Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 73




Editor: Vanny

Sau khi vẽ xong hai bản vẽ kiểu dáng y phục mới nhất, nàng giao những bản vẽ này cho Tư Cúc, bảo nàng ấy mang đến cửa tiệm. Bây giờ tiệm quần áo này nàng đều giao cho Tư Cúc quản lý. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, để Tư Cúc rèn luyện một chút. Sau đó thì cửa tiệm này sẽ giao cho Tư Cúc quản lý, lại tìm cho Tư Cúc một gia đình tốt, không cần đại phú đại quý, chỉ mong cả đời bình an khoẻ mạnh là được.

Chỉ là bây giờ ở Bình Lăng vẫn chưa có người thích hợp, nàng định qua khoảng thời gian này sẽ nhờ đại bá mẫu hỏi thăm giùm một chút, xem xem có người nào thích hợp không.

Trong lúc đang suy nghĩ xuất thần, Lục Nhi ở bên ngoài chạy vào thông báo: “Cô nương, nhị cô nương Thẩm gia bên kia tới.”

Từ sau chuyện của Du Dung Châu, Thẩm Mẫu Đơn đã không gặp Thẩm Tuệ Cẩm nữa. Bây giờ nghe tin cô nương ấy tới đây tìm gặp liền lập tức sai Lục Nhi mời người vào.

Nói tới vị cô nương Thẩm Tuệ Cẩm này, ban đầu có lẽ là bởi vì phụ thân Tuệ Cẩm bị cách chức quan mà phải kết thân với chi bên này nên mới tiếp cận Thẩm Mẫu Đơn, nhưng sau thời gian tiếp xúc, Tuệ Cẩm quả thật rất thích vị Mẫu Đơn tỷ tỷ hơi lớn hơn mình một chút. Tính cách Mẫu Đơn đôn hậu dịu dàng. Hai người đều có thể trò chuyện với nhau, Tuệ Cẩm thật sự coi nàng thành tỷ tỷ của mình rồi.

Thẩm Tuệ Cẩm vừa bước vào liền giật mình. Cô nương ấy nhìn Mẫu Đơn đang ngồi ngay ngắn đọc sách bên cạnh án thư, nhàn tản tự tại, cảm thấy khí chất bên người nàng càng ngày càng tốt. Mặc dù dung mạo không đẹp bằng Thẩm Tuệ Bảo, nhưng khí chất toàn thân này dù có xinh đẹp hơn nữa thì cũng không thể so sánh được. Mẫu Đơn đã ngẩng đầu vẫy tay với Tuệ Cẩm: “Tuệ Cẩm muội muội, mau qua đây.”

Thẩm Tuệ Cẩm đi qua, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ ở suốt trong nhà làm gì vậy. Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Mẫu Đơn cũng đang muốn đi qua tiệm y phục xem xem, liền gật gật đầu, cười nói: “Được đó, đợi chút, tỷ sai người đi gọi Nhạn Dung qua đây.” Hiện giờ chi bên này của Thẩm gia chỉ có một mình nàng và Nhạn Dung ở đây, mỗi lần muốn ra ngoài làm gì cũng sẽ dẫn theo muội ấy. Chỉ là tính cách của vị đường muội này của nàng hơi lạnh nhạt, ngày thường không thích ra cửa. Lần này sai người đi gọi muội ấy, vậy mà muội ấy cũng qua đây, vừa qua gặp Mẫu Đơn và Tuệ Cẩm liền gọi một tiếng tỷ tỷ.

Ba người ra ngoài đi dạo một vòng chợ. Bởi vì hoàng đế băng hà, trên đường lớn đâu đâu cũng là người mặc quần áo màu trắng, thỉnh thoảng cũng thấy mấy vị cô nương cả người mặc bộ y phục màu trắng tinh xảo. Mấy kiểu dáng đó thật sự rất đẹp, Thẩm Tuệ Cẩm ngắm nhìn hồi lâu lại nhìn sang Thẩm Mẫu Đơn, chợt cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, bộ y phục trên người tỷ là may ở đâu vậy? Nhìn thật là đẹp mắt.”

Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Nếu Tuệ Cẩm thích thì tỷ dẫn muội đi xem thử, vừa dịp chọn cho Nhạn Dung và Niệm Hương một bộ quần áo.”

Tiệm y phục này người của Thẩm gia đều biết là do Thẩm Mẫu Đơn mở. Ngược lại bên chi chính lại không biết rõ. Dẫn hai người tới tiệm y phục ở thành Bắc, chưởng quỹ và thợ may ở bên trong đều quen biết Thẩm Mẫu Đơn, vừa thấy nàng qua đây liền lập tức nghênh đón: “Cô nương, người tới rồi.”

Mẫu Đơn cười cười: “Vưu chưởng quỹ, Tư Cúc đâu? Nàng ấy không phải vừa rồi mới mang bản vẽ qua đây sao?”

Vưu chưởng quỹ cười nói: “Thật không khéo, Tư Cúc cô nương vừa đi. Cô nương người muốn chọn y phục sao.”

Thẩm Tuệ Cẩm sửng sốt, quay đầu nhìn Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, cửa tiệm này là của tỷ sao?”

“Còn không phải sao, chính là của tỷ đó.” Mẫu Đơn cười cười: “Tuệ Cẩm thích y phục như thế nào cứ việc chọn, chọn xong thì tỷ tặng cho muội.”

Thẩm Tuệ Cẩm chớp chớp mắt, cười nói: “Vậy muội không khách sáo nữa, tới lúc đó tỷ đừng có tiếc nha.”

Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Xem miệng lưỡi của muội kìa, mau đi chọn đi.” Lại quay đầu nhìn Nhạn Dung và Niệm Hương: “Lục muội muội, Niệm Hương, hai người cũng đi chọn hai bộ đi.”

Các cô nương luôn không có sức kháng cự đối với quần áo đẹp, ngay cả Thẩm Nhạn Dung và Tần Niệm Hương cũng không ngoại lệ, đều cùng Thẩm Tuệ Cẩm đi chọn lựa kiểu y phục, lại bảo tú nương ở phía sau chỉnh lại kích thước cho mình. Qua hai ngày là có thể tới tiệm để lấy về rồi, Thẩm Tuệ Cẩm sau khi chỉnh lại kích thước đi ra, đang muốn nói gì đó với Thẩm mẫu Đơn, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên ngoài, không quan tâm tới Mẫu Đơn nữa, vội vã đuổi theo, thấy bóng người quen thuộc kia đang ôm một nữ nhân diễm lệ rêu rao đi lại. Nữ tử kia ăn mặc diễm lệ nhưng hở hang, vừa nhìn đã biết không phải là hạng đàng hoàng. Thẩm Tuệ Cẩm dậm mạnh chân mắng câu cặn bã.

Thẩm mẫu Đơn cũng đi theo nhìn, có chút không rõ hỏi: “Tuệ Cẩm, sao vậy?”

