Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 108




Editor: Vanny

Người tới báo tin vui là đại phu nhân Thẩm gia Lữ thị và nhị phu nhân Du thị, trên mặt 2 người là sự vui mừng không thể che dấu được, đặc biệt là Du thị. Năm ngoái còn thấy bà ta ủ rũ, còn lúc này nét cười trên mặt muốn che cũng che không được. Hai người được mời vào trong phòng, Lữ thị thuật lại sự việc một phen.

Thì ra là ngũ cô nương Thẩm gia Phương Lan đã đính hôn rồi. Phương Lan nhỏ hơn Mẫu Đơn 1 tuổi. Lúc này nghe nói Phương Lan đã đính ước, trong lòng nàng cũng vui mừng, cười hỏi: “Đính hôn với nhà nào vậy?” Nhìn dáng vẻ của Du thị, hẳn là một gia đình không tệ, hơn nữa Mẫu Đơn còn rất bội phục người đã đính hôn với Phương Lan. Lúc này là thời điểm nhạy cảm, cuộc chiến của Yến vương và Tuyên đế bất kỳ ai cũng không thể đoán được rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng, không rõ rốt cuộc sau này sẽ như thế nào, dưới tình huống như vậy mà gia đình đó vẫn chịu đính hôn với Phương Lan, quả thật là hiếm có.

Mẫu Đơn vừa hỏi là nhà xong, Lữ thị cười nói: “Là nhị gia dòng chính nhà Tư mã thân vương phủ họ Diệp tên Diệp Khai Tề. Hiện tại nhị gia này đang đảm nhiệm chức vụ ở thân vương phủ, là tiểu đội trưởng.”

Khó trách, Mẫu Đơn còn nói sao có người dám trong thời điểm này kết hôn với Thẩm gia, thì ra là người nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp đương nhiên là người của Yến vương, lão gia nhà họ Diệp là Tư mã thân vương phủ, là quan viên dưới tòng tứ phẩm. Phương Lan kết hôn với nhà họ Diệp, đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Diệp Khai Tề kia Mẫu Đơn cũng đã gặp mấy lần, là một nam tử không tệ, bây giờ cũng đang tại chức ở vương phủ, là một tiểu đội trưởng.

Mẫu Đơn ôm trong tay lò sưởi nhỏ, cười nói: “Đây là mối hôn sự tốt. Qua một thời gian ta sẽ về nhà một chuyến, đi thăm tổ phụ tổ mẫu và bọn Phương Lan.” Bây giờ đã mang thai hơn 2 tháng rồi, vẫn còn nghén rất nặng, nàng mong mau chóng đủ 3 tháng chứ nôn nghén kiểu này thật sự khó chịu chết đi được.

Dĩ nhiên Lữ thị biết Mẫu Đơn định qua 3 tháng đầu mới về thăm Thẩm gia, cười cười nói: “Được, người cố gắng nghỉ ngơi nha, bọn ta không làm phiền người nữa.” Bà biết Mẫu Đơn đang rất khó chịu, cũng khá ngại khi ở lại lâu.

Du thị do dự một lát, nhìn dáng vẻ gầy gò của Mẫu Đơn, dè dặt hỏi: “Vương phi, ta… ta có chuyện muốn hỏi người.”

Mẫu Đơn cười nói: “Nhị bá mẫu là muốn hỏi chuyện của bát đệ sao? Nhị bá mẫu yên tâm, ta đã nhắn nhủ với điện hạ từ lâu rồi, mong điện hạ lúc ở quân doanh có thể chăm sóc cho bát đệ phần nào. Nhị bá mẫu hãy yên tâm, điện hạ đã đồng ý sẽ chăm sóc cho bát đệ, Phương Thần sẽ không xảy ra chuyện đâu…” Thật ra Mẫu Đơn cũng không dám khẳng định, lúc trước vốn cũng không biết Phương Thần đã vào quân doanh nào. Một quân doanh có hơn vạn người, lại phân thành nhiều đội, điện hạ có thể gặp được Phương Thần hay không là cả một vấn đề, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của nhị bá mẫu trong khoảng thời gian này, chỉ có thể an ủi bà ta như vậy thôi.

