Editor: Vanny
Thẩm Mẫu Đơn nói lại ý kiến của lão thái gia và lão phu nhân cho Trì Ninh Bái nghe. Ban đầu vốn muốn cùng Trì Ninh Bái đi ra ngoài nhưng sau đó chợt nhớ tới nơi này là chỗ của điện hạ. Nếu bị điện hạ bắt gặp nàng và Trì Ninh Bái đi chung với nhau, đối với Trì đại ca dù sao cũng không tốt, nên nàng chỉ nói với Trì Ninh Bái là sẽ đợi ở khách điếm. Khoảng chừng một canh giờ sau thì Trì Ninh Bái đã quay về, nói người huynh đệ kia của huynh ấy đã cho người đi chung quanh xem xem, nếu có nhà nào cần bán thì lập tức báo cho nàng.
Tối nay mọi người chỉ đành nghỉ tạm ở khách điếm một đêm vậy. Thẩm Mẫu Đơn tắm nước nóng xong, cả người thoải mái không ít, thay áo trong bằng vải bông, lại dùng khăn vải lau khô một nửa mái tóc ướt sũng, cả đầu tóc bù xù ngồi dưới ngọn đèn dầu tối mờ mờ mà suy nghĩ. Mới tới Bình Lăng cũng không biết ở đây dễ buôn bán cái gì đây. Trong tay cũng chỉ còn lại hơn một ngàn lượng bạc, đâu đâu cũng phải tiêu xài tiết kiệm, tiệm quần áo cũng có thể tiếp tục buôn bán nhưng tiệm lương thực thì không thể rồi. Nhớ tới cuộc sống mới vừa lên một chút đã bị điện hạ làm xáo trộn hoàn toàn, nàng nhịn không được thở dài.
Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Sao lại thở dài? Nàng không vui sao?”
Trong căn phòng mờ tối, đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng này, da gà toàn thân Thẩm Mẫu Đơn đều không nhịn được mà nổi hết lên, dọa nàng giật mình đập mạnh tay lên bàn, va phải chén trà để ở trên bàn, "bịch" một tiếng chén trà đã rơi xuống đất vang lên tiếng động lớn. Rốt cuộc Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được quay đầu lại. Nàng thấy một bóng người cao lớn khôi ngô đang đứng sau lưng cách nàng không xa. Hắn đứng ở chỗ tối, có chút không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Trái tim Thẩm Mẫu Đơn đập thình thịch, cả trái tim bị dọa tới mức cơ hồ sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Nàng thở hổn hển nhẹ giọng nói: “Điện… điện hạ, sao ngài lại ở đây?” Thiếu chút nữa là hù chết nàng rồi, nhớ tới chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành, nàng từ trong góc lấy đồ hốt rác ra, mang đồ hốt rác ngồi xổm xuống góc bàn định nhặt những mảnh vỡ bỏ vào đó.
Vệ Lang Yến thấy nàng ngồi xổm xuống định nhặt mảnh vỡ, lập tức tiến lên trước mấy bước kéo nàng lên. Lúc này mới phát hiện tay nàng hơi run rẩy, hành động vừa rồi sợ là chỉ vì tránh hắn thôi, hắn không vui nhíu mày, kéo nàng ngồi lên ghế: “Đừng nhặt nữa, coi chừng bị thương đó.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, còn chưa bình phục sau sự kinh hoảng vừa rồi. Môi nàng run rẩy, lại nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại ở đây? Điện hạ, ngài mau rời khỏi đây đi. Tư Cúc ở sát vách, nghe thấy tiếng động sẽ qua đây đó…”
Đang nói thì ngoài cửa phòng đã vang lên tiếng bước chân, không lâu sau thì tiếng Tư Cúc từ ngoài cửa phòng truyền vào: “Cô nương, lúc nãy nô tỳ nghe thấy trong phòng có tiếng động, người không sao chứ?”
Thẩm Mẫu Đơn cả kinh, vội kéo Vệ Lang Yến đi về phía cửa sổ. gương mặt nàng gấp tới mức tái nhợt: “Điện hạ, ngài… ngài ra ngoài trước đi, xin ngài đó.”