Thẩm Tuệ Cẩm có chút uể oải, ấp úng nói: “Cái tên nam nhân đằng trước là tỷ phu của muội, nhị công tử dòng chính của Chu gia, Chu Dật Lâm. Đại tỷ của muội gả cho hắn ta thật là xui xẻo tám đời mà. Hắn ta vừa háo sắc, vừa vô dụng. Nhưng chỉ vì Chu lão gia là quan tứ phẩm mà năm đó phụ thân của muội đã gả đại tỷ cho tên cặn bã đó. Vốn đại tỷ của muội cũng không đồng ý nhưng không ngăn được sự đồng ý của phụ thân, sau cùng hết cách đành phải gả đi. Tên nam nhân này có vẻ ngoài không tệ, lúc tỷ của muội mới gả qua đó, hắn ta cũng coi như đối xử tốt với tỷ ấy. Sau đó hắn ta mới từ từ lộ bản tính, thường xuyên đi ra ngoài ăn chơi đàn điếm, ngay cả của hồi môn của đại tỷ muội cũng bị hắn ta lừa đi đánh bạc thua sạch sẽ. Tuy rằng con người của mẹ chồng tỷ ấy không tệ, nhưng mẹ chồng của tỷ ấy lại không quản được đứa con thứ hai này nên từ từ cũng mặc kệ bọn họ. Nhưng tỷ của muội lại cứ một lòng tin rằng nam nhân này vẫn yêu tỷ ấy, cũng không biết tỷ ấy nghĩ như thế nào nữa, thật là nên gọi tỷ ấy ra đây để xem tên nam nhân này là đức hạnh gì.”

Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, cũng không phải là chuyện trong nhà của mình, Thẩm Mẫu Đơn cũng không tiện nói gì thêm, chỉ hơi khuyên bảo vài ba câu.

Thẩm Tuệ Cẩm cũng thở dài: “Thôi, không nói đại tỷ của muội nữa. Tự tỷ ấy không tranh đấu thì cũng không thể trách người khác.”

Điều Thẩm Mẫu Đơn nghĩ không phải là điều này. Phụ thân của Tuệ Cẩm không nói đạo lý như vậy thì sau này hôn sự của Tuệ Cẩm sẽ như thế nào đây.

Gặp phải chuyện như vậy, mấy người cũng dẹp ý định tiếp tục đi dạo, đều tự ai về nhà nấy.

Không quá hai ngày, bên chi chính Thẩm gia bỗng phát thiệp mời qua đây, mời bọn họ bên này qua bên kia ngồi chơi. Rạng sáng ngày hôm sau người của Thẩm gia đều đi qua đó. Những người bên kia, Thẩm Mẫu Đơn cũng chỉ quen biết Tuệ Cẩm nhiều hơn chút. Nàng vừa qua liền bị Tuệ Cẩm kéo vào phòng.

Vừa mới theo Tuệ Cẩm bước vào phòng, Thẩm Mẫu Đơn liền gặp một nữ tử trang điểm ăn mặc như phụ nữ đã có chồng ngồi ở bên trong, tuổi tác ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Bộ dạng có mấy phần giống với Tuệ Cẩm, mày hơi nhíu lại, dường như có chuyện gì đó buồn phiền.

Thẩm Tuệ Cẩm kéo Mẫu Đơn vào phòng, bước về phía nữ tử ngồi ở trước bàn dài ở đầu bên kia, cười nói: “Đại tỷ, đây chính là Mẫu Đơn muội muội mà muội hay nói với tỷ.” Lại quay đầu cười với Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, đây chính là đại tỷ của muội Thẩm Tuệ Nhan.”

Thẩm Tuệ Nhan lớn hơn Mẫu Đơn vài tuổi. Mẫu Đơn cũng gọi tỷ ấy một tiếng tỷ tỷ. Chỉ là Thẩm Tuệ Nhan dường như không có ý định trò chuyện, luôn không ngừng nhỉn ra ngoài, qua một hồi liền hỏi: “Tuệ Cẩm, muội ra ngoài xem mẫu thân đã hết bận chưa, tỷ có vài lời muốn nói với mẫu thân.”

Thẩm Tuệ Cẩm có chút không vui: “Đại tỷ, tỷ vừa về thì nên nói chuyện vui vẻ với muội đi chứ, còn tìm mẫu thân làm gì?”

Đang nói thì Tiền thị bước vào, thấy Mẫu Đơn liền cười nói: “Mẫu Đơn, con tới rồi à.” Lại sẵng giọng với Thẩm Tuệ Cẩm: “Cái đứa này, Mẫu Đơn tỷ tỷ của con vừa tới đây con dẫn nó đi nói chuyện với các huynh đệ tỷ muội đi chứ, cứ ở trong phòng làm gì?”

Thẩm Tuệ Nhan cũng vội nói: “Phải đó, muội muội. Muội liền dẫn Mẫu Đơn muội muội ra ngoài đi dạo đi, đúng lúc tỷ có chuyện muốn nói với mẫu thân.”

Thẩm Tuệ Cẩm nhìn Thẩm Tuệ Nhan, tò mò hòi: “Tỷ, tỷ còn có chuyện gì mà bắt buộc phải nói mẫu thân vậy, ở trước mặt bọn muội không thể nói sao, chuyện gì mà phải thần thần bí bí vậy.”

Thẩm Tuệ Nhan đứng dậy đẩy Thẩm Tuệ Cẩm ra ngoài, vẻ mặt hơi trốn tránh: “Được rồi, được rồi, muội để cho tỷ yên lặng nói chuyện với mẫu thân đi.”

Thẩm Tuệ Cẩm bất đắc dĩ, đành dẫn Thẩm Mẫu Đơn ra ngoài.

Hai người vừa ra ngoài, Thẩm Tuệ Nhan đột nhiên bật khóc. Khóc tới mức trái tim của Tiền thị cũng hoảng. Tiền thị chỉ có Tuệ Nhan và Tuệ Cẩm là hai đứa con gái ruột thôi. Bây giờ thấy đại nữ nhi khóc thành như vậy còn tưởng Tuệ Nhan đã xảy ra chuyện gì, đầu óc ầm một tiếng có chút mờ mịt, tiến lên vỗ vỗ lưng Tuệ Nhan: “Tuệ Nhan à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói với mẫu thân đi, đừng khóc nữa. Con cứ khóc như vậy, trái tim của mẫu thân cũng hoảng luôn rồi.”

Thẩm Tuệ Nhan khóc nức nở nghẹn ngào hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên: “Mẫu thân, con có chuyện muốn thương lượng thương lượng với mẫu thân, chỉ là con nói rồi mẫu thân đừng có giận con. Con… con cũng là hết cách rồi.”

Trong lòng Tiền thị thấp thỏm không yên, bị đại nữ nhi làm giật mình: “Tuệ Nhan, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, con mau nói cho mẫu thân nghe.”

Lúc này Thẩm Tuệ Nhan mới nói ra ý định trở về lần này. Tỷ ấy lấy khăn tay ra lau mắt: “Mẫu thân, mẫu thân cũng biết mấy năm nay con ở Chu gia chỉ sinh được một nữ nhi là Thiến Nương, hai năm nay đều không có động tĩnh nữa. Đại phu nói lần trước lúc sinh Thiến Nương do khó sinh nên đã tổn thương cơ thể, chỉ sợ sau này không thể mang thai được nữa. Mẫu thân, không có nhi tử kề bên sau này con làm sao sống ở Chu gia được nữa đây. Mẫu thân, con cũng hết cách rồi. Con… con muốn cho Tuệ Cẩm vào cửa làm quý thiếp cho Dật Lâm. Con ... con muốn Tuệ Cẩm sinh đứa nhi tử nuôi dưới danh nghĩa của con.”

“Con… con nói cái gì?” Tiền thị còn tưởng mình nghe lầm, không thể tin nhìn đại nữ nhi của mình: “Tuệ Nhan, con đang nói cái gì vậy? Con nói lại lần nữa xem?”

Trong lòng Thẩm Tuệ Nhan cũng khó chịu hết sức, nhưng cơ thể Tuệ Nhan không thể sinh được nữa, ngay cả nhi tử cũng không có. Dật Lâm nói rồi, chỉ cần một trong các muội muội Thẩm gia làm quý thiếp của hắn ta, sau này nhi tử được sinh ra sẽ được nuôi dưới danh nghĩa của Tuệ Nhan. Vả lại là muội muội của mình sinh cũng gần giống như là do mình sinh, hắn ta còn nói, nếu chuyện này thành công, sau này hắn ta sẽ vui vẻ ở nhà cùng với tỷ muội bọn họ, không ra ngoài đàng điếm nữa.

Đại phòng bọn họ chỉ có Tuệ Nhan, Tuệ Cẩm và Tuệ Bảo là khuê nữ, các muội muội phòng khác Tuệ Nhan không dám nghĩ tới. Các thúc thúc và thẩm thẩm chắc chắn sẽ không đồng ý. Dung mạo của Tuệ Bảo thì quá lẳng lơ. Tuệ Nhan sợ rằng nếu Tuệ Bảo bước vào cổng lớn Chu gia rồi sẽ nắm lấy trái tim của Dật Lâm, cho nên nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Tuệ Cẩm là thích hợp nhất.

Thẩm Tuệ Nhan lại run rẩy nói lại một lần. Không đợi Tuệ Nhan nói hết, Tiền thị đã vung tay tát qua, khóc nói: “Con là đang tạo nghiệt gì vậy. Lão gia thật là tên khốn nạn. Bây giờ ngay cả nữ nhi thân sinh cũng đối xử với muội muội của mình như vậy, còn muốn kéo muội muội ruột của mình vào chỗ dầu sôi lửa bỏng.”

“Hu hu… mẫu thân, con sai rồi. Con sai rồi. Mẫu thân đừng khóc nữa mà.” Thẩm Tuệ Nhan cũng bị doạ ngây người, nghĩ lại bản thân như vậy là vì sao chứ, không kìm chế được mà cùng Tiền thị khóc rống lên.

Trong phòng khóc lóc thê thảm, Thẩm Tuệ Cẩm ở bên ngoài không biết rằng mình bị tỷ tỷ ruột của mình nhớ mong, kéo Thẩm Mẫu Đơn ra ngoài dạo một vòng, giới thiệu một lượt với toàn bộ ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, cuối cùng chạy đến bên cạnh đại tẩu Lưu thị, ôm bánh bao nhỏ Thẩm Hàm Chi trong lòng đại tẩu qua đây, cười nói với Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, đây là điệt nhi của muội, rất ngoan đó. Hàm Chi, mau gọi cô cô đi.”

Tiểu tử kia ngây thơ ngọt ngào gọi tiếng cô cô khiến cho Thẩm Tuệ Cẩm vui vẻ cười khanh khách.

Bộ dạng bánh bao nhỏ trắng trẻo mềm mại, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Thẩm Mẫu Đơn nhìn đứa trẻ non nớt như vậy, trong lòng cũng mềm ra, không khỏi sờ sờ bụng mình. Trước đó với điện hạ ở bên nhau cũng không uống canh ngừa thai gì, cũng không biết sẽ… hay không, nhưng nghĩ nghĩ lại sẽ không có khả năng, dựa theo cách tính của người đời sau. Lúc cùng với điện hạ vừa hay là thời kỳ an toàn, hơn nữa kỳ của nàng qua hai ngày nữa sẽ tới. Bụng của nàng hai ngày nay đều hơi có chút trướng đau, đoán chừng sẽ không mang thai đâu. Tuy rằng nàng rất thích trẻ con nhưng cũng không định mang thai vào lúc này. Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Hai người đang trêu đùa đứa trẻ, bỗng sau lưng truyền đến giọng nam của một thanh niên trẻ tuổi: “Các muội muội, các muội đang làm gì vậy?”

Thẩm Mẫu Đơn vừa quay đầu là bắt gặp ngay một nam tử có diện mạo cực kỳ xuất chúng đang đứng ở sau lưng, không phải là người của Thẩm gia. Nhìn tướng mạo của nam tử này, trong lòng Mẫu Đơn đại khái đã biết được hắn ta là ai rồi.