Du thị vừa nghe, quả nhiên nở nụ cười, vỗ tay: “Ông trời phù hộ Phương Thần nhà ta nhất định phải bình bình an an nha.” Nói xong lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn: “Chuyện này xin đa tạ vương phi nương nương. Vậy ta không làm phiền vương phi nữa. Đại tẩu, chúng ta về thôi.”

Tới khi 2 người đi rồi, Mẫu Đơn qua thư phòng đọc sách một hồi. Kết quả lúc đang ăn tối cùng Vệ Tử An, đột nhiên nghe thấy giọng nói hưng phấn của Phùng Quân Trạch từ bên ngoài truyền vào: “Vương phi nương nương, có chiến báo, phía tiền tuyến đã truyền tin qua đây…”

Mẫu Đơn lập tức đứng bật dậy, sắc mặt vui sướng kích động. Đậu Nhi, Thuý Nhi ở bên cạnh vội đỡ nàng tới cửa phòng, Vệ Tử An cũng chạy qua, đứng ở cửa phòng với Mẫu Đơn, nhìn Phùng Quân Trạch đang chạy tới gấp gáp.

Phùng Quân Trạch chạy tới trước mặt Mẫu Đơn thì dừng lại, hành lễ. Vẻ nghiêm túc trên gương mặt không che giấu được niềm vui sướng. Y giơ cao hai tay, cầm bức thư trong tay đưa cho Mẫu Đơn, nói: “Vương phi, lúc nãy có người từ tiền tuyến tới, nói rằng điện hạ đại thắng rồi. Đây là bức thư điện hạ tự tay viết cho vương phi, xin vương phi xem xong thư lập tức hồi đáp, thuộc hạ sai người nọ đưa qua cho điện hạ.”

Mẫu Đơn run rẩy nhận lấy bức thư. Bên ngoài bao thư không có bất kỳ chữ nào, nàng mặc cho nha hoàn đỡ mình vào phòng ngồi xuống ghế. Lúc này nàng mới mở thư ra, trên đó là nét chữ quen thuộc của Yến vương: “Gửi thê tử của ta.”

“Mọi việc trong phủ vẫn ổn chứ? Ta biết nàng ở trong phủ nhất định không chịu ngồi yên, nhất định sẽ lo chuyện của các nạn dân. Ta không sai người ngăn cản nàng, chỉ là nàng cũng đừng quá vất vả, tất cả đều lấy đứa bé trong bụng làm trọng. Ta ở đây vẫn mạnh khoẻ, nàng đừng lo lắng, ta rất nhớ nàng. Ngoài ra trong quân doanh ta đã gặp Phương Thần, nó không tệ, lập được mấy quân công, ta đã bổ nhiệm nó làm phó uý Bồi Nhung. Tử An trong phủ vẫn mạnh khoẻ chứ? Đứa bé này rất ngoan, để nó ở cùng với nàng nhiều hơn, ta rất nhớ 2 người. Đợi khi mọi việc kết thúc, ta nhất định sẽ khải hoàn trở về. Hãy đợi ta.”

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy câu, Mẫu Đơn xem tới xem lui, đôi mắt phiếm hồng, lúc này mới sai Đậu Nhi cầm bút mực và giấy Tuyên Thành qua đây, cầm bút viết lên giấy Tuyên Thành: “Điện hạ, thiếp ở nhà mọi việc đều ổn thoả. Đứa bé trong bụng cũng rất khoẻ. Điện hạ đừng lo lắng, chỉ mong điện hạ ở quân doanh có thể chăm sóc tốt sức khoẻ của bản thân, đừng quá lao lực. Thiếp sẽ đợi điện hạ trở về.” Rõ ràng là có ngàn vạn lời muốn nói với hắn, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ viết được mấy câu ngắn ngủi này, nhưng nàng chắc chắn hắn nhất định sẽ cảm nhận được trái tim của nàng.

Tờ giấy viết xong được xếp gọn gàng vào bì thư, dùng nến niêm phong thư lại. Lúc này Mẫu Đơn mới giao thư ra bên ngoài, sai Phùng Quân Trạch đưa thư cho binh sỉ truyền tin kia. Nàng đứng dưới mái hiên, ngẩn ngơ nhìn Phùng Quân Trạch đang đi vội vàng kia. Nàng biết tin thắng trận này không là gì hết, biết rằng trận chiến này chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, rồi sẽ có từng trận từng trận đánh tiếp, từ Phong Châu đánh tới An Dương.

Mẫu Đơn đứng dưới mái hiên hít sâu một hơi. Vệ Tử An ở bên cạnh giơ tay nắm lấy tay nàng. Mẫu Đơn cúi đầu nhìn Tử An, nó lập tức nở nụ cười tươi tắn ngoan ngoãn với nàng: “Thất hoàng thẩm, bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào thôi.”

Mẫu Đơn vươn tay sờ sờ đầu Tử An, cười nói: “Ừ, chúng ta vào nhà thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Mẫu Đơn liền sai người đi Thẩm phủ mời Du thị và Lữ thị tới vương phủ. Thẩm Phương Lan và Thẩm Nhạn Dung cũng cùng tới.

Tới khi mấy người ngồi vào chỗ vẫn không hiểu sao Mẫu Đơn lại mời bọn họ tới, Lữ thị cười nói: “Vương phi, hôm nay mời chúng ta tới là có chuyện gì đó muốn nói với chúng ta phải không?”

Mẫu Đơn cho bọn nha hoàn lui xuống hết. Lúc này mới nhìn Du thị, cười nói: “Nhị bá mẫu, hôm qua mọi người vừa đi thì ta nhận được tin báo đại thắng từ tiền tuyến về, còn có thư của điện hạ gửi, trong đó viết rằng điện hạ đã gặp được bát đệ ở quân doanh, nói rằng bát đệ rất tốt, lập được mấy quân công, điện hạ bổ nhiệm đệ ấy làm phó uý Bồi Nhung rồi.” Mẫu Đơn có chút hiểu biết về các chức quan trong quân đội, phó uý Bồi Nhung là chức quan dưới cửu phẩm.

Sắc mặt Du thị ngẩn ra, nước mắt lập tức chảy ra, bà ta bắt đầu khóc. Lữ thị và 2 tỷ muội Thẩm gia bên cạnh hiểu rằng Du thị đang xúc động. Lữ thị khuyên nhủ: “Đệ muội, đừng khóc nữa. Đây là chuyện tốt. Phương Thần là đứa có bản lĩnh, bây giờ muội có thể tin tưởng nó rồi chứ.”

Du thị lau nước mắt trên mặt: “Phải, phải, Phương Thần nhà chúng ta là đứa có bản lĩnh, đều trách ta trước kia không tin tưởng nó, hại nó không dám nói năng gì với chúng ta mà lén lút bỏ đi như vậy.” Dứt lời lại cười nói với Mẫu Đơn: “Đa tạ vương phi đã báo cho ta biết tin tốt này, những chuyện trước đây đều là lỗi của ta. Lúc trước ta còn tưởng là vương phi bảo điện hạ bắt Phương Thần đi đầu quân, đều là lỗi của ta, xin vương phi trách phạt.”

Mẫu Đơn không để ý phẩy phẩy tay, cười nói: “Nhị bá mẫu nói lời gì vậy chứ, đó chẳng qua là nhị bá mẫu quá lo cho bát đệ nên mới như vậy. Chuyện này đã qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc nữa.” Nói ra thì, Mẫu Đơn cũng không phải là chán ghét Du thị. Du thị có tham lam một chút, có bao che con cái một chút nhưng cũng chưa làm chuyện gì tán tận lương tâm, dù lúc trước có ý chiếm đoạt cửa tiệm của nàng ở Lâm Hoài nhưng mà sau này cũng không thành, ít nhất cũng không giở thủ đoạn âm hiểm gì cũng coi như thẳng thắn.

Du thị thấy Mẫu Đơn thật sự không trách bà ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẫu Đơn lại nói: “Nhị bá mẫu, chuyện hôm nay ta chỉ sợ bá mẫu quá lo lắng cho bát đệ nên mới nói cho bá mẫu biết. Chỉ là chuyện này đừng nên nói với người khác. Hiện tại điện hạ đang ở Phong Châu, đây là thời kỳ nhạy cảm, tin tức này nếu truyền ra ngoài bây giờ không có lợi ích gì đối với Thẩm gia cả.”

Du thị vội vàng gật đầu: “Vương phi yên tâm, chuyện này ta hiểu.” Bà ta cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết chuyện này bây giờ không thể nói lung tung ra ngoài.

Tới khi nói xong chuyện quan trọng thì Du thị và Lữ thị liền đi về trước, để Thẩm Phương Lan và Thẩm Nhạn Dung ở lại với Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn dẫn 2 muội muội về phòng. Đầu tiên là chúc mừng Phương Lan xong rồi mới kéo 2 muội muội ngồi xuống trò chuyện. Mẫu Đơn không biết là có phải do biết được tin tức của Yến vương hay không mà tinh thần nàng rất tốt, phản ứng nôn nghén cũng giảm không ít. Bữa tối giữ 2 muội muội ở lại dùng cơm với nàng, dùng cơm xong còn uống 1 chén nhỏ canh cá. Tuy rằng ngửi thấy mùi này vẫn còn có chút buồn nôn nhưng ít nhất cũng không nôn ra ngoài. Bữa cơm tối này coi như là bữa mà nàng ăn nhiều nhất trong khoảng thời gian này.

Dùng bữa xong, Mẫu Đơn mới sai người tiễn Thẩm Phương Lan và Thẩm Nhạn Dung về.

Những ngày sau cũng không biết có phải vì biết được tin tức của điện hạ mà phản ứng nôn nghén của nàng đã bớt đi nhiều, số lần nôn mỗi ngày đã ít đi, có thể uống được ít nước canh, điều dưỡng nửa tháng, cơ thể nàng mới có chút hơi sức, mỗi ngày có thể đi dạo một hồi trong phủ.

Lúc này đã đầu xuân, khí trời cũng không lạnh mấy. Mấy ngày này Mẫu Đơn trải qua rất quy luật, ngày ăn 3 bữa, sau khi ăn xong thì đi dạo ở hoa viên, buổi tối thì ngủ sớm giữ gìn sức khoẻ.

Mấy ngày nay đã có nạn dân ở Hoè Châu chuyển đến đây, cũng may trước đó đã dự trữ không ít ngân lượng. Phùng Quân Trạch xử lý những chuyện này rất tốt, không cần nàng phải bận tâm. Qua 1 tháng nữa là tới ngày Phương Lan xuất giá rồi, Mẫu Đơn tính hôm đó sẽ đi đưa Phương Lan. Tới lúc đó bụng nàng cũng đã gần 4 tháng rồi, mặc y phục rộng chút cũng có thể che đi được.

Ngày tháng thấm thoát trôi qua, chớp mắt là đã qua 1 tháng sau. Thời gian này việc buôn bán của tiệm y phục và trang viên cũng không tệ, lời không ít ngân lượng. Mẫu Đơn giao hết toàn bộ ngân lượng cho Phùng Quân Trạch, để y dùng vào việc khai khẩn đất hoang cho nạn dân, nói ra thì đây cũng coi như là ngân lượng nàng quyên góp vào, được Phùng Quân Trạch ghi lên bảng thông báo. Chuyện này lập tức được người trong thành Bình Lăng biết đến, mọi người đều lan truyền mạnh mẽ rằng vương phi nương nương một lòng vì dân, là một người tốt, vì chuyện này mà dẫn đến một đợt quyên góp ngân lượng sôi nổi, nhưng mà lần này dĩ nhiên không quyên nhiều như lần trước, nhưng cũng không ít, toàn bộ đều dùng vào việc khai khẩn đất hoang cho nạn dân.

Qua mấy ngày nữa là Phương Lan phải xuất giá rồi, từ sớm Mẫu đơn đã sai người qua tặng trang sức, vải vóc và các vật dụng trong nhà làm lễ thêm trang. Nhà gái xuất giá đãi khách đều là 3 ngày trước khi xuất giá. Ngày đầu tiên là Mẫu Đơn đã qua rồi. Nói là mở tiệc chiêu đãi quan khách, người của Thẩm gia vì biết Mẫu Đơn muốn đến, lại lo quá nhiều người sẽ dẫn đến chuyện phiền phức không cần thiết, cho nên chỉ mời người của chi chính Thẩm gia và những người quen biết của Thẩm gia tới thôi.

Ở Thẩm gia cứ như vậy 3 ngày, sáng mai chính là ngày Phương Lan xuất giá, mới sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Mẫu Đơn và người của Thẩm gia nhìn Phương Lan ăn mặc trang điểm, Du thị lau nước mắt nói mấy lời nhắn nhủ, nhìn Phương Lan mắt đỏ hoe, nhìn Diệp Khai Tề tới cửa đón dâu, nhìn Phương Lan được hỷ nương cõng lên kiệu hoa.

Phương Lan cũng xuất giá rồi, chỉ còn lại mấy tỷ muội trong đó Nhạn Dung là nhỏ nhất. Mẫu Đơn biết rõ tâm ý của Nhạn Dung, cũng không tiện nói lời khuyên nhủ gì cả. nói ra thì sở dĩ Phương Lan phải gả gấp như vậy là vì sợ sau này sẽ xảy ra chuyện gì có khi phải đợi 1-2 năm còn không bằng gả sớm cho xong.

Phương Lan cũng được đón đi rồi, Mẫu Đơn ở lại Thẩm phủ ăn cơm trưa xong rồi lúc này mới định đi về.

Mới vừa lên xe ngựa, người của Thẩm gia tiễn nàng tới trước cổng lớn Thẩm phủ, bỗng nhiên có một thị vệ không xa đang vội vàng chạy tới, tới hành lễ với Mẫu Đơn ở trên xe ngựa, lại nói với Phùng Quân Trạch đang cưỡi trên con ngựa cao lớn, đeo trường kiếm: “Đại nhân, nha môn chỗ quyên tiền bên đó xảy ra chút chuyện, cần đại nhân qua đó 1 chuyến.”

Phùng Quân Trạch cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì mà ngay cả các ngươi đều xử lý không tốt?”

Thị vệ nói: “Người đó nói mấy hôm trước đã quyên góp 1 vạn lượng bạc, kết quả là bảng thông báo không có tên của hắn trên đó.”

Mẫu Đơn ở trong xe ngựa nghe được những lời này, vội nói: “Phùng đại nhân, đại nhân cứ qua đó 1 chuyến xem sao, ta ở đây không có chuyện gì đâu.” Nàng ra ngoài đều có Phùng Quân Trạch đi theo, còn có mấy thị vệ đều không kém một mình Phùng Quân Trạch.

Phùng Quân Trạch hơi do dự, vốn y được điện hạ giữ lại để chăm sóc cho vương phi. Vương phi nương nương hiện đang mang thai, đây lại là thời kỳ nhạy cảm, y hơi không dám rời khỏi vương phi.

Mẫu Đơn lại nói: “Phùng đại nhân, ngươi mau đi đi.”

Phùng Quân Trạch biết vương phi coi trọng chuyện nạn dân, nghĩ rằng chỉ đi một chút sẽ không đến mức xảy ra sự cố gì, liền gật đầu đi theo thị vệ kia tới nha môn. Vừa tới nha môn liền thấy cửa trống không, căn bản không có chuyện người tới gây sự. Trong lòng hắn trầm xuống, mơ hồ phát hiện có chút không đúng, lập tức xuống ngựa, sải bước vào nha môn.

Hỏi quan viên của nha môn, tên quan viên kia thấy sắc mặt lạnh băng của Phùng Quân Trạch, hơi giật mình, lắp bắp nói: “Hồi bẩm đại nhân, người đó vốn nói là đã quyên góp vạn lượng bạc nhưng không có tên trên bảng. Kết quả náo loạn một hồi, nói là nhớ nhầm. Thuộc hạ vốn muốn sai người bắt kẻ đó lại, kết quả là kẻ đó chạy nhanh quá, mới quay lại đã không thấy tăm hơi.”

Trong lòng Phùng Quân Trạch lộp bộp 1 tiếng, thầm nghĩ, không ổn rồi, sợ là trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, mặc kệ tất cả mọi chuyện, xông ra khỏi nha môn, tức giận nói với thị vệ ở 2 bên: “Nhanh lên, mau sai người đóng hết tất cả cổng thành, sau đó lệnh cho mọi người ở trong thành lục soát người khả nghi, phàm là người có hành tung khả nghi thì đều bắt lại hết.” Dứt lời, y liền thúc ngựa chạy về hướng Thẩm gia lúc nãy.

Hết chương 108.