Vệ Lang Yến chỉ cúi đầu nặng nề nhìn gương mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, mái tóc đen dài mềm mại xõa ở sau lưng, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, đôi tay ra sức đẩy hắn đi về phía cửa sổ. Hắn nghĩ tới sự giày vò trong khoảng thời gian này, giọng khàn khàn nói: “Ở đây là lầu hai, nàng bảo ta từ cửa sổ nhảy xuống sao?”
Thẩm Mẫu Đơn cả kinh, lại nghĩ tới tiếng Tư Cúc ở bên ngoài: “Cô nương? Cô nương? Người có ở đó không?”
Thẩm Mẫu Đơn cũng sốt ruột, quay đầu nhìn về phía giường gỗ màn bay phấp phới, vội kéo Vệ Lang Yến đến bên giường: “Nhanh… Điện hạ, ngài mau lên giường trốn đi.”
Vệ Lang Yến rất thuận theo mà vén màn lụa, cởi giày ra, lên giường, lại thả màn lụa xuống, từ ngoài nhìn vào sẽ không thấy rõ tình huống bên trong. Thẩm Mẫu Đơn lại vội đá giày xuống gầm giường, nhìn màn lụa hai lần, phát hiện không thấy bóng người bên trong mới ổn định tâm trạng lên tiếng: “Tư Cúc, ta ở đây, ngươi vào đi.” Dứt lời lại đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tư Cúc đi vào thấy dưới góc bàn một đống lộn xộn liền giật nảy mình: “Cô nương, đây xay ra chuyện gì vậy?” Trong lúc nói chuyện thì đã từ bên ngoài tìm được cây chổi bắt đầu dọn dẹp. Trái tim Thẩm Mẫu Đơn đập thình thịch, nói: “Lúc…lúc nãy không cẩn thận làm rơi.”
Không bao lâu thì Tư Cúc đã quét sạch các mảnh vỡ vào trong thùng rác, phát hiện cô nương nhà mình vẫn còn ngồi ở chỗ đó, dường như có chút không tự nhiên, nàng ấy lại nói: “Cô nương, cả đường đã mệt nhọc rồi, người hãy mau nghỉ ngơi đi. Nô tỳ đây liền đi trải giường cho người.”
Thẩm Mẫu Đơn giật nảy mình, vội đứng dậy, quay đầu nhìn quanh trên giường: “Không… không cần đâu, Tư Cúc ngươi mau về nghỉ đi, lát nữa ta tự mình làm là được rồi.”
“Cô nương, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.” Tư Cúc vừa nói vừa muốn đi về phía bên giường. Thẩm Mẫu Đơn sợ tới mức mặt trắng bệch, vội kéo Tư Cúc đi ra xa về phía cửa phòng: “Được rồi, được rồi, ngươi về nghỉ đi. Lát nữa ta tự làm, ở đây không cần ngươi hầu hạ đâu.”
Đợi đẩy Tư Cúc ra ngoài rồi, lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới vội đóng cửa lại, nghĩ nghĩ lại chốt cửa từ bên trong. Tựa vào cửa phòng, đợi trái tim bình ổn lại nàng mới nhớ tới vẫn còn người nam nhân ở trên giường. Trái tim vừa bình ổn lại bắt đầu đập thình thịch, mắt thấy phía bên giường không có động tĩnh, nàng chỉ đành kiên trì bước qua, chần chừ một lát nàng mới vén màn ra, phát hiện điện hạ đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Mẫu Đơn gọi: “Điện hạ” Trong lòng kêu khổ, rốt cuộc điện hạ có ý gì chứ.
Vệ Lang Yến mở mắt ra, con ngươi đen thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm Mẫu Đơn đang đứng bên giường một lúc lâu mới ngồi dậy. Thẩm Mẫu Đơn vội từ gầm giường lấy giày của hắn ra, giơ giày lên định mang vào giúp hắn, rất sợ hắn lại thay đổi ý kiến nằm ở trên giường không chịu ngồi dậy.
