mặt mũi nhợt nhạt bên cạnh, ấm giọng nói với Cố An Ninh: “Không đi bệnh viện, nghe hai chữ bệnh viện đã thấy không thoải mái rồi”

“Tìm bác sĩ gia đình vậy, còn hơn là bị sốt” – Cố An Ninh liếc nhìn Mục Chấn, hơi gật đầu – “Mục đội vất vả rồi, cáo từ”

Mục Chấn há mồm muốn nói gì đó nhưng nhìn Cố An Ninh kéo tay Thiệu Đình thì ánh mắt tối sầm, cuối cùng không nói gì cả.

---

Sau khi trở về, Thiệu Đình ốm nặng hơn, ho khan suốt, nhiều ngày không khỏi. Cố An Ninh nấu cháo cho hắn cũng chỉ ăn được nửa bát. Trì Phi đến đưa cho Thiệu Đình báo cáo tài chính, nhìn Cố An Ninh ngồi bên giường dỗ dành Thiệu Đình như đứa trẻ, nhịn không được cười nhạo: “Nó khỏe như thế nhịn một hai ngày cũng không chết được”

Cố An Ninh không biết là bị trêu, nghiêm mặt gật đầu với Trì Phi: “Không chết được, chỉ là cứ ốm vậy rất phiền phức”

Thiệu Đình giận dỗi, trừng mắt nhìn Trì Phi đang cười hả hê, lại nhìn Cố An Ninh tỏ vẻ bi thương: “Nên em giờ là sợ phiền phức?”

Cố An Ninh nhìn hắn một hồi, đưa thìa cháo ra hiệu: “Nếu anh khỏe thì tôi cũng không thấy phiền phức”

Cố An Ninh nhìn hắn một hồi, cuối cùng đưa thìa cháo hoa ra hiệu ăn: “Nếu anh khỏe thì tôi cũng chẳng thấy phiền phức”

Đôi mắt đen sâu của Thiệu Đình lúc này mới sáng lên, hắn nắm tay cô, dù chẳng thấy cháo có vị gì cũng cố nuốt: “Bảo bối đang nén giận vì anh ốm nên vắng vẻ em à?” *sặc, anh tưởng tượng xa hết mức* Bao giờ khỏi anh đền em gấp đôi”

Cố An Ninh nhìn hắn lại giở thói du côn hớn hở, không nói gì, nhét thẳng thìa cháo vào miệng hắn: “Ốm thì nói ít thôi”

Trì Phi ở bên tặc lưỡi, TV lúc ấy vừa đưa tin Đinh Tư Chính gặp chuyện không may, Cố An Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, tỏ ra rất kinh ngạc.

Hóa ra Đinh Tư Chính lúc còn trẻ đã từng có sơ suất, khiến cho một người phụ nữ mang thai và đứa bé mất mạng, bệnh viện đã trấn áp tin tức, không cho đưa ra ngoài. Người đang được phỏng vấn trên TV đúng là bố của Thiệu Đình, Thiệu Lâm Phong, năm đó ông ta là cổ đông lớn nhất của bệnh viện, cũng không thể coi như không biết gì.

“Tôi không muốn trả lời chuyện này, lão Đinh hiện tại người đã mất, mong mọi người hạ thủ lưu tình” – Thiệu Lâm Phong được vệ sĩ đưa ra ngoài, cố tình tránh ống kính của phóng viên nhưng gương mặt cáu kỉnh của ông ta vẫn xuất hiện.

Cố An Ninh không nghĩ lúc Đinh Tư Chính còn trẻ lại có chuyện bê bối như thế, tiếp theo lại có thêm nhiều tin tức gièm pha về ông. Cố An Ninh nhớ lại gương mặt có duyên gặp qua một lần, thật là thuần lương vô hại.

“Ngoài ý muốn?” – Thiệu Đình châm chọc cười cười, cho đến khi Cố An Ninh liếc nhìn lại thì tỏ ra bình tĩnh: “Không phải người xấu nào cũng khắc chữ NGƯỜI XẤU lên mặt”

Cố An Ninh chớp chớp mắt, đặt bát cháo vào khay: “Tôi biết chứ, giống như tôi vẫn nghĩ anh trước kia mới thật sự là anh”

Thiệu Đình nhếch môi không nói gì, Cố An Ninh ngẩng đầu nhìn hắn cười cười: “Trước kia cảm thấy rất thất vọng, bây giờ nghĩ lại cũng không có tệ thế, dù sao anh cũng chưa từng hứa hẹn gì, mọi thứ đều là do tôi tự nghĩ. Tôi chỉ mong có thể sớm gặp lại bố mình”

Thiệu Đình sắc mặt âm tình bất định, ngược lại không hề tức giận: “Vào lúc thích hợp, anh sẽ để cho em gặp ông Cố, chỉ cần em nghe lời”

Cố An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cầm khay đi ra ngoài.

Đến khi tiếng bước chân của Cố An Ninh biến mất ngoài hành lang, Trì Phi mới sờ cằm, lắc đầu: “Mày xong rồi, trước kia còn nói cái gì mà muốn đền bù tổn thất, như giờ rõ là không giống…”

Thiệu Đình mắt nhìn cánh cửa không người, ngồi dậy rất nhanh, ánh mắt lần nữa lại trở nên nhanh nhẹn: “Tao chạm vào thứ gì thì thứ đó đương nhiên chỉ thuộc về tao, thật hay giả liên quan gì”

Trì Phi thở dài, mặt vui vẻ mà lắc đầu: “Loại người như mày ham muốn độc chiếm biến thái rõ là đáng sợ, mày có một cô nàng bị mày hủy hoại, giờ thì cả đời mày đi tong”

Thiệu Đình không nói lời nào, chỉ cúi xuống nhìn xem Trì Phi mang gì đến.

Trì Phi cũng không muốn tiếp tục đề tài này: “Thứ đó đã mang đến, đại ca mày chưa có tin tức gì, cơ bản ý của anh ấy là trong thời gian tới sẽ về nước xem hai mẹ con”

Thiệu Đình nhẹ gật đầu, không quan tâm mà hỏi tiếp: “Ông già kia thì sao?”

“Mọi sự chú ý đều hướng về sai sót kia, thật sự cho là Đinh Tư Chính bị trả thù”

Thiệu Đình nhếch miệng, thể hiện vẻ quyết tâm giành chiến thắng: “Cảnh sát cũng sẽ nghĩ như vậy thôi, cung cấp cho họ vài manh mối”

“Tao biết rồi”

---

Một tuần sau cảnh sát công bố thủ phạm vụ án Đinh Tư Chính, quả nhiên như mọi người dự đoán, là con cả của người bị hại gây ra, nghi phạm thuật lại chi tiết rất cẩn thận, cảnh sát nhanh chóng khép lại vụ án.

Tắt TV, Thiệu Lâm Phong ngồi ở sô pha, mắt thâm quầng, quản gia rót trà cho ông ta xong thì nhìn vẻ mặt căng thẳng của ông ta, nhẹ nhàng lui ra ngoài, biệt thự to như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh.

Có tiếng chuông cửa. Quản gia ra mở cửa, nhìn người đến cười vui vẻ: “Thiếu gia đã về, lão gia vẫn đang vì vụ của Đinh viện trưởng hao tổn tinh thần, nhớ khuyên nhủ ông ấy”

Thiệu Đình nhìn về hướng phòng khách, không đáp.

Quản gia thở dài, đi vào phòng khách nói lớn: “Lão gia, thiếu gia đã về”

Thiệu Lâm Phong nghe vậy thì mở mắt ra, con ngươi hổ phách nhìn chăm chằm dáng người trầm ổn của Thiệu Đình: “Hét lên cái nỗi gì, Thiệu tổng lại có thời gian quay về đây cơ à?”

Thiệu Đình không ngồi xuống, đứng trước mặt ông ta nhìn xuống: “Đưa Tiểu Bảo đi làm xét nghiệm cha con”

Thiệu Lâm Phong nhíu mày. Có thể nói cái chết của Đinh Tư Chính đã khiến ông ta nghi ngờ Thiệu Đình, hiện giờ trong lòng rất hỗn loạn, đúng là ông ta nên tự mình đưa Tiểu Bảo đi xem sao, tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ nhiều, nếu nói Thiệu Đình thực sự gây ra thì phải có người phối hợp hành động, vấn đề là đứa bé kia làm sao Thiệu Đình có thể dễ dàng thỏa hiệp với người ngoài.

Thiệu Lâm Phong xoa xoa hai mắt sưng húp: “Con bé vừa ốm, về sớm một chút, đừng có đem nó đi đến mấy chỗ toàn người bệnh”

Thiệu Lâm Phong vừa dứt lời, Tiểu Bảo mặc váy lụa trắng chạy nhanh từ trên gác xuống, Thiệu Đình ôm lấy con bé, thơm vào má nó một cái: “Xem ra khỏe rồi, tay mạnh lắm”

“Đương nhiên, con còn muốn tiếp tục học múa với cô giáo Cố” – Tiểu Bảo mở to mắt, quay lại nhìn Hải Đường đang từ từ đi xuống: “Mẹ ơi hôm nay chúng ta đi đâu với bố?”

Hải Đường nhìn người đàn ông đang ôm con gái với vẻ chắc chắn, lòng tự nhiên bực bội.

Cô ta biết mình nghi ngờ Thiệu Đình là phán đoán chủ quan, không chấp nhận được người vốn tốt với mình và Tiểu Bảo như vậy đột nhiên một ngày nọ thay đổi thái độ, đem tất cả yêu thương cho một người phụ nữ khác.



Lúc Thiệu Đình và Hải Đường lái xe đến bệnh viện, máy bay từ Los Angeles đến thành phố B vừa hạ cánh, một người đàn ông được mọi người túm tụm vây quanh đi ra từ cửa VIP.

Khuôn mặt dưới mái tóc đen nhánh của người này có vài phần tiều tụy, đôi mắt tối đen nhìn ra bầu trời bao la ngoài cửa, dáng người cao ngất hơi dừng lại, trầm giọng hỏi người bên cạnh: “Còn bao lâu đến thành phố Dung?”

“Đã đặt chuyến bay vào sáng mai, người nghỉ ngơi trước một đêm, đến chiều là có thể gặp vợ và con gái” – Vệ sĩ cung kính trả lời, đi ra mở cửa xe – “Thiệu tiên sinh, mời”