Đang muốn giúp hắn mang giày vào, Vệ Lang Yến đã cúi người nhận lấy chiếc giày từ tay nàng tự mang vào. Mang giày xong hắn dẫm bước xuống đất, nhìn nàng đứng ngồi không yên ở bên cạnh, mở miệng nói: “Nàng không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đi.” Khoảng thời gian hai tháng không gặp, hắn thật sự rất nhớ nàng, biết Thẩm gia đã tới Bình Lăng rồi liền nhịn không được chạy qua đây.
Vệ Lang Yến nhìn dáng vẻ nàng do dự, kiểu muốn nói lại thôi liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh đó, nói: “Ta biết nàng có lời muốn nói, muốn hỏi ta tại sao lại làm như vậy? Tại sao thăng quan cho Thẩm gia? Tại sao lại muốn Thẩm gia chuyển tới Bình Lăng?" Hắn vừa nói vừa vẫy tay với nàng, thấy nàng chần chừ không muốn nhưng vẫn phải đi qua. Hắn kéo nàng ngồi lên người mình, đưa tay ôm lấy eo nàng. Một mùi hương dịu nhẹ xông vào mũi, đôi mắt hắn trầm xuống, khàn giọng nói: “Nàng chắc biết ta tại sao lại làm vậy. Ta đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Nếu đã nhận định nàng, nàng chạy không thoát đâu. Nàng yên tâm. Bây giờ ta sẽ không ép buộc nàng đâu, sẽ cho nàng thời gian, chỉ có điều…” Giọng của hắn trầm xuống: “Đừng để ta đợi quá lâu, ta không có lòng kiên nhẫn như thế.”
Ngẫm lại hắn đường đường là một thân vương, lại phải ăn nói khép nép để làm vui lòng một nữ nhân, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin.
Dục vọng của hắn đã thức tỉnh, rục rịch ngóc đầu dậy, quả thật hắn không có nhiều sự kiên nhẫn để chờ tiếp.
Hắn đưa tay giữ cằm của nàng, để khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng đối diện mình, cúi đầu hôn xuống, ở trên môi nàng bắt đầu nhẹ liếm, gặm cắn một cách tỉ mỉ: “Mẫu Đơn, ta biết nàng lo lắng điều gì. Nàng yên tâm, ta đều có thể giải quyết …” Tiếng nói của hắn giống như cơn ác mộng bủa vây lấy Thẩm Mẫu Đơn khiến nàng chạy không thoát, giãy dụa không xong.
Trong miệng đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn, hơi thở cũng bị hắn đè chặt khiến Thẩm Mẫu Đơn sắp hít thở không thông, bên tai còn có tiếng nỉ non của hắn: “Mẫu Đơn…”
Không dễ dàng đợi hắn buông lỏng mình, Thẩm Mẫu Đơn vội hít sâu mấy hơi, gương mặt ửng hồng nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn. Trong lòng như dây đàn bị gảy nhẹ.
Vệ Lang Yến không hôn nàng nữa, chỉ ngồi tại chỗ ôm chặt nàng. Ngón tay như có như không quấn quanh lọn tóc ẩm ướt của nàng, nói: “Ta đã chuẩn bị căn nhà cho người nhà nàng rồi, không cần bảo Trì Ninh Bái đi tìm cho nàng nữa.” Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, mơ hồ có chút hờn dỗi.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mẫu Đơn là không thể nhận nhà của hắn, phản ứng thứ hai là sửng sốt. Đây chẳng qua là chuyện vừa xảy ra buổi chiều làm sao hắn biết được? Nghĩ tới nơi này là địa bàn của hắn, nếu hắn có thể hơn nửa đêm lẻn vào phòng của nàng thì có lẽ chuyện mua nhà đối với hắn mà nói cũng không phải là bí mật gì. Nàng lập tức nói: “Điện hạ, căn nhà để tự người nhà dân nữ chuẩn bị là được rồi.” Thấy vẻ mặt hắn lạnh đi mấy phần, nàng lại vội nói: “Điện hạ, ngài… ngài ban thưởng căn nhà cho Thẩm gia như vậy sẽ… sẽ dọa tới hai vị lão gia. Điện hạ, lúc nãy ngài nói sẽ cho dân nữ thời gian mà.”
Vệ Lang Yến nhìn đôi mắt trong suốt và đôi má ửng hồng của nàng lại nhịn không được kéo nàng lại hôn thêm hai cái: “Sau này xưng ta là được rồi, không cần xưng dân nữ.” cũng không vướng mắc chuyện mua nhà này với nàng nữa.
Thẩm Mẫu Đơn lặng lẽ gật đầu, không nói nữa. Hôm nay đã chịu đựng đả kích quá lớn, bây giờ nàng cảm thấy đầu óc mờ mịt muốn ngủ rồi, lại đột nhiên nghe hắn nói: “Sau này cách xa Trì Ninh Bái một chút có biết không?”
Thẩm Mẫu Đơn bị dọa giật nảy mình, mờ mịt gật gật đầu. Nàng và Trì đại ca qua lại cũng không thân nha, chỉ là lần này đi Bình Lăng mới tiếp xúc mấy ngày.
Sau đó Thẩm Mẫu Đơn cũng không biết mình ngủ quên lúc nào, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tư Cúc: “Cô nương? Cô nương phải ăn sáng rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn bật dậy từ trên giường, có chút đờ đẫn, qua một hồi mới nói: “Tư Cúc, vào đây đi.”
Tư Cúc bưng nước ấm đi vào: “Cô nương mau dậy đi. Trì đà chủ đã đợi ở dưới, nói là đã tìm được nhà rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không dám suy nghĩ gì khác, cuống quít đứng dậy rửa mặt chải đầu rồi đi xuống lầu dưới, phát hiện Trì Ninh Bái đang đợi ở cạnh bàn, thấy nàng xuống liền đưa chén mì qua: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, ăn xong huynh sẽ nói với muội về chuyện căn nhà.”
Thẩm Mẫu Đơn cười cười với huynh ấy, rất nhanh đã ăn hết nguyên chén mì. Lúc này mới hỏi chuyện căn nhà. Trì Ninh Bái nói: “Căn nhà ở thành Bắc, khu vực không tệ. Căn tứ hợp viện này có diện tích hơn hai thưởng. Bởi vì gia đình kia muốn bán gấp nên giá cả rất rẻ, chỉ cần năm trăm lượng bạc là có thể mua được rồi. Mẫu Đơn muội xem có cần thương lượng một chút với lão thái gia và lão phu nhân không.”
Thẩm Mẫu Đơn lại lên trên lầu nói lại chuyện này với lão thái gia và lão phu nhân. Đại khái hai người cũng rất vừa ý. Ở đô thành Bình Lăng này năm trăm lượng bạc có thể mua được căn tứ hợp viện thì quả thật rất là rẻ rồi. Lão thái gia kêu lão phu nhân lấy ngân lượng ra đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, lại kêu nhị gia Thẩm Khánh Đông cùng đi theo xem sao.
Vốn Thẩm Mẫu Đơn cũng muốn đi theo xem sao nhưng sau lại nhớ tới lời điện hạ nói đêm qua, kêu nàng ít tiếp xúc với Trì đại ca nên mới để Trì Ninh Bái và nhị ca cùng đi.
Tới khi hai người quay về, Thẩm Khánh Đông nói chuyện căn nhà với họ: “Căn nhà quả thật không tệ. Năm trăm lượng bạc thật sự là rất rẻ rồi. Ta và Trì đại ca đã tới nha môn làm xong các thủ tục hồ sơ, bây giờ có thể dọn qua đó ở rồi.”
Người Thẩm gia cũng không muốn tiếp tục ở lại khách điếm nữa, vội tìm người khuân đồ đạc dọn qua nhà mới. Đến lúc vào nhà rồi mới phát hiện căn nhà này thật sự không tệ, diện tích rộng rãi. Vừa bước qua cổng lớn căn nhà thì phía bên trái là khu vườn lớn, bên trong trồng rất nhiều loại hoa đang nở tuyệt đẹp, phía bên phải là các hòn non bộ nối liền nhau thành một dãy. Đối diện cổng lớn là một cái hồ, trong hồ nuôi đàn cá chép màu đỏ, còn trồng hoa sen. Mùa này đang là mùa hoa sen nở, trên hồ là cây cầu hình vòm cho người đi qua. Nhìn về phía trước nữa là phòng ốc chằng chịt ẩn hiện mờ ảo, đều là những ngôi nhà lợp ngói xanh.
Người Thẩm gia đi dạo một vòng ở căn nhà mới. Ở chỗ hẻo lánh nhất vậy mà còn có rừng trúc lớn, trong rừng trúc còn xây một cái đình để nghỉ mát. Mặc dù ở đây hẻo lánh nhưng cảnh sắc thật sự không tệ, lão phu nhân cũng hơi thích cảnh sắc nơi đây. Nhưng mà cái viện kế bên nơi này thật sự là quá hẻo lánh, lão phu nhân chỉ đành để cái viện này lại cho tam phòng ở. Nhưng Thẩm Mẫu Đơn lại thật sự rất thích nơi này nên vui vẻ đồng ý. Trong lòng cũng có chút hoài nghi, căn nhà này không phải là tốt bình thường, căn nhà như thế ở nơi đô thành phồn hoa như vậy mà chỉ có giá năm trăm lượng bạc?
Nghi hoặc nhìn Trì Ninh Bái, phát hiện huynh ấy cũng nghi hoặc như vậy, hiển nhiên biết căn nhà này nhất định không phải chỉ có năm trăm lượng bạc.
Nhưng người của Thẩm gia đều tưởng đó là sự giúp đỡ của Trì Ninh Bái. Lão thái gia còn trịnh trọng cảm ơn Trì Ninh Bái.
Chi này của Thẩm gia lúc trước hoàn toàn được xem như là gia đình sa cơ. Nô bộc cũng không nhiều. Người hầu của lão thái gia, lão phu nhân và đại phòng coi như còn tốt. Tam phòng Thẩm gia cũng chỉ có Tư Cúc và Lục Nhi, còn có Tần Niệm Xuân vừa nhận vài ngày trước đó. Tần Niệm Xuân vốn không phải là tỳ nữ của Thẩm gia. Dù sao cũng không bán thân cho Thẩm gia, Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói ra chuyện này, rõ ràng cũng không định nói.
Lão thái gia cũng lên tiếng để tam phòng tự ra ngoài mua về mấy người hầu.
Trong nhà cũng không cần dọn dẹp gì, xem ra cũng sạch sẽ. Lão phu nhân trực tiếp phân chia xong mấy viện. Tới khi Tư Cúc và Lục Nhi khuân hành lý vào nhà và dọn dẹp sơ qua thì Trì Ninh Bái tới từ biệt.
Đúng lúc Thẩm Mẫu Đơn muốn ra ngoài mua người hầu nên nhân tiện tiễn Trì Ninh Bái luôn.
Vừa ra khỏi cổng lớn, Thẩm Mẫu Đơn hỏi: “Trì đại ca, hôm nay huynh phải về Lâm Hoài rồi sao? Hay là nán lại ở đây vài ngày?”
Trì Ninh Bái cười nói: “Vốn là muốn nán lại ở đây vài ngày, nhưng mà bến tàu bên đó xảy ra chút việc cần huynh về xử lý nên hôm nay phải lên đường rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn không chút nghi ngờ. Vừa đúng lúc có người qua đón Trì Ninh Bái, huynh ấy liền đi trước. Thẩm Mẫu Đơn cũng dẫn theo Tần Niệm Xuân đi tìm người môi giới.
Trì Ninh Bái lên xe ngựa rồi, thắm thiết nhìn Thẩm Mẫu Đơn, cuối cùng quay đầu nói với phu xe: “Lên đường thôi.” Chuyện bến tàu bên đó không biết có nghiêm trọng hay không. Nếu không huynh ấy nhất định sẽ không tùy tiện mà rời xa nàng, nhưng mà sau này còn nhiều thời gian. Hôn sự của nàng và La gia cũng đã hủy, dù sao huynh ấy vẫn còn cơ hội.
Hết chương